Ấn Công Đức

Chương 262 : Chương 262ĐÀN BÀ



Tô Lâm An định về phòng, nhưng giờ một mặt tường của căn phòng đã bị đổ, phải đợi lát sửa lại mới được.

Tu sĩ sửa phòng cũng đơn giản, dùng pháp thuật hệ thổ dựng tường cũng chẳng tốn nhiều thời gian. Chỉ là khi nàng đang chuẩn bị bấm quyết, Mục Cẩm Vân ở đằng sau đã giành thi triển pháp thuật trước một bước.

Hắn biến bức tường thành băng trong suốt, cũng mở một cái cửa sổ.

Vì là trong suốt, nên giống như một tấm kính. Hắn ở ngoài có thể nhìn thấu tất cả trong phòng, giường lớn của Tô Lâm An ở trong vừa khéo đối diện với bồn tắm ở ngoài phòng.

Tô Lâm An thấy vậy cũng chẳng nói gì, chỉ nghiêng người quay đầu lại, lườm xéo hắn một cái rồi hơi miệng nhếch lên, trong nụ cười có vài phần lạnh lùng.

Sau đó nàng vào thẳng phòng, ngồi khoanh chân trên giường.

Chẳng phải chỉ là một bức tường trong suốt thôi sao, lẽ nào nàng còn ngượng ngùng chắc?

Tô Lâm An tĩnh tâm tập trung tinh thần, bắt đầu ngồi điều hòa hơi thở. Hiện đang bị hắn để ý, nàng cũng không biết đến khi nào mới có cơ hội chạy trốn. Nàng vốn trông chờ vào ấn Công Đức, nhưng giờ rõ ràng đã thấy ánh sáng xanh lục kia gần như đã đầy ắp, nhưng vẫn không có dấu hiệu gì để rời đi. Nàng cũng chẳng rõ khi nào mới có thể thật sự hái chiếc lá đó xuống để nàng thay đổi một cơ thể mới.

Hiện giờ, chỉ có thể tranh thủ thời gian tu luyện, đến lúc thì lại hỏi vài câu bóng gió, rốt cuộc là cách gì có thể khiến nguyên thần và tu vi tương xứng với nhau. Không chỉ là lúc này, đối với người thường xuyên thay đổi cơ thể như nàng mà nói, sau này cũng phải dùng đến.

Tô Lâm An vận chuyển tâm pháp, vốn định tu luyện một hồi, chẳng ngờ chưa được bao lâu sau thì Khoa Đẩu Hỏa đã làm ầm ĩ lên trong biển ý thức của nàng.

“Cởi rồi cởi rồi!” Khoa Đẩu Hỏa gào lên.

“Cái gì cởi rồi cơ?” Nàng bị chọc bực mình, khó chịu hỏi lại một câu.

“Cởi quần áo rồi.”

Tô Lâm An: “...”

Nàng mở mắt, nhìn thấy Mục Cẩm Vân đã ngồi vào trong bồn tắm.

Hắn chỉ lộ nửa người ở ngoài, trên mặt nước trong bồn tắm còn rải đầy cánh hoa đào. Nếu không dùng thần thức để nhìn, tất nhiên sẽ không thể thấy cơ thể ẩn trong nước của hắn.

Khi mặc quần áo, trông dáng người Mục Cẩm Vân vẫn là loại mảnh mai gầy gò, không ngờ sau khi cởi hết quần áo ra thì vóc dáng của hắn khá là cường tráng. Mà cũng phải thôi, người luyện kiếm quanh năm, tất nhiên sẽ không thật sự gầy yếu.

Búi tóc trên đầu hắn đã được xõa ra, tóc dài rủ xuống lưng, gương mặt vốn đã tuấn mỹ vào lúc này lại có một vẻ đẹp bất phân nam nữ. Dường như cảm nhận được ánh nhìn mang tính đánh giá của Tô Lâm An, hắn cũng nhìn về hướng nàng, sau đó khóe môi chợt động. Tuy hắn không phát ra bất cứ tiếng nào, nhưng nhìn khẩu hình của hắn, Tô Lâm An cũng biết hắn đang nói gì.

Mục Cẩm Vân: “Nàng nhìn trộm.”

Sau khi nói xong, hắn nở một nụ cười nhạt, đuôi mắt khẽ nhếch lên lộ vẻ gian xảo như một con cáo, hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh ngày thường của hắn.

Tô Lâm An cũng không tức giận, nói với giọng dửng dưng: “Như đàn bà.”

Nói xong, nàng cũng chẳng để tâm xem Mục Cẩm Vân sẽ phản ứng thế nào mà trực tiếp nhắm mắt lại.

Rõ là đàn ông tắm rửa còn ngâm mình trong cánh hoa, chẳng phải giống hệt với đàn bà hay sao. Đã vậy hắn còn trắng trẻo dễ nhìn, mái tóc dài xõa xuống càng khó phân nam nữ. Tô Lâm An cảm thấy, lời nói vừa rồi của nàng không phải là nói bừa.

Chỉ là không ngờ, ngay giây sau, đã có một luồng hơi thở mạnh mẽ ập thẳng vào mặt nàng.

Khi Mục Cẩm Vân ra khỏi bồn tắm thì đã mặc quần áo ngay, nhưng tóc hắn chưa khô, đuôi tóc vẫn còn ướt đẫm. Khi hắn sáp lại gần Tô Lâm An, mái tóc ẩm ướt ấy đã bị đông lại thành băng.

Hắn nắm chặt lấy cằm Tô Lâm An, hỏi: “Giống chỗ nào vậy?”

Chưa đợi Tô Lâm An đáp lời, hắn đã trực tiếp giữ lấy tay nàng, đồng thời đặt tay nàng dán sát lên mặt mình, “Ở đây?” Hắn cầm tay nàng, chuyển từ mặt xuống yết hầu, “Ở đây...”

Dịch tiếp xuống dưới, luồn vào áo khoác dài rộng, đặt trên lồng ngực của hắn, “Hay là ở đây?”

Rõ ràng những nơi khác đều lạnh như băng, nhưng trái tim lại nóng hầm hập. Khi chạm vào tim hắn, Tô Lâm An còn cảm nhận được cổ Phệ Tâm trong tim hắn không an phận mà chuyển động gấp gáp bò đi bò lại, khiến cho làn da ở nơi ấy của hắn nhô lên một cục, giống như con cổ trùng đó sắp chui ra khỏi người hắn đến nơi.

“Buông tay!” Tô Lâm An lạnh lùng quát. Trái tim nàng đập hơi nhanh, không phải vì ngượng ngùng, mà là vì kinh hãi.

Vì nàng nhớ tới, trước kia, nàng cũng từng làm chuyện như vậy.

Nhân lúc Khương Chỉ Khanh suy yếu, nàng một lòng muốn trêu chọc hắn, hỏi: “Lẽ nào, ta không đủ xinh đẹp hay sao?” Nàng nắm lấy tay hắn, đặt ở trên gò má của mình, để ngón tay của hắn chạm nhẹ vào mặt mình, sống mũi, bờ môi đỏ thắm, “Ở đây, ở đây, ở đây, không đủ xinh đẹp sao?”

Lúc này Mục Cẩm Vân đâu thể buông tay. Hắn nắm lấy tay nàng tiếp tục dịch xuống, đã đến phần eo, Tô Lâm An đã có thể sờ rõ cơ bụng của hắn, “Hay là ở đây?”

Ánh mắt sáng rực của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, “Chỗ nào giống đàn bà vậy?”

Mục Cẩm Vân dán sát vào tai nàng, nói với giọng mờ ám: “Có cần tiếp tục đi xuống nữa, để nàng kiểm tra một chút hay không?”

Hắn vốn muốn hù dọa nàng một chút, lại chẳng nghĩ rằng khi sát lại gần, lòng hắn lại càng không yên ổn nổi. Giờ nhìn thấy vành tai nhỏ nhắn gần ngay gang tấc, cuối cùng Mục Cẩm Vân không thể nhịn nổi, khẽ ngậm lấy vành tai nàng, mút nhẹ lấy một cái.

Khoa Đẩu Hỏa vẫn luôn im thin thít như gà rốt cuộc không kìm nổi mà gào loạn lên: “Trời đất ơi, thằng nhóc này lợi hại thật!”

Tô Lâm An bị hắn dùng uy áp chèn ép, không thể cử động cơ thể. Thần thức của nàng bỗng tràn ra, cố gắng đánh mạnh vào uy áp của hắn, khiến cho Mục Cẩm Vân quả thật cảm nhận được đôi chút áp lực, ngay cả lông mày cũng nhíu chặt lại, nhưng hắn vẫn không nỡ buông ra.

Chỉ là một lát sau, Mục Cẩm Vân ngửi thấy mùi máu tanh

Hắn cúi đầu, nhìn thấy trên người Tô Lâm An rỉ máu.

Nguyên thần của nàng là Độ Kiếp kỳ viên mãn, có thể chống lại hắn một chút. Nhưng một khi nàng thi triển ra uy áp thần hồn của Độ Kiếp kỳ viên mãn, nhục thân chỉ mới có tu vi Nguyên Anh kỳ này của nàng sẽ không chịu nổi áp lực, cơ thể sẽ dần dần nứt ra.

Ánh mắt hắn bỗng tối tăm, cuối cùng thu uy áp lại, lưu luyến không rời mà dịch ra khỏi cổ nàng.

Khi rời đi, hắn hít sâu một hơi, luôn cảm thấy trên người nàng có một mùi hương ngan ngát thoang thoảng, khiến cho thần hồn hắn điên đảo.

Chỉ là khi hắn buông tay, lại làm trái với ý của cổ Phệ Tâm. Cho nên sau khi thả nàng ra, sắc mặt Mục Cẩm Vân trắng bệch, khóe miệng thiếu chút nữa đã chảy máu, lại bị hắn gắng gượng nuốt lại. Trái tim đau đớn khôn cùng khiến hắn không nhịn nổi mà nắm chặt lấy tấm chăn trên giường, nhưng lại buông ra ngay chỉ trong thoáng chốc. Sau đó vẻ mặt hắn lại như thường, không thấy có bất cứ điều gì không ổn.

“Ta có còn giống đàn bà nữa không?” Mục Cẩm Vân nhìn Tô Lâm An, hỏi nàng với giọng điệu hơi đắc ý.

Tô Lâm An nhìn hắn chằm chằm, “Khương Chỉ Khanh!”

Mục Cẩm Vân không khỏi nhíu mày lại, “Rốt cuộc nàng có quan hệ gì với lão tổ của Tàng Kiếm Sơn chúng ta?”

Hắn dùng linh khí tẩm bổ cho miệng vết thương bị rách của Tô Lâm An, lạnh lùng nói: “Nguyên thần của ta đã dạo chơi trên thượng giới nhiều năm, chưa từng nghe thấy cái tên Khương Chỉ Khanh bao giờ, chỉ e người này đã bỏ mình từ lâu. Lẽ nào nàng vẫn còn quyến luyến hắn không quên được?”

Lời nói này của hắn, tất nhiên không được thành thật cho lắm.

Thượng giới cũng có vô vàn giới diện, nguyên thần của hắn ở đó một vài năm, chẳng qua cũng chỉ tới một vài nơi ít ỏi, chưa từng nghe qua tên Khương Chỉ Khanh cũng là lẽ thường. Nhưng khi nghe thấy nàng thốt lên cái tên Khương Chỉ Khanh, lòng hắn cực kỳ khó chịu, cổ Phệ Tâm trong cơ thể cũng hơi khó khống chế, khiến cho đôi mắt của hắn đã lấp lóe ánh đỏ.

Thấy Mục Cẩm Vân như vậy, trong lòng Tô Lâm An chợt run lên.

Lúc này, hắn có dấu hiệu không kiềm chế được, nếu như thật sự là vậy thì nàng sẽ thảm.

“Quan hệ gì?” Tô Lâm An lạnh lùng nói, “Tất nhiên là quan hệ thù địch rồi. Hắn hủy diệt hoàn toàn nhục thân của ta, làm vỡ vụn nguyên thần ta, thù này không đội trời chung!”

Nghe thấy lời này, sát khí trên mặt Mục Cẩm Vân hoàn toàn tiêu tan.

Hắn đưa tay vuốt lại làn tóc rối bên gò má nàng, nhấc những lọn tóc dính trên mặt nàng lên, lại nhẹ nhàng vén ra sau tai. Hắn còn thuận tay nhéo vành tai của nàng một lát, sau đó mới nói: “Trước kia ánh mắt của nàng không tốt chút nào, gặp phải kẻ xấu.”

“Sau này, ta bảo vệ nàng.”

“Ai động vào một sợi tóc của nàng, ta sẽ hủy đi nguyên thần của hắn, chết không chỗ chôn, vậy có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status