Ấn Công Đức

Chương 267 : Chương 267VỀ NHÀ



Trước kia, Mục Cẩm Vân cảm thấy tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Nhưng giờ hắn mới biết, tình yêu là ngoại lệ. Nói một cách chính xác, là tình yêu của nàng.

Giờ nàng không hề yêu hắn.

Dù chỉ là một chút.

Miễn cưỡng trói buộc hai người lại với nhau, trái lại nàng sẽ còn ghét hắn hơn. Vả lại lúc nào nàng cũng ở bên cạnh hắn, không ngừng tiếp xúc da thịt sẽ khiến cổ Phệ Tâm trong lòng hắn nổi điên. Hắn sợ lỡ như mình mất khống chế thì sẽ càng đẩy nàng ra xa hơn.

Nàng muốn chạy, vậy thì hắn sẽ cho nàng một cơ hội, để nàng chạy.

Chỉ cần không ra khỏi châu Vân Lai, nàng có chạy đến chân trời góc bể nào hắn cũng có thể tìm ra. Mà hiện giờ, nàng cũng chưa có bản lĩnh rời khỏi châu Vân Lai.

Tất nhiên, trước lúc rời đi, cũng phải diễn một vở kịch. Hắn không mong nàng thích mình vì chuyện đó, nhưng ít nhất, cũng có thể giảm bớt địch ý. Hắn rất giỏi phỏng đoán lòng người, nhưng lúc này trong lòng lại không chắc chắn, không biết nàng có chút dao động nào hay không.

Thu hết đám hương còn chưa cháy hết lại, Mục Cẩm Vân cất chúng cùng với chiếc chén mà Tô Lâm An từng dùng lúc trước. Đợi sau khi cất xong, hắn mới mở chiếc hộp gỗ không ngừng lay động trên người ra.

Trên hộp gỗ có một sợi tơ đỏ, được thắt thành một nút buộc xinh đẹp.

Sau khi mở hộp gỗ ra, ở trong có một con tằm béo mập. Tiểu Thiền nhảy ra khỏi hộp, khi đáp xuống đất đã hóa thành hình người. Nàng nói với vẻ mặt đầy tủi thân: “Sao ca ca lại nhốt muội ở trong?”

Vừa oán giận được một câu, Tiểu Thiền đã tức khắc cảm nhận được linh khí trên người Mục Cẩm Vân hơi hỗn loạn, vội vàng lo lắng hỏi: “Ca ca, độc của ca lại phát tác sao?”

“Muội bổ sung chút linh khí cho ca!”

“Không có gì đáng ngại!” Mục Cẩm Vân phất tay, nói: “Giờ ta tới núi Long Đầu một chuyến.”

Núi Long Đầu?

“Là ngọn núi ở ngoài Đan Phù Tông đó sao? Chúng ta đã từng qua đó, còn gặp phải gã ma tu kia. Tên là gì ta, à, Đỗ Chi Kỳ!”

Núi Long Đầu, hoa Đan Chu.

Sau này khi đám Mục Cẩm Vân tới đó lại lần nữa, bọn họ không tìm thấy cửa động kia mà chỉ thấy một tấm bia đá, ở trên có viết: “Đằng trước nguy hiểm, cẩn thận bị bỏng.”

Từ sau khi tới thượng giới, dường như nguyên thần của hắn có chút vấn đề, trong đầu sẽ có thêm một vài mẩu ký ức vụn vặn rời rạc.

Mà hang động trên núi Long Đầu kia, chính là nơi xuất hiện trong ký ức của hắn rất nhiều lần. Hắn định qua đó xem sao.

Còn về đám bạn của Tô Lâm An, tạm thời hắn không định đụng tới.

***

Vạn Tượng Tông được xây ở trên cây, treo cao lơ lửng giữa không trung.

Có lẽ là nhờ có Kiến Mộc, vùng đất phía dưới cũng có linh khí dồi dào hơn rất nhiều nơi khác.

Bởi Vạn Tượng Tông là tông môn ẩn thế, trước kia rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, cho nên vùng đất phía dưới Vạn Tượng Tông còn có vài môn phái tu chân lớn nhỏ khác, tụ lại với nhau vô cùng náo nhiệt. Trước kia bọn họ căn bản không hề biết, ở ngay trên đầu mình chính là tông môn mạnh nhất toàn châu Vân Lai.

Khi Tô Lâm An tới đây, đầu tiên nàng mở rộng thần thức, tìm một hồi ở nơi đám tu sĩ phía dưới đang tụ tập. Kết quả vừa tìm kiếm, thật sự đã phát hiện ra Sở Tài Nguyên.

Trước kia vì nguyên thần và tu vi không tương xứng, sức mạnh thần thức mà nàng có thể phát huy có hạn. Giờ không chịu hạn chế này nữa, nàng mới nhận ra được hơi thở của Sở Tài Nguyên. Nàng tìm một hồi theo hơi thở đó, tới một căn tứ hợp viện.

Đây là một tòa nhà ở cuối ngõ, ở trong được bố trí trận pháp che giấu, khiến cho tòa nhà này không hề bị ai để ý tới. Người bình thường đi qua đây cũng sẽ xem nhẹ nơi này theo bản năng, căn bản không nhận ra ở đây còn có một tòa tứ hợp viện.

Ngoài cửa viện có đặt hai con Thao Thiết(*), nhìn từ xa cảm thấy vô cùng hung ác, mà trên bầu trời còn có một áng mây đen bao phủ. Đám mây đen đó tựa như Thao Thiết, ngậm cả tòa viện trong miệng.

(*) Thao Thiết: th:ao Thiếó tựa như Thao ThiếtSơn HRLINKnh và THYPERLIN thì thao thittps://vi.wikipe“Tthì th” ghì thao thittpsHHYPERL, Đào NgLI và Cùng KL. Nó đưINK "https://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=C%C3%B9ng_K%E1%BB%B3&action=edit&redlink=1" \o "Cùng Kỳ (trang chưa được viết)"

Sở Tài Nguyên bị nhốt trong viện đó.

Hắn tu luyện ở đây. Về công pháp mà hắn tu luyện, khi Tô Lâm An nhìn thấy tòa nhà này thì trong lòng đã nắm chắc.

Nàng đã từng xem qua công pháp này trong tài liệu của ma giáo. Nó là ma công, tên cũng rất khí phách, là Khí Thôn Sơn Hà.

Thao Thiết là thú dữ ham ăn, là dạng ăn được mọi thứ. Người tu luyện Khí Thôn Sơn Hà thành công thì trên ngươi sẽ hình thành ảo ảnh Thao Thiết, tựa như một con thú dữ, ăn tất cả kẻ địch vào trong bụng.

Muốn tu luyện công pháp này nhất định phải có một cơ thể khỏe mạnh, điều đó cũng có nghĩa, nhất định phải là thể tu.

Sau đó ngày nào cũng phải ăn một lượng lớn máu thịt, hấp thụ huyết khí trong đó để tẩm bổ cho cơ thể. Khi luyện đến hậu kỳ, sức mạnh cơ thể của hắn có thể sánh được với những con linh thú cấp cao, như một con hung thú có hình người vậy. Nhưng quá trình tu luyện công pháp này cực kỳ đau đớn và tàn nhẫn. Vì phải ăn sống máu thịt, người cũng rất có thể dần mất đi thần trí, cuối cùng sẽ thật sự trở thành một con Thao Thiết không có lý trí, chỉ còn lại bản năng cắn nuốt tất cả mọi thứ.

Thấy con Thao Thiết đã hình thành trên không kia, e rằng hiện giờ công pháp kia Sở Tài Nguyen đã tu luyện đến hậu kỳ. Hắn bị nhốt lại trong viện, ngày đêm đều phải chịu đủ sự hành hạ.

Chẳng ai có thể ngờ tới, Sở Tài Nguyên lúc nào cũng có thể khóc hu hu năm xưa sẽ chịu đựng được cho tới giờ, trở thành một người như vậy.

Lần này, nàng không thể băn khoăn do dự nữa.

Đợi sau khi cứu được Sở Tài Nguyên, nàng sẽ về Vạn Tượng Tông ngay.

Phá giải trận pháp không hề khó, Tô Lâm An không hề làm kinh động đến hai pho tượng Thao Thiết trước cửa. Nàng đi vào viện, hướng thẳng về phía căn phòng mà Sở Tài Nguyên đang ở.

Sở Tài Nguyên đang ăn.

Trong pháp bảo trữ vật của hắn có rất nhiều linh thú, thịt tươi chồng chất như núi.

Mười năm trở lại, hắn không hề hấp thu linh thạch mà dựa hết vào việc ăn sống thịt tươi để bổ sung linh khí. Lúc này hắn vô cùng cao to lực lưỡng, từng khối cơ bắp nhô lên thật cao, mà trên bề mặt da còn gồ đầy gân xanh, cả ngươi trông vô cùng hung ác dữ tợn, toàn là mùi máu tanh.

Thiếu gia ăn chơi trác táng Sở Tài Nguyên đã từng có dung mạo thanh tú, thích cầm quạt giả bộ phong nhã, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp cả trấn Thanh Thủy, sớm đã tan thành mây khói.

Hắn ăn sống từng miếng thịt tươi lớn, không hề nhận ra ở ngoài đang có người bước vào.

Đợi đến khi Tô Lâm An đứng trong tầm mắt của hắn, Sở Tài Nguyên mới ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt đỏ rực như một con dã thú không hề có lý trí và tình cảm.

Hắn nhìn về hướng Tô Lâm An, mũi còn hít vào như đang ngửi mùi trên người nàng.

Học công pháp Thao Thiết mang tên Khí Thôn Sơn Hà này, nếu như mất hết thần trí thì ngay cả người cũng sẽ ăn. Mà hiện giờ rõ ràng tình trạng của Sở Tài Nguyên không hề ổn. Động tác ăn thịt của hắn dần chậm lại, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Lâm An đã lấp lóe ánh sáng xanh lè.

Hắn vẫn luôn bị nhốt trong một căn phòng nhỏ hẹp, chưa từng được ra ngoài hít thở, còn phải chịu cơn đau khó nén do hàn độc gây ra, sống một cách khổ sở và khó khăn. Lúc này nhìn thấy một cô gái xinh đẹp còn sống sờ sờ đứng trước mặt, trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ: “Thịt của nàng, có lẽ sẽ thơm hơn thịt của đám linh thú kia. Không tanh như vậy nhỉ?”

Vừa nghĩ thế, Sở Tài Nguyên nuốt nước dãi theo bản năng. Sau đó hắn đặt miếng thịt lớn trong lòng bàn tay xuống, đứng dậy, đập thẳng một quyền về phía trước.

Sức mạnh của quyền này có thể đánh xuyên thủng một ngọn núi! Tu vi hiện giờ của hắn đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ. Điều này đối với một người có tư chất vô cùng bình thường như Sở Tài Nguyên mà nói, chắc chắn là khó mà tin được.

Hắn đấm ra một quyền mạnh như vậy, là muốn đánh chết tươi cô gái trước mặt. Lại chẳng ngờ, quyền kia của hắn bị đối phương cản lại một cách nhẹ nhàng. Một quyền này ra như đấm thẳng vào bông gòn.

Ngay sau đó, khắp người hắn bị một sợi đây linh khí trói lại, nhất thời không thể cử động.

“Sở Tài Nguyên.”



Tô Lâm An dịu giọng lại. Nàng dùng chút sức mạnh thần hồn, tạo nên tác dụng vỗ về nguyên thần.

Sở Tài Nguyên hơi ngây ra, cũng bớt giãy giụa đi, hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai!”

Tô Lâm An dùng tay ấn nhẹ vào giữa chân mày của Sở Tài Nguyên, nói: “Củ cải đại tiên bảo ta tới đưa ngươi về nhà.” Ngón tay của nàng vừa ấn xuống, ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa đã chui vào cơ thể Sở Tài Nguyên, bắt được hàn khí trong cơ thể hắn, đốt sạch hàn khí kia. Trước kia, vì lo sẽ làm kinh động đến Mục Cẩm Vân, rồi từ đó liên lụy đến đám người Lý Chiêu Chiêu và Nam Ly Nguyệt, cho nên Khoa Đẩu Hỏa chỉ dùng ngọn lửa của mình làm giảm bớt cơn đau do hàn độc tạo thành. Mà lần này, nó đã đốt sạch sẽ hàn độc trong cơ thể Sở Tài Nguyên.

Thu ngón tay lại, Tô Lâm An dịu giọng nói: “Sở Tài Nguyên, ta đưa ngươi trở về trấn Thanh Thủy, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status