Ấn Công Đức

Chương 26 : ẾCH NGỒI ĐÁY GIẾNG



Tô Lâm An sẽ không đồng ý điều này với hắn, nàng muốn hành thiện!

Nàng nghĩ một hồi rồi nói: “Tu vi của con bé tăng lên thì thời gian duy trì ắt sẽ kéo dài. Hơn nữa sẽ gọi ra thêm càng nhiều tằm Phù Dung bình thường hơn.” Giờ tu vi của Tiểu Thiền mới chỉ là Luyện Khí kỳ nhưng đã có thể kiên trì đủ nửa canh giờ mà không đau đớn gì. Nếu như tu vi tăng lên, một canh giờ hai canh giờ thậm chí là nhiều thời gian hơn nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đối với cô bé mà nói, hấp thu những thứ khác để chuyển hóa thành linh khí chính là tu hành, chỉ cần đừng quá sức thì đây cũng là chuyện có lợi với nó.

“Không có cách nào nhanh hơn à?” Mục Cẩm Vân khẽ cau mày, hắn đã quen với việc Tô Lâm An không gì không làm được.

“Có chứ.” Tô Lâm An khẽ nâng cằm, “Khi ta còn sống, trên đời có một tông môn lánh đời có tên là Vạn Tượng Tông. Nghe nói tông môn đó nằm ở cửa vào nơi tiếp giao với thượng giới, là nơi có linh khí nồng đậm nhất thiên hạ này. Thêm nữa, tông môn của họ có một gốc đại thụ tên là Kiến Mộc thụ, nếu có thể trồng được một đoạn chạc cây của Kiến Mộc thụ. Không quá ba ngày Kiến Mộc thụ sẽ bén rễ đâm chồi, trong vòng mười ngày sẽ rậm rạp xum xuê, linh khí sẽ không ngừng tràn ra từ lá cây. Đến lúc đó, trong thời gian ngắn có thể khiến một tử địa (vùng đất chết) cằn cỗi, thậm chí gần như không có linh khí trở thành thánh địa tu luyện.

“Nếu như có thể tìm được một cành Kiến Mộc để trồng như vậy rễ cây sẽ hấp thụ âm khí, chuyển hóa thành linh khí, nơi đây sẽ trở thành Vạn Tượng Tông thứ hai!” Nếu như có thể chuyển hóa được tử khí không tiêu tan của ngàn vạn sinh linh ở Thập Vạn Đại Sơn ngàn năm về trước, thì Tô Lâm An cảm thấy cảnh sắc nơi đây có thể sánh ngang với thượng giới.

Tất nhiên, nàng chưa phi thăng bao giờ, không biết trên đó rốt cuộc tròn méo ra sao, cũng không cách nào kiểm chứng được.

Nàng nhìn Mục Cẩm Vân với vẻ mặt không cảm xúc, hỏi: “Không biết giờ có còn Vạn Tượng Tông này không?”

Mục Cẩm Vân khẽ nheo mắt, đáp: “Không rõ.”

“Cũng phải, với tu vi và tầm hiểu biết của ngươi, vẫn chưa tiếp xúc được với những thứ đó.” Ngày nào cũng bị hắn mỉa mai, đột nhiên bắt được cơ hội Tô Lâm An cũng không tránh được mà mỉa mai lại hắn hai câu.

Đồ ếch ngồi đáy giếng.

Mục Cẩm Vân khẽ cau mày, “Tốt nhất là cô nên nghĩ ra cách khác đi.”

Tô Lâm An vung cái chân củ cải của mình. Cây củ cải này có hình thái rất giống con người, có đầu có tứ chi, dưới gót chân còn có rất nhiều rễ dài, nàng vừa rung chân, rễ dài dưới chân cũng chuyển động theo, Mục Cẩm Vân nhìn mà mặt cũng biến sắc theo...

Hắn rất muốn dùng một kiếm cắt hết mấy cái rễ cây mọc dài ngắn lô nhô kia đi.

Mục Cẩm Vân nghĩ là làm. Kết quả có thể tưởng tượng được, sau khi Tô Lâm An kí sinh vào củ cải, hắn có thể nhấc được “cô” lên, thế nhưng hắn vẫn không thể nào cắt đứt được đám rễ cây. Không còn cách nào khác hắn đành phải lấy ra một cái lược nhỏ, nói: “Nhấc chân lên, ta chải gọn lại cho cô.”

Tô Lâm An bật cười, hạ chân xuống không rung nữa, tiếp tục nói: “Ban đầu ta muốn ngươi giúp ta làm việc tốt là vì mình ta không thể tự làm được. Giờ ta đã có thân thể rồi, tuy chỉ là một cây củ cải nhỏ, nhưng cũng có chân có tay, hơn nữa lại đao thương bất nhập, ít nhiều cũng làm được gì đó. Đối với ta mà nói thì bây giờ tác dụng của ngươi cũng không còn to tát như trước nữa.”

“Tiếc rằng, thời gian cô ở được trong đó quá ngắn. Cô quên rồi sao, lần trước chưa được vào bao lâu cô đã đi ra rồi.”

“Hơn nữa, cây củ cải này nhất định phải trấn giữ ở đây, chặn lại tử khí. Nếu không thì tử khí sẽ tràn ra ngoài, sinh linh ngoại giới sẽ khốn khổ lầm than. Tới lúc đó, chuyện mà cô làm không phải là việc thiện mà là tội đại ác hủy diệt chúng sinh.” Đối mặt với sự uy hiếp của Tô Lâm An, Mục Cẩm Vân vẫn vô cùng bình tĩnh, không chút lo sợ.

“Cô cứ ở đây thì hành thiện thế nào được?” Hắn mỉm cười, tiếp tục nói, “Đừng có nghĩ lung tung nữa...” Mục Cẩm Vân dùng lược chải rễ trên chân củ cải, ngữ khí vô cùng dịu dàng, “Còn cách nào khác không?”

Tô Lâm An nản lòng, nói: “Chỉ có thể tạm thời dựng một trận pháp linh khí làm cho linh khí nồng đậm hơn rồi cho con bé ăn linh thạch nâng cao tu vi thôi.”

“Trương gia có thể phát triển nhanh như vậy thì chắc chắn trong nhà có Tụ Linh trận, khi nào xuống núi mang ta qua để ta sửa lại chút là được.” Nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề đồ đạc của Trương gia sẽ bị người khác phân chia, dù sao chỉ cần là người có não thì chắc chắn Sở sẽ trông nom kỹ càng mọi thứ, đợi Tàng Kiếm Sơn tới an bài.

“Được.”

Không bao lâu sau, Tiểu Thiền không “ăn” nổi nữa, cả người con bé khó chịu muốn chết, da dẻ đều tái xanh.

Tiểu Thiền vẫn muốn cố gắng, nhưng Mục Cẩm Vân đã bước tới, dịu dàng xoa đầu nó, “Khó chịu thì đừng ăn nữa.” Lại gọi củ cải, “Tự qua đây đi, nếu không đợt lát nữa ta sẽ không nhấc lên nổi.”

“Lần trước ngươi nhấc được!”

Tuy nói vậy, nhưng Tô Lâm An vẫn bước tới miệng hố, nhét cả người vào. Ở trong thân củ cải, nàng có cảm giác như mình đang đặt mông ngồi lên đó.

“Sau khi cô vào trong củ cải này thì hình như củ cải này có linh, có thể để người ta khống chế trong khoảng thời gian ngắn. Mà sau khi cô rời khỏi, nó lại khôi phục nguyên trạng.” Nghĩ một lát, Mục Cẩm Vân lại nói tiếp, “Ta đoán ta chỉ có thể nhấc nó lên trong khoảng thời gian cô ở trong nó mà thôi.”

Tô Lâm An liền đáp lại một câu, “Thế cây củ cải này được tạo ra vì ta đó.”

Nói xong, nàng liền ngây ra.

Củ cải này có thể chứa đựng hồn của nàng.

Hình như còn có tác dụng dưỡng hồn, sau khi tiến vào thì nàng cảm thấy nguyên thần rách nát của mình dễ chịu hơn rất nhiều...

Đây còn là nơi nàng đã từng rơi xuống, bị ấn Công Đức nghiền nát thân thể, đánh nát nguyên thần, ngàn năm sau mới miễn cưỡng tỉnh lại. Mà nơi đây, còn có đèn Tụ Hồn, có kiếm Trấn Hồn và cả củ cải dưỡng hồn này...

Xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, dường như tất cả manh mối đều chĩa vào nàng. Còn cả thần phạt gì đó, Thập Vạn Đại Sơn bị thượng giới một chưởng đập nát, trong đó còn có mối liên hệ nào khác sao? Nếu như Khương Chỉ Khanh thật sự đã chết, vậy tại sao hắn lại chết?

Mọi thứ như chìm trong sương mù dày đặc, Tô Lâm An không phân rõ được các đầu mối. Chuyện liên quan tới thượng giới, con ếch ngồi đáy giếng như Mục Cẩm Vân này chắc chắn không thể biết được, e rằng chỉ có thể tới Vạn Tượng Tông mới có thể rõ được chân tướng.

Sau khi tích đức để giành lấy cuộc sống mới, Tô Lâm An lại có thêm một mục tiêu, là làm rõ xem rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì, nàng luôn cảm thấy có âm mưu gì đó đang cuốn lấy mình, vì vậy, không thể buông lỏng cảnh giác được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status