Ấn Công Đức

Chương 252 : Chương 252TA TÊN LÀ GÌ?



Lại chết rồi?

Hay là, nàng đã lại đổi cơ thể khác trước một bước!

Nếu như nàng đã thay đổi cơ thể thật, thì hắn muốn tìm người sẽ phiền phức hơn rất nhiều. Nhưng lần này nàng đã là người rồi, còn vội thay đổi cơ thể mới làm gì, lẽ nào ghét bỏ cơ thể này có vẻ ngoài xấu xí? Nếu như đổi nữa, nàng sẽ biến thành gì?

Tin tức mà ong Chi Linh biết được không nhiều, Mục Cẩm Vân bèn rời khỏi động phủ luôn. Hắn đã sớm biết Trảm Nhất Đao đang đứng canh ở ngoài, sau khi ra liền hỏi thẳng: “Đồ đệ của ta đâu?”

Trảm Nhất Đao gắng gượng giải thích đôi điều về tình hình hiện tại. Gã còn chưa nói xong, Mục Cẩm Vân đã ngắt lời: “Ngươi nói Xích Ngân Tiêu và hai thằng nhóc Trữ gia kia giờ đang ở biển Vô Cấm, bọn họ vẫn đang cố gắng tìm Vô Song?”

Đứng đối diện nhau, Trảm Nhất Đao mới nhận ra rằng, rốt cuộc lúc này Mục Cẩm Vân mạnh đến mức nào. Uy áp của hắn đập thẳng vào mặt khiến cho gã phải nắm chặt lấy cán đao trong tay mình. Không phải vì muốn chống đối lại, mà là vì lòng sợ hãi đang sinh sôi, không thể không cầm chắc lấy đao của mình để lấy được cảm thấy an toàn và sức mạnh từ nó.

“Đúng vậy.” Nắm chặt đao trong tay, gã mới có thể vẫn giữ được sống lưng thẳng tắp khi đối diện với người trẻ tuổi này.

Rõ ràng là hậu bối tuổi tác không lớn, nhưng cảm giác mà hắn mang lại cho gã lại có mạnh mẽ như uy áp của lão tổ.

Nói không chừng, hắn thật sự có thể dùng sức mạnh của mình hắn, cứu vớt lấy cả châu Vân Lai!

Nghĩ tới đây, nỗi sợ dần dần lui bớt, trong lòng Trảm Nhất Đao dâng lên nỗi kích động, ánh mắt nhìn Mục Cẩm Vân cũng nóng bỏng thêm mấy phần. Nhưng vào lúc này gã lại nghe thấy Mục Cẩm Vân lạnh lùng nói: “Dựa theo lời nói của ngươi thì, đệ tử của ta đã cứu Vạn Tượng Tông, thậm chí là cả châu Vân Lai, cuối cùng Vạn Tượng Tông các ngươi lại không thèm quan tâm đến sự sống chết của nàng?”

Vạn Tượng Tông các ngươi!

Cách nói này khiến tim Trảm Nhất Đao đập thịch một cái.

“Chỉ là một biển Vô Cấm mà thôi, lẽ nào Độ Kiếp kỳ của Vạn Tượng Tông cũng không thể vào nổi?” Mục Cẩm Vân chất vấn với giọng điệu nghiêm khắc, “Căn bản là chưa xác định được sự sống chết của nàng, các ngươi đã dễ dàng kết luận rằng nàng đã chết? Hoàn toàn chưa hề nghĩ đến chuyện tới đó cứu nàng?”

Trong giọng nói của hắn lộ ra sự lạnh lẽo, khiến không khí xung quanh đều đông thành sương lạnh.

Cán đao trong tay Trảm Nhất Đao đã trở nên lạnh buốt trong nháy mắt, lòng bàn tay của gã dán sát trên cán đao cũng bị đông cứng lại, không thể buông ra.

“Khoản nợ này, ra sẽ tính toán kỹ càng với các ngươi.”

Nói xong, Mục Cẩm Vân bước thẳng về phía trước. Hắn chưa động tay, nhưng Trảm Nhất Đao đang đứng đối diện với hắn đã bị một luồng lực lớn đẩy ra, chân lui về sau mười mấy bước, còn Mục Cẩm Vân tự mình rời đi. Hắn phải tới biển Vô Cấm xem rõ ngọn ngành, xem nàng có phải đã chết thật rồi hay không.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Nếu như nàng thật sự đổi sang cơ thể mới, vậy thì cơ thể vốn đang dùng của nàng cũng sẽ còn lại, giống như đoạn kiếm gãy kia!

“Nhưng đó là ý của lão tổ. Lão tổ nói sự việc ngoài ý muốn này của châu Vân Lai là do có đại năng thượng giới nhúng tay vào, chúng ta không thể can dự!” Trảm Nhất Đao nhìn bóng lưng cao ngạo của Mục Cẩm Vân, không kìm được mà giải thích. Không phải là gã không muốn tới đó tìm người, nhưng đó là ý của lão tổ, bọn họ có ai dám làm trái?

Trâu Đồng Tâm làm trái mệnh lệnh, giờ vẫn đang chịu khổ ở cấm địa!

“Yên tâm, khoản nợ này, chắc chắn sẽ tính thêm cả phần của bà ta.” Mục Cẩm Vân chẳng thèm quay đầu lại mà đáp. Hắn lấy pháp khí ra, bay thẳng tới biển Vô Cấm.

Tiểu Thiền vội vàng đi theo, hỏi: “Ca ca muốn đi tìm Vô Song sao?”

Trước kia, nàng không hề cảm thấy ca ca xem trọng đệ tử mới thu nhận này tới vậy.

“Ừ.” Mục Cẩm Vân không muốn nhiều lời, hờ hững đáp lại xong thì đi tới một bên rồi ngồi xuống. Tiểu Thiền cũng đi qua theo, nói: “Vừa khéo, nghe nói đại ca cũng ở bên đó, không biết giờ huynh ấy thế nào rồi.”

“Nghe nói rằng tu vi của đại ca đã sụt giảm. Ta qua đó, đúng lúc có thể giúp huynh ấy.”

Tuy rằng Mục Cẩm Vân không đáp lại nhưng Tiểu Thiền cũng chẳng để ý, tự nói chuyện một mình.

Nàng thích ở bên ca ca. Tuy rằng ca ca không thích đáp lời, nhưng Tiểu Thiền biết từ trước tới nay tính cách của hắn đều như vậy, cho nên nàng không hề cảm thấy tủi thân. Trái lại, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi, nàng không còn ước mong gì khác.

Chưa tới nửa ngày, Mục Cẩm Vân đã tới vùng phụ cận biển Vô Cấm.

Hắn bay ở trên cao, thần thức vừa quét đã nhìn thấy đám Xích Ngân Tiêu đang chiến đấu với một con hải thú.

Trừ Xích Ngân Tiêu ra còn có mấy người trẻ tuổi khác. Mục Cẩm Vân không nhớ tên họ, có điều hắn cũng biết, mấy người đó là những người duy nhất nhớ đến Vô Song, muốn vượt qua biển Vô Cấm để đi tìm nàng.

Cho nên khi nhìn thấy hải thú kia ra bộ hung dữ, Mục Cẩm Vân bèn bổ một kiếm từ trên cao xuống.

Ánh kiếm tựa kinh hồng không chỉ bổ hải thú khổng lồ thành hai nửa, hơn nữa còn chia cắt mặt biển kia ra, dường như rẽ đôi nước biển tạo thành một con đường ở giữa! Tuy rằng không bao lâu sau con đường đó đã chậm rãi khép lại, nhưng uy áp bậc này đã khiến mấy người ngồi trên linh thuyền nghẹn họng nhìn trân trối.

Đặc biệt là kiếm tu Trần Trúc Quân, cả người hắn ngây ra ngay tại chỗ. Cùng là kiếm tu, sao lại chênh lệch lớn đến vậy chứ!

Nhà Trần Trúc Quân là thế gia tu kiếm, hắn bị ép trở thành kiếm tu. Còn trên thực tế, hắn cảm thấy tu hành kiếm đạo quá khổ cực quá nhàm chán. Người thân trong nhà hắn, để luyện được một chiêu kiếm thường sẽ luyện một động tác đến mười năm, hơn nữa còn dùng đủ mọi cách thức tra tấn người để cảm ngộ kiếm ý. Những điều này, hắn đều khó mà tiếp nhận được.

Tới Ngự Thú Tông bái sư, thu phục được một linh thú làm trợ thủ, mình thì tu thêm chút phù đạo rồi trốn ở sau người linh thú ném bùa không được hay sao? Nếu thật sự không được thì đi học luyện đan, ít nhất cũng không phải ra ngoài rèn luyện trải nghiệm, ngày nào cũng ở trong nhà luyện chế dược thảo là được. Dù sao nhà hắn chẳng thiếu linh thạch, có thể mua được lượng dược thảo lớn để hắn luyện tay nghề.

Nhưng ý nghĩ này của hắn vừa nảy ra, cho dù chỉ nhắc tới một câu đã bị các kiếm tu trong nhà dùng kiếm đánh cho một trận. Cả bộ quần áo của hắn bị đập đến tả tơi, khắp người phủ đầy vết thương do kiếm.

Không luyện kiếm? Đừng hòng.

Dưới sự cưỡng ép này, Trần Trúc Quân bị bắt học kiếm. Thật ra thiên phú của hắn rất cao, nhưng lòng không ở đây, bởi vậy chưa hề hình thành kiếm ý thuộc về chính mình, trình độ kiếm đạo cũng đã tới bình cảnh. Người trong nhà bức ép rất dữ, động một chút là lấy kiếm khí ra kích thích hắn. Hắn bèn dứt khoát bắt đầu luyện chế người cỏ thế thân, để người cỏ đỡ hộ rất nhiều vết thương.

Tới sau này, trình độ kiếm đạo của hắn tăng lên không bao nhiêu, còn trình độ luyện khí lại tiến bộ vượt bậc.

Ngay khi người trong nhà định ném hắn vào cấm địa chuyên dùng để luyện kiếm, Vạn Tượng Tông đã tới chọn người rồi đưa đi. Sau đó, những tháng ngày ở cùng với lão đại trong Vạn Tượng Tông chính là những ngày vui sướng nhất trong cuộc đời của Trần Trúc Quân.

Ngày nào cũng được ăn linh thực, lão đại còn biết hắn thích ăn đồ ngọt, thường làm chút điểm tâm ngọt cho hắn.

Hắn cũng không cần luyện kiếm, có thể dùng nhiều thời gian hơn để luyện chế người cỏ thế thân.

Tuy rằng Trần Trúc Quân sống cùng họ lâu như vậy, cũng biết rằng từ trước đến nay đại sư tỷ vẫn luôn giúp đỡ người khác, nhưng hắn luôn cho rằng, trên đời này không hề có việc thiện nào được làm ra vô duyên vô cớ cả. Hắn cho rằng tất cả những chuyện mà đại sư tỷ làm, ắt hẳn là có mưu đồ khác.

So ra, hắn rất thích ăn nhờ ở đậu sư huynh hơn. Tuy rằng hắn cũng đủ tôn kính đối với đại sư tỷ, nhưng không giống với Trữ Tần và Trữ Huy, không đến mức độ vì nàng mà không màng sống chết.

Bởi hắn luôn cảm thấy, dưới sự lương thiện của đại sư tỷ chắc chắn là có âm mưu.

Ở ngoài thành Danh Kiếm, những người còn lại muốn đi tìm biển Vô Cấm cùng đại sư tỷ, nhưng Trần Trúc Quân thì không. Hắn chỉ yên lặng lấy người cỏ thế thân mà mình cất giấu ra.

Thế nhưng sau này trận pháp độc ác trong thành Danh Kiếm đã được phá giải thật, còn sư tỷ của bọn họ, thì không trở về nữa.

Bấy giờ Trần Trúc Quân mới hiểu, trên đời này thật sự có người như vậy.

Vì cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ mà không thèm để ý đến sự sống chết của mình.

Hắn có rất nhiều lời muốn nói, kết quả liên hệ với hai huynh đệ Trữ Tần thì bọn họ đều không muốn trả lời hắn. Đến ngay cả Thu Mạt Lị, cũng không muốn nhiều lời với hắn nữa.

Là bởi vì, thái độ của hắn khi ấy sao?

Về sau, Vạn Tượng Tông từ bỏ việc tìm kiếm đại sư tỷ, còn mấy người Trữ Tần Trữ Huy vẫn kiên trì muốn tới biển Vô Cấm. Cũng chẳng biết khi ấy đầu óc hắn bỗng nhiên thiếu mất sợi thần kinh nào mà nhất định muốn đi cùng với họ. Cũng chính hắn đề nghị Trữ Tần đi tìm con chim lớn cả ngày nằm nhoài bất động ở Lượng Kiếm Sơn đi làm trợ thủ. Bọn họ bốn người một chim, cứ vậy tạo thành một đội, đi thẳng tới biển Vô Cấm.

Nếu không có Xích Ngân Tiêu, Trần Trúc Quân cho rằng bọn họ đã bị diệt đoàn từ lâu rồi.

Có điều cũng chính vì những cuộc chém giết ở biển Vô Cấm trong một năm này, Trần Trúc Quân cảm thấy bình cảnh kiếm đạo của mình đã thả lỏng. Vào một lần Thu Mạt Lị suýt nữa mất mạng, hắn đã thi triển ra một luồng kiếm ý ngay trong phút nguy hiểm, hóa giải mối nguy. Tuy rằng sau đó kiếm ý lúc thì linh lúc thì không, nhưng dù sao thì hắn cũng đã có kiếm ý của mình, đợi sau này hắn mài giũa thấu đáo thì chắc chắn trình độ kiếm đạo sẽ tăng cao.

Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy mình yếu. Kiếm ý lúc được lúc không, sốt ruột hết sức!

Hắn vẫn luôn cảm thấy kiếm tu cũng chỉ đến vậy mà thôi, luyện đến mệt nhoài cũng không thể vô địch trong những người cùng cấp. Nhưng giờ nhìn thấy một kiếm của Mục Cẩm Vân, Trần Trúc Quân giật mình như nhìn thấy người trời. Phi kiếm trong tay cũng rung lên không ngừng, là kích động, cũng là kinh hãi. Cứ như một đứa trẻ ngây thơ đang đứng trước mặt sư trưởng, trong lòng tràn ngập sự tôn sùng, lại hơi thấp thỏm không biết phải làm sao.

Vào đúng lúc này, một giọng nữ yêu kiều vang lên: “Đại ca, ca không sao chứ!”

Xích Ngân Tiêu ngẩng đầu nhìn hai người đang hạ xuống từ trời cao. Nó nghiêng đầu, hỏi với vẻ mặt đầy nhiệt tình: “Trông muội muội quen mặt thật đấy, trước kia chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?”

“Ta nói muội này, muội là người đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy đó!” Tuy rằng không có lông, nhưng cũng khiến nó rất ưng bụng.

“Không giống bốn tên nhãi con này, xấu xí!” Xích Ngân Tiêu vung cánh lên, “Sau này ai dám bắt nạt muội thì cứ báo tên của ta ra!”

Nó nói xong lại ngừng một lát, xoay đầu hỏi Trữ Tần: “À đúng rồi, này nhóc, tên ta là gì ấy nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status