Ấn Công Đức

Chương 266 : Chương 266BIỂU DIỄN



“Cướp thuyền là chuyện chắc chắn rồi. Nhưng ta muốn cướp để xem rốt cuộc linh thuyền đó được luyện chế thế nào, xem có thể nghĩ cách để tự luyện chế hay không.” Đó là linh thuyền của lão tổ, cho dù có cướp được từ chỗ Văn Dụ, thì nàng cũng không thể nắm chắc việc xóa sạch thần thức của lão tổ thượng giới đi. Trái lại nàng có thể nghĩ cách lợi dụng ấn Công Đức để trấn áp nó. Tuy rằng không xóa sạch được thần thức thì nàng cũng chẳng dùng được, nhưng ít nhất thì có thể đặt trong biển ý thức của nàng để xem xét.

Điều quan trọng nhất là cách chế tạo linh thuyền.

Giờ còn mấy chục năm nữa. Nếu như nàng có thể luyện chế thành công, vậy chẳng phải là có thể cứu được càng nhiều người hơn sao!

Khoa Đẩu Hỏa nghe vậy bỗng nhớ ra, “Đúng đó, trên người ngươi còn có chút dịch nhầy của thú Thực Căn. Cũng có thể thử xem sao!”

Trình độ luyện khí của Tô Lâm An không tồi, đứng đầu hạ giới. Nhưng linh thuyền hư không là tiên thuyền của thượng giới, nàng có thể thành công hay không thì Khoa Đẩu Hỏa không thể chắc chắn, chỉ có thể nói thử xem sao.

Cuộc trò chuyện của họ diễn ra trong biển ý thức của Tô lâm An, đám Trữ Tần không nghe thấy. Giờ họ còn đang tiêu hóa tin tức châu Vân Lai sẽ bị hủy diệt, bọn họ không có nơi nào để trốn. Tâm trạng ai nấy đều nặng nề sa sút, mặt lộ vẻ bàng hoàng, cũng không còn vẻ sung sướng nhàn nhã như vừa rồi nữa.

Chỉ có Xích Ngân Tiêu vẫn chưa hiểu gì. Lúc này thấy mọi người đều sa sầm mặt mày, nó bèn xù lông với Tô Lâm An: “Đồ xấu xí nhà ngươi, sao vừa tới đã khiến mấy đứa nhỏ này không vui vậy!”

Trữ Tần vội vàng lấy đồ ăn ra dỗ nó. Xích Ngân Tiêu được nhét đồ ăn cho thì không gào nữa, có điều nó vẫn liếc xéo Tô Lâm An mấy lần mang ý cảnh cáo.

Mà vào lúc này, Tô Lâm An nói: “Nếu như mấy chục năm sau châu Vân Lai bị sụp đổ, các ngươi định làm thế nào?”

Trữ Tần và Trữ Huy nhìn nhau, “Chúng ta muốn quay về ở bên người nhà.”

Trữ Huy cười híp mắt nói: “Người một nhà, chết cũng phải trọn vẹn cùng nhau chứ.”

Thực ra Trữ gia bọn họ cũng được coi là đồng lòng. Cho dù trước đó vì ngăn cản những người khác vào thành Danh Kiếm mà đã mâu thuẫn một hồi, khiến không ít người trách cứ hai huynh đệ họ, nhưng phụ thân của họ vẫn bảo vệ họ. Đợi đến khi biết được họ làm đúng, đồng thời đã cứu được rất nhiều người, thì người trong Trữ gia cũng xin lỗi. So sánh ra thì gia tộc tu chân này của họ vô cùng hòa thuận.

Thu Mạt Lị thì yếu ớt nói: “Ta chỉ muốn ở cùng với nương.” Nàng liếc nhìn Trữ Tần một cái rồi lại mau chóng cúi đầu xuống.

Trần Trúc Quân thì lẩm bẩm: “Nếu như bị đập bẹp bằng một chưởng như Thập Vạn Đại Sơn, phải dùng bao nhiêu người cỏ thế thân cao cấp mới có thể ngăn lại đây.”

Vấn đề này, không ai có thể trả lời hắn.

Rõ ràng bầu không khí đang rất căng thẳng ngột ngạt, vì câu nói này của Trần Trúc Quân mà đám Trữ Tần liền bật cười, đến ngay cả Tô Lâm An cũng không nhịn nổi.

Mấy người họ lại quây vào bàn tán một hồi, sau đó quyết định quay về nhà, ở bên người thân của mình.

Giờ người có tu vi cao nhất trong số họ cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ. Với tiến độ tu luyện của họ, mấy chục năm sau có thể đạt đến Nguyên Anh trung kỳ hậu kỳ đã là cực hạn, căn bản không thể đối kháng với sức mạnh hủy thiên diệt địa kia. Giờ không nghĩ ra bất cứ cách gì khác, tất nhiên chỉ có thể quý trọng hiện tại, ở bên cạnh người thân.

Tô Lâm An bèn nói: “Ừm, ta cũng định đi tới Vạn Tượng Tông một chuyến, thám thính một chút xem rốt cuộc lão tổ ở đó có ý gì.”

“Vậy đại sư tỷ, chúng ta chia tay từ đây, mọi người hãy tự bảo trọng!” Giờ Trữ Tần chỉ một lòng muốn về nhà, chắp tay nói thẳng.

“Hãy tự bảo trọng.” Mọi người đều có pháp bảo phi hành, tu vi cũng không thấp, sau khi biết được chân tướng sự việc thì tất nhiên là ai về nhà nấy.

Xích Ngân Tiêu đã ăn đồ của Trữ Tần nên muốn đi theo Trữ Tần. Sau khi họ đi được một đoạn, Tô Lâm An nhận ra Xích Ngân Tiêu lại quay đầu, bay về một hướng khác.

Tô Lâm An bèn hỏi nó: “Ngươi không đi theo Trữ Tần nữa sao?”

Xích Ngân Tiêu đáp: “Ông đây có chết cũng là chim của Lượng Kiếm Sơn.” Xem ra Trữ Tần đã giải thích một hồi với nó. Giờ nó đã hiểu ra, đương nhiên sẽ không tham vài miếng ăn nữa mà muốn quay về Lượng Kiếm Sơn, canh giữ ở nơi mà nó đã lớn lên.

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, lại khiến hốc mắt Tô Lâm An chợt nóng lên, ngay cả trong lồng ngực dường như cũng có một dòng nước ấm chảy qua.

Nàng chưa từng nghĩ, kẻ dạy nàng có tình có nghĩa, lại là một con chim có tính nết như vậy.

Sau khi chia tay với Xích Ngân Tiêu, Tô Lâm An đi tới Vạn Tượng Tông.

Khoa Đẩu Hỏa: “Ngươi thật sự định tới đó sao? Không tránh đi một chỗ an tâm đợi đổi cơ thể mới sao?”

Tuy rằng Mục Cẩm Vân vẫn bị nhốt trong băng, nhưng không biết khối băng đó có thể khóa chặt hắn bao lâu, đống hương của nàng có tác dụng gì hay không.

“Không đi thì không có linh thuyền, trốn kiểu gì?” Tô Lâm An hỏi vặn lại.

Còn về Mục Cẩm Vân, Tô Lâm An hít sâu một hơi rồi đáp: “Đi được bước nào hay bước ấy.”

Chẳng qua chỉ là đánh cược thăm dò lẫn nhau, cũng không thể vì thực lực không bằng hắn mà thật sự chỉ có thể làm con rùa rụt đầu, không làm bất cứ chuyện gì khác.

Rõ ràng, trên người nàng còn có dịch nhầy của thú Phệ Căn.

“Không phải Văn Dụ đang chọn người hay sao? Ta đi thử xem sao, xem có thăm dò được chút tin tức gì không.” Trước kia Văn Dụ vẫn luôn muốn bắt nàng để thử thuốc, giờ nàng tự đưa mình đến cửa thì chắc chắn hắn sẽ không từ chối.

“Nếu như linh thuyền ở chỗ hắn, vậy trực tiếp cướp về!” Tô Lâm An nói chắc như đinh đóng cột.

“Lão tổ Vạn Tượng Tông kia đâu phải lúc nào cũng quan sát hạ giới. Huống hồ, nếu như bà ta muốn xuống đây phải có Tiên Sứ Lệnh, còn chắc chắn phải là phân thân cầm Tiên Sứ Lệnh mới được, không thì cũng chỉ có thể quăng một ảo ảnh xuống, ta ứng phó được.” Tô Lâm An nói.

May mà có Mục Cẩm Vân, khiến cho tu vi hiện giờ của nàng không chênh lệch mấy so với cảnh giới của nguyên thần. Nếu như chỉ là một phân thân, dù nàng không đánh lại nổi thì cũng có thể trốn!

Đợi đến khi Tô Lâm An đi xa, mặt biển Vô Cấm phẳng lặng bỗng có vài gợn sóng.

Vô vàn hải thú bị làm kinh động, trực tiếp nhảy ra khỏi mặt biển. Nhưng cho dù chúng có nhảy lên không trung thì cũng chẳng được tích sự gì. Chỉ thấy bắt đầu từ tổng đàn ma giáo ở nơi sâu thẳm trong biển Vô Cấm, cả mặt biển bị đông lạnh ngay tức khắc. Những con hải thú đang bay giữa chừng kia cũng bị đông lại thành băng, hóa thành những bức tượng băng giữa trời. Những giọt nước bị bắn lên khi bọn chúng nhảy ra khỏi biển cũng biến thành những cột băng mảnh, giống như những cột băng mảnh tựa sợi tóc kia đã làm chúng đông cứng giữa không trung.

Những con hải thú cao cấp trong lòng biển sâu, dưới sự lạnh lẽo khủng bố đó, không một con nào tồn tại được.

Có một con cá lớn mọc đầy răng phản ứng cực kỳ nhanh, khi cảm nhận được nước biển có chút không ổn thì nó bay ngay ra khỏi nước, muốn xông lên bờ biển. Nhưng cơn lạnh lẽo kia đuổi tới quá nhanh, đuôi của nó đã bị đông lại, cơ thể dần đóng băng, cái miệng đang mở rộng để lộ ra hai hàng răng sắc bén. Nhưng lúc này nó không gào thét với con mồi, mà là đang phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Những con cá biển cấp thấp ở ngoài đều sợ đến ngây người.

Chúng trừng mắt nhìn biển Vô Cấm đông lại thành băng, đến ngay cả bá chủ của vùng biển cũng không thể trốn nổi. Bọn chúng cũng sẽ chết chắc sao?

Lại chẳng ngờ, mặt băng không lan rộng ra nữa. Lấy con cá lớn kia làm ranh giới, một bên là băng, một bên là nước, không liên quan đến nhau, trừ việc nước biển đã lạnh hơn một chút. Dường như nơi ở của chúng đã không hề giống với ngày trước.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chúng sợ hãi nhìn tổng đàn ma giáo bỗng bị đóng băng ở nơi sâu thăm trong biển Vô Cấm, vội vàng lui về khu vực sát với bờ biển, tụ lại thành một đống, hận không thể mọc chân để lên bờ, cách xa biển Vô Cấm.

Mà lúc này, băng lạnh khắp người Mục Cẩm Vân đã tan. Hắn bước ra khỏi băng, chậm rãi đứng thẳng người.

Chỗ trái tim của hắn đã bị thủng một lỗ, nhưng miệng vết thương không hề có chút máu nào.

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cổ Phệ Tâm màu phấn hồng trong đó. Dường như sau khi lỗ thủng kia bị đốt ra thì một lớp mô thịt đã được hình thành, cổ Phệ Tâm đã sắp chui qua lớp mô thịt để bò ra ngoài.

Mục Cẩm Vân dùng tay ấn lên lồng ngực, đầu ngón tay của hắn trực tiếp ấn lên người cổ trùng.

“Lấy lòng nàng đúng là khó thật.” Sau khi hắn thả tay ra, vết thương trên lồng ngực đã phục hồi như cũ, sắc mặt hắn cũng trở lại như thường, không hề có chút yếu ớt nào.

Sau khi băng tuyết tan, Mục Cẩm Vân nhìn vòng hương xung quanh đều đã lụi tắt. Hắn cầm một cây lên mũi ngửi, cuối cùng miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, trông có mấy phần thích thú, “Là hương an thần.”

Ngươi xem, nàng chỉ muốn ta ngủ lâu hơn một chút thôi.

Hắn tự lẩm bẩm: “Ngươi nói xem, ta có nên cho nàng thêm chút thời gian không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status