Ấn Công Đức

Chương 270 : Chương 270CHẾT RỒI



Thanh loan đao trong tay nàng tựa như vầng trăng, ánh sáng trào ra như nước, bao phủ Văn Dụ ở giữa.

Cổ tay nàng vung múa, chỉ trong giây lát đã tung ra mười đao, trăm đao, dồn dập ập đến, phá nát lá chắn bảo vệ trên người Văn Dụ. Cũng vào lúc ấy, Khoa Đẩu Hỏa đã đốt vào nguyên thần của Văn Dụ. Nhục thân và nguyên thần đều bị tấn công đồng thời, Văn Dụ còn chưa kịp ra tay đã bị giết chết ngay tại chỗ.

Hai mắt hắn trợn tròn, phẫn nộ nhìn Vô Song, nghĩ sao cũng chẳng thể hiểu, sao nàng lại dám!

Sao nàng lại dám giết hắn!

Sao nàng bỗng nhiên lại mạnh đến vậy, lại khiến hắn không kịp phản ứng...

Tiếc rằng, hắn đã không chờ được đáp án.

Xác của Văn Dụ ngã xuống đất. Khoa Đẩu Hỏa bảo Tô Lâm An mau tìm pháp bảo trữ vật của hắn, đợi tìm thấy rồi nó mới đốt xác. Linh khí trong xác của Độ Kiếp kỳ không tồi, đốt hắn cũng được đôi chút lợi ích.

Thần thức của Tô Lâm An quét qua, móc được mấy cái pháp bảo trữ vật trên người Văn Dụ. Đồ vật quý giá như vậy, đối với loại cường giả đứng đầu châu Vân Lai như Văn Dụ mà nói, chỉ có đặt ở bên người mới an toàn.

Nếu như lão tổ đã ban thuyền xuống thì tất nhiên sẽ ở trên người Văn Dụ.

Văn Dụ vừa chết, dấu ấn thần thức của hắn trên pháp bảo trữ vật tất nhiên cũng sẽ bị xóa bỏ, Tô Lâm An đưa thần thức vào trong thì ngay lập tức đã nhìn thấy toàn bộ đồ đạc bên trong, không sót thứ gì.

Nàng tìm thấy thứ mình cần ở trong pháp bảo trữ vật có hình dạng như một cây kim châm, sau đó gật đầu nói: “Đốt đi!”

Nàng vừa dứt lời, Khoa Đẩu Hỏa bèn lăn lên người Văn Dụ, đốt sạch sẽ thi thể của hắn. Còn Tô Lâm An thì rời khỏi động phủ của Văn Dụ, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi.

Dáng đi của nàng rất thong thả, không hề lộ ra chút hoảng loạn nào sau khi vừa giết người, cứ nghênh ngang như vậy mà rời khỏi Vạn Tượng Tông.

Khi giết Văn Dụ, nàng còn lo lắng ấn Công Đức sẽ có phản ứng gì đó. Giờ xem ra, những phỏng đoán trước kia của nàng về ấn Công Đức là đúng.

Mấy năm trước khi giúp Nam Ly Nguyệt dạy dỗ nữ tu kia, Tô Lâm An đã bị ấn Công Đức trừng phạt, là bởi khi ấy nữ tu kia chưa từng giết người. Cho dù cô ta đã ra tay đánh đập Nam Ly Nguyệt, còn phế bỏ cánh tay thêu thùa, gần như đã cắt đứt đường sống của nàng ấy, nhưng vì cô ta chưa từng giết người, ấn Công Đức đã nghiêm khắc nhận định rằng nàng không thể ra tay với người đó.

Nhưng Văn Dụ thì không như vậy. Trên tay Văn Dụ có không biết bao nhiêu mạng người, hắn căn bản chẳng phải một người tốt. Lần này để chọn ra tu sĩ phù hợp với điều kiện, hắn đã dùng linh dịch hại không biết bao nhiêu tu sĩ của châu Vân Lai, số lượng trẻ con trong đó còn nhiều hơn. Bởi vậy khi giết hắn, Tô Lâm An không chỉ không bị trừng phạt, trái lại còn được một chút công đức.

Cho nên, Khoa Đẩu Hỏa nói ấn Công Đức này coi như là một thần khí, cũng là một thứ đồ rởm cũng chẳng hề sai.

Ranh giới giữa thiện và ác trong ấn Công Đức đơn giản đến mức khắc nghiệt.

Trong giới tu chân, những người trong tay hoàn toàn không dính máu người có thể nói là hiếm như lá mùa thu. Theo quy tắc phán đoán của nó, chẳng phải người trong toàn thiên hạ đều đáng chết hay sao. Vậy chẳng phải nàng chỉ cần tiện tay giết một người là có thể tích được công đức sao. Tới khi ấy, thứ mà ấn Công Đức bồi dưỡng ra được không phải chính là một nữ ma đầu giết người như ma hay sao? Thế nhưng, nó vẫn tự cho rằng mình đang hành thiện?

Bỗng nhiên nghĩ được điểm này, Tô Lâm An bỗng ngây ra.

“Không ngờ lúc trước ta chưa bước lên con đường này?” Đúng là uổng ác danh nữ ma đầu!

Nếu như ấn Công Đức nhận Mục Cẩm Vân làm chủ, chỉ e rằng lúc đầu hắn đã có thể nhận ra được, giết cả giới tu chân đến long trời lở đất...

Còn nàng thì sao?

“Ngày nào cũng thành thật giúp nhà này chẻ củi nhà kia chặt cây...”

Tô Lâm An bỗng cảm thấy hơi xấu hổ.

Có điều nàng cũng nhận ra, tuy rằng trong giới tu chân ít người không dính máu tươi, nhưng khi nàng vừa tỉnh dậy đã ở trấn Thanh Thủy, một nơi hẻo lánh vô cùng thiếu thốn linh khí. Ở đó có rất nhiều người thậm chí còn chẳng phải là tu sĩ, là những người phàm bình thường, phần lớn đều là những người thành thật an phận, thật sự là người lương thiện trong mắt ấn Công Đức.

Trước kia dùng cơ thể củ cải đánh đám người chủ động làm việc ác, nàng cũng chẳng nghĩ tới chuyện khác, chỉ coi như người ta ra tay trước thì nàng ra tay dạy dỗ, ấn Công Đức sẽ không ngăn cản.

Đợi đến khi nàng quen làm chuyện tốt, vì chút cảm ân và công đức mà đắc chí thì mới dần dịch chuyển đến nơi có nhiều linh khí. Lần đầu tiên ra tay dạy dỗ người khác là thay Nam Ly Nguyệt đòi lại lẽ phải, kết quả đã bị trừng phạt, điều này dẫn đến việc sau này nàng luôn cẩn thận tỉ mỉ. Giờ nhớ lại, có phải nàng hơi bị ngốc hay không?

Vậy ấn Công Đức này, rốt cuộc là chính hay tà?

Nàng vừa đi vừa nghĩ. Đợi đến lúc qua sông, trong tông môn bỗng vang lên một hồi chuông lớn!

Tô Lâm An căng thẳng, mau chóng thúc giục linh thuyền tăng tốc. Mà lúc ấy, nàng nghe thấy một giọng nói hùng hậu vang lên, “Văn trưởng lão bị ám hại, toàn tông cảnh giới cấp một!”

Đây là, tiếng của Diệp Vạn Không!

Cảnh giới cấp một, tức là hoàn toàn phong bế tông môn, không cho người vào, cũng không để người rời đi.

Tức khắc, những cành cây Kiến Mộc bình thường không thể nhìn thấy được bằng mắt trần trong tông môn như sống dậy. Vô số cành cây như dây leo mềm mại, che kín cả Vạn Tượng Tông. Mà lúc này, vị trí của Tô Lâm An vừa khéo chính là ranh giới mà cành cây kia bao lấy. Nàng trơ mắt nhìn những sợi dây leo màu xanh rơi xuống từ không trung.

Không thể để bị nhốt ở nơi đây được!

Linh khí quanh người Tô Lâm An vận chuyển cực nhanh. Nàng vừa cất bước, trời đất tựa như được cô đọng dưới gót chân của nàng, chỉ cần một bước nữa thôi là bước ra khỏi kết giới.

Mà vào đúng lúc này, một luồng thần thức Độ Kiếp sơ kỳ bỗng quét tới.

Thần thức này, Tô Lâm An rất quen thuộc, là Diệp Vạn Không. Tu vi của ông vốn là Độ Kiếp trung kỳ, quả đúng là tu vi đã bị giảm đi không ít, đến ngay cả hơi thở thần hồn cũng hơi khuyết thiếu không đầy đủ. So nguyên thần, từ trước đến nay Tô Lâm An chưa từng sợ, nhưng nàng không chủ động tấn công.

Diệp Vạn Không...

Đã từng đối xử rất tốt với nàng.

Diệp Vạn Không cũng nhìn thấy Vô Song.

Ông là người đầu tiên nhận ra Văn Dụ chết.

Những trưởng lão như họ đều có một ngọn đèn hồn đặt ở một nơi riêng biệt. Nếu như đèn hồn của ai bị lụi, bọn họ sẽ có thể cảm nhận được ngay lập tức. Sau khi nhận ra đèn hồn bị dập tắt, Diệp Vạn Không còn không tin, cố tình tới nơi đặt đèn hồn xem thử. Sau đó ông bèn hạ ngay cảnh giới cấp một, đồng thời mở rộng thần thức ra khắp nơi, không hề nhìn thấy thi thể của Văn Dụ. Đợi đến khi thần thức mở rộng đến dòng sông Thái Ngọc ở lối ra vào của tông môn, ông đã nhìn thấy Vô Song!

Một người mà ông tưởng rằng đã chết, lại còn sống sờ sờ xuất hiện ở nơi đây.

Ông nghĩ ngay đến Mục Cẩm Vân.

Vô Song thật sự chưa chết, sư phụ của con bé đã cứu nó ra rồi!

Con bé là người đã cứu cả châu Vân Lai. Hôm nay nó xuất hiện, Văn Dụ liền chết. Văn Dụ là do ai giết, Diệp Vạn Không đã nắm chắc ngay trong lòng.

Mặt ông đầy vẻ cay đắng. Đứa bé Vô Song kia ghét ác như thù. Những chuyện mà Văn Dụ đã làm mấy năm nay, đâu chỉ gọi là mất trí điên cuồng. Con bé trở về giết chết Văn Dụ, ông cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Theo bản năng, Diệp Vạn Không lặng lẽ ngăn cản kết giới của tông môn khép lại. Khi thần thức của ông tiếp xúc với thần niệm của Vô Song thì không hề có chút sát ý nào, thậm chí ông còn muốn nói một câu, “Cảm ơn, mau chạy đi!”

Tiếc rằng, cuối cùng ông đã mất sạch dũng khí.

Ông tưởng rằng mình đã là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nhưng khi trải qua một phen sống chết này, ông thật sự trở nên hèn nhát.

Từ trước đến nay ông chưa từng nghĩ, mình sẽ sợ chết đến như vậy.

Chỉ vì e sợ lão tổ sẽ phát hiện ra, giờ ngay cả nói thêm một câu, ông cũng không dám. Đợi đến khi nhìn thấy Vô Song thuận lợi rời khỏi đây trước khi kết giới đóng lại hoàn toàn, ông thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ dời thần thức đi.

Mà vào lúc này, Trảm Nhất Đao và hai tu sĩ Độ Kiếp kỳ của Minh Tông cũng trước sau cùng đến, “Văn Dụ chết rồi?”

“Sao có thể!” Dạo gần đây Văn Dụ đều ở trong Vạn Tượng Tông, vậy mà lại chết một cách im hơi lặng tiếng trong tông môn. Ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đột nhập vào Vạn Tượng Tông giết chết Văn Dụ!

Bọn họ đều đang bế quan tu luyện, khi nhận được tin thì đều vô cùng kinh hãi! Phải biết rằng, hiện giờ Văn Dụ đã là người mạnh nhất trong đám bọn họ.

“Rốt cuộc là ai ra tay, phải báo ngay cho lão tổ biết.”

“Tìm ngay lập tức!”

Một lúc sau đã có tin truyền đến: “Vừa rồi đại sư tỷ tới động phủ của Văn Dụ, có không ít đệ tử nhìn thấy nàng vào và cũng nhìn thấy nàng ra.”

“Đại sư tỷ?”

“Là Vô Song!”

“Các ngươi bẩm báo lại với lão tổ, truyền lệnh xuống, truy nã Vô Song! Yêu cầu tất cả tông môn của châu Vân Lai tham gia vào! Mau lên!” Trưởng lão Độ Kiếp kỳ của Minh Tông sai sử, mặt mũi nghiêm túc.

Trảm Nhất Đao bèn đáp: “Nó vừa mới giết người có lẽ chưa chạy được đâu xa, ta sẽ đuổi theo ngay.”

Nói xong, gã nhấc đao lên xông ra ngoài, thân hình vừa lóe lên đã mất tăm mất tích. Diệp Vạn Không cân nhắc một chút rồi nói: “Ta cũng đi.”

Ông theo sát phía sau, rời khỏi Vạn Tượng Tông!

Sau khi Diệp Vạn Không ra ngoài thì thấy ngay Trảm Nhất Đao đang đứng trên thanh đại đao của gã, sát khí quanh người đã thu lại tức khắc, đến ngay cả hơi thở cũng được che giấu lại. Gã cứ thế chậm rãi giẫm lên thanh đao rồi bay tới bay lui, cứ như đang dạo chơi.

Nếu như không phải ông ra ngoài nhanh thì căn bản cũng không nhìn ra được Trảm Nhất Đao. Dù sao thì hiện giờ thần thức của ông kém hơn Trảm Nhất Đao rất nhiều. Trảm Nhất Đao chỉ cần hơi ẩn núp là ông sẽ không tìm được.

Diệp Vạn Không lần theo hơi thở rồi đi qua, “Nhất Đao huynh, ngươi thế này là...”

Trảm Nhất Đao liếc Diệp Vạn Không, “Ngươi cũng ra ngoài rồi hả?”

Gã gọi Diệp Vạn Không đứng lên cây đao của mình, nói: “Thật ra giờ ở Vạn Tượng Tông, trừ Văn Dụ, người có tu vi cao nhất chính là ta.”

Gã nhếch miệng cười với Diệp Vạn Không, “Ta đã nhìn thấy rồi.”

Diệp Vạn Không lập tức thấy hơi lo lắng bất an.

Chuyện ông lén lút thả lỏng kết giới trong chốc lát đã bị Trảm Nhất Đao phát hiện rồi sao?

Ông cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nói: “Không biết lời này của Nhất Đao huynh đệ có ý gì?”

“Sư phụ của Vô Song, là Mục Cẩm Vân.” Trảm Nhất Đao không đáp lại Diệp Vạn Không, tự mình nói: “Ngày ấy hắn ra ngoài, là ta tới đón.”

“Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã cứu được đồ đệ của mình ra, mà đồ đệ cũng có năng lực giết chết Văn Dụ...” Trảm Nhất Đao vỗ mấy cái lên vai Diệp Vạn Không, “Lão tổ ở thượng giới, cứ cho là hạ phàm thì cũng chỉ là phân thân. Phân thân kia và Mục Cẩm vân ai lợi hại hơn, vẫn chưa thể nói chắc.”

Gã không phải là kẻ ngốc, những chuyện mà Văn Dụ đã làm trong hai năm nay, còn cả Trâu Đồng Tâm đang bị giam giữ, khiến gã mơ hồ đoán được một chút manh mối. Gã không hợp với điều kiện, rõ ràng cũng là người mà lão tổ không coi trọng, nếu đã vậy, chẳng bằng đánh cược một lần, đứng về phía của Mục Cẩm Vân.

“Không biết đến bao giờ mới có thể liên lạc được với lão tổ. Chúng ta tạm thời không về Vạn Tượng Tông nữa, tránh sau khi lão tổ biết được, cơn giận kia chúng ta khó mà hứng chịu nổi.” Trảm Nhất Đao vừa nhìn đã thấy thật thà bạo lực, lại nói những lời này khiến Diệp Vạn Không hơi kinh ngạc, ông gật đầu nói: “Nhất Đao huynh nói cũng khá có lý.”

Ông vốn muốn ra ngoài xem có thể giúp được gì cho Vô Song hay không, giờ xem ra, ông đã lo xa rồi.

“Đi thôi đi thôi, hai huynh đệ chúng ta tìm nơi nào đó uống chút rượu. Những ngày tháng tươi đẹp không còn nhiều đâu.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status