Ấn Công Đức

Chương 271 : Chương 271VỀ NHÀ



Tô Lâm An vừa về tới viện của Sở Tài Nguyên, Vạn Tượng Tông đã phát ra một lời truyền âm vang khắp thiên hạ.

Dù người có đang ở đâu, chỉ cần ở trong vùng trời đất của châu Vân Lai này, đều có thể nghe thấy giọng nói kia. Đó là lệnh truy nã nàng. Vạn Tượng Tông truy nã một tu sĩ, đây là lần đầu tiên trong mấy chục ngàn năm nay. Chẳng ngờ hiện giờ nàng còn lợi hại hơn cả khi làm ma tu năm ấy, có thể khiến Vạn Tượng Tông phát lệnh truy nã. Há chẳng phải những người truy sát nàng còn nhiều hơn ngàn năm trước hay sao!

Nàng chẳng quan tâm nhiều đến vậy, tóm ngay lấy Sở Tài Nguyên vẫn đang hôn mê được Sơn Hà Long Linh bao lấy, bay về trấn Thanh Thủy.

Với tu vi hiện giờ của nàng, những người có thể làm nàng bị thương không nhiều. Nói đúng ra thì, trừ Mục Cẩm Vân và vị lão tổ ở thượng giới kia, nàng đã chẳng còn phải dè chừng ai nữa.

***

Núi Long Đầu.

Mục Cẩm Vân đã tìm thấy hang động bị giấu đi lúc trước.

Trong động có một căn phòng. Khi hắn bước vào, chiếc chăn trên giường đã được gấp ngay ngắn chỉnh tề.

Hắn ngồi xuống bên mép giường, lấy tay vuốt ve chiếc chăn trên giường một chút. Chiếc chăn tơ tằm ấy có cảm giác mát lạnh, màu đỏ rực và hình thêu màu vàng kim ở phía trên khiến người ta liên tưởng tới chăn hỉ. Mà trong ký ức của hắn, có một người con gái ngồi trên giường, nhìn hắn với đôi mắt ẩn ý đưa tình.

Khi hắn làm tất cả những điều này, khóe miệng còn mỉm cười khe khẽ.

Ngay giây sau, Mục Cẩm Vân xốc chăn lên, sau đó một giọng nữ yếu ớt truyền tới, “Ôi, ngươi về rồi ư. Có phải ngươi rất nhớ vẻ đẹp của ta, nhớ khoảng thời gian tươi đẹp khi ở bên ta lúc trước không?”

Đó là giọng của Tô Lâm An.

Hắn lại hơi đau đầu rồi.

Mục Cẩm Vân biết, chắc chắn hắn và Tô Lâm An chưa hề trải qua khoảng thời gian tươi đẹp gì ở đây cả, nhưng những mảnh vụn ký ức kia rốt cuộc là đến từ đâu, và thuộc về ai? Thứ mà hắn gặp phải ở thượng giới...

Thật ra đáp án đã rất rõ ràng, hắn chỉ không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận rằng Tô Lâm An đã từng thân thiết với người đàn ông kia đến vậy.

Hắn sầm mặt xuống, lật qua lật lại chiếc chăn.

Giọng nói ấy lại lặp đi lặp lại, hắn cũng không ghét ầm ĩ, cứ ngồi ở đó lật chăn. Tiểu Thiền ở một bên nhìn mà lấy làm lạ, hỏi: “Ca, ca đang làm gì vậy?”

Mục Cẩm Vân sầm mặt ra dấu im lặng. Bởi vẻ mặt hắn nghiêm túc, Tiểu Thiền cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ ngồi yên lặng một bên, tò mò nhìn.

Ca ca làm sao vậy?

Lại một lúc sau, cuối cùng Mục Cẩm Vân cũng thả chiếc chăn trong tay xuống. Hắn bỗng nhìn vào một góc nào đó ở trên giường, nói: “Ra đây.”

Thỏ đang trốn dưới gầm giường, cả người run lẩy bẩy.

Tại sao, tại sao lại có một tên sát thần như thế này chạy tới đây? Hơi thở trên người hắn quá mạnh, còn khiến nó chịu áp lực lớn hơn cả thú Phiên Vân đã ngủ say như chết, thân thể hóa đá ở ngoài kia. Nó căn bản không dám cử động, che giấu hơi thở toàn thân đến mức cực hạn. Vốn tưởng rằng không thể bị phát hiện, nào ngờ hắn đã sớm nhìn thấy, hắn đã sớm biết nó trốn ở đâu rồi!

Hoa Đan Chu đã sắp trưởng thành và phi thăng, nó là thú cộng sinh cũng coi như là khổ tận cam lai. Ai mà biết được sẽ gặp phải một sát thần như vậy chứ! Nó chỉ mong rằng, hắn không tìm thấy bí cảnh, không tìm thấy hoa Đan Chu.

Cảm giận được sát ý mạnh mẽ, Thỏ chỉ có thể nơm nớp lo sợ đi ra, co rúm lại thành một cục dưới ánh mắt của Mục Cẩm Vân, run lẩy bẩy.

Sau khi Tiểu Thiền nhìn thấy mặt thì trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng, “Ở đây mà lại có một con thỏ.” Nàng vừa dứt lời đã thấy thỏ con ngẩng đầu, nhìn mình với ánh mắt long lanh đầy nước. Trái tim Tiểu Thiền tan chảy ngay lập tức, nói: “Ca ca, muội muốn nuôi thỏ.”

Mục Cẩm Vân nói: “Thỏ.”

Thỏ lại run lên, nó căng thẳng đáp: “Có tiểu nhân.”

“Tô Lâm An đã từng tới đây sao?”

“Tới vào lúc nào, đã làm những gì, ngươi nói cho ta nghe. Nếu như có giấu giếm nửa điều...” Kiếm khí của hắn đã đặt trên người Thỏ, như những mũi châm nhọn chọc vào da lông của nó, khiến nó căng thẳng đến mức lắp bắp, “Nàng, nàng, nàng... Trở về lấy chút đồ.”

Thỏ kể lại một lượt chuyện Tô Lâm An trở về, cũng nói khi ấy nàng không dùng cơ thể của chính mình, có điều nó đã giấu tình hình trong bí cảnh, chỉ nói chuyện Tô Lâm An ở trong phòng, muốn hoa Đan Chu có thể thoát khỏi được kiếp này.

Không ngờ sau khi nó nói xong, Mục Cẩm Vân đã vô cùng quen thuộc phá giải cơ quan trận pháp ở trong phòng, tiếp đó, hắn đi thẳng vào trong bí cảnh.

Rừng trúc, gió mát, suối nhỏ.

Mục Cẩm Vân nghĩ tới bức chân dung của sư tổ ở Tàng Kiếm Sơn lúc trước.

Nơi Khương Chỉ Khanh đứng trong bức tranh, chính là trong bí cảnh rừng trúc này. Rất hiển nhiên, bức tranh ấy là do chính Tô Lâm An chấp bút. Nỗi hung ác bỗng trào lên trong lòng khiến ánh mắt hắn tối lại, hận không thể phá hủy hoàn toàn nơi này. Tay vung lên kiếm hạ xuống, phát ra những tiếng vang răng rắc, trúc xanh đung đưa trong gió kia đứt đoạn theo từng tiếng động, lại bị kiếm khí nghiền thành bụi.

Cả người Thỏ cứng đờ lại. Nó biết, hôm nay chỉ e rằng không thể chạy trốn.

Vào đúng lúc Mục Cẩm Vân nhìn về phía hoa Đan Chu trên đỉnh núi, Thỏ thét lớn: “Ta là thú của Tô Lâm An, nó là hoa của Tô Lâm An!”

“Hử?” Mục Cẩm Vân cúi đầu nhìn Thỏ một cái.

Đôi mắt đỏ au của Thỏ đã có lấp lánh ánh lệ, “Đừng giết chúng ta. Chủ nhân, chủ nhân sẽ đau lòng đó.” Nó không ngu, trái lại còn cực kỳ thông minh. Từ lúc hắn bước vào cứ luôn vuốt ve chiếc chăn, còn lật đi lật lại mấy lần để nghe giọng nói của Tô Lâm An, cùng với việc tra hỏi nó về những chuyện liên quan tới Tô Lâm An. Có lẽ sát thần này đã yêu đậm hận sâu đậm đối với Tô Lâm An. Nhưng hắn quá mạnh, cho dù là Tô Lâm An hay vị kiếm tiên ngày trước cũng không phải là đối thủ của hắn, bởi vậy Thỏ không dám nói nửa lời uy hiếp, chỉ có thể tỏ vẻ yếu thế.

“Ồ.” Mục Cẩm Vân thản nhiên ồ một tiếng, không nói giết, cũng chẳng nói bỏ qua.

Từng cảnh vật ở nơi đây đều khiến hắn khó chịu. Vừa nghĩ tới việc Tô Lâm An đã từng thân mật với vị kia của Tàng Kiếm Sơn ở nơi đây, lòng đố kỵ liền sinh sôi như cỏ dại, khiến hắn khó mà khống chế được cảm xúc của chính mình.

Cổ Phệ Tâm đã sắp phát điên.

Dục vọng phá hủy căn bản đã không thể kìm lại.

Vào đúng lúc này, một giọng nói vang lên giữa không trung.

“Anh hào toàn thiên hạ nghe lệnh, nếu như có thể giết được phản đồ Vô Song của tông môn ta, thưởng một bán tiên khí. Người cung cấp được tin tức chính xác, sẽ được chọn tùy ý một linh bảo hoặc linh thảo.”

Vạn Tượng Tông...

Lửa giận của hắn, cũng coi như đã có chỗ để xả.

***

Nhà tổ Nam Ly Nguyệt.

Nhà tổ vẫn niêm phong như cũ, Nam Ly Nguyệt vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài.

Nàng nhận xem bệnh cho vài người, tất cả đều là những đứa trẻ có thần hồn bị thương nặng, vận mệnh đưa đẩy gặp được nên khiến nàng động lòng tốt. Bởi chuyện của Khang Khang, Nam Ly Nguyệt không nhìn nổi cảnh trẻ con phải chịu khổ.

Nàng đang nấu canh dưỡng thần, Lý Chiêu Chiêu đang làm trợ thủ cho nàng. Khang Khang mặc một bộ quần áo vừa người, mặt đeo một chiếc mặt nạ cười, trên đầu còn đội một chiếc mũ củ cải. Bởi được che kín kẽ, trông không hề khác gì một đứa trẻ bình thường.

Lúc này cậu bé nằm nhoài bên nồi canh, hỏi: “Nương, canh này có ngon không?” Vì cơ thể hiện giờ của mình, Khang Khang không thể ăn bất cứ thứ gì, những thứ đặt vào trong miệng cậu bé sẽ bị rớt ra khỏi bộ xương ngay lập tức.

Nồi canh này là do Liễu Loạn Ngữ luyện chế. Liễu Loạn Ngự biết Khang Khang thích ở bên xem, có lúc còn nằm ở bên cạnh nồi, hắn bèn luyện chế một cái bệ nhỏ nhắn thích hợp, vừa khéo có thể để Khang Khang nằm ở đó, sẽ không bị bỏng, độ cao cũng rất thích hợp.

“Đây là thuốc dưỡng thần, không ăn được đâu. Là thuốc đó, đắng lắm.” Lý Chiêu Chiêu cười híp mắt trả lời. Cô bé nhìn ai cũng nghiêm mặt lại, nhưng khi đối diện với Khang Khang, sẽ luôn không cầm lòng nổi mà mỉm cười.

“Ồ.” Khang Khang lấy vài chiếc kẹo từ trong chiếc túi trữ vật nho nhỏ của mình ra, “Vậy đưa mấy cái kẹo này cho mấy đứa bé đó ăn.” Bản thân cậu nhóc không ăn được, nhưng rất thích thu gom kẹo, chất đầy cả một cái túi lớn, cứ vài ngày lại lôi ra đếm một lượt. Giờ vừa nghe thấy thuốc đắng, cậu nhóc vô cùng rộng lượng chia số kẹo mà mình đã cất giữ nâng niu ra cho đám trẻ.

“Khang Khang ngoan quá.”

Mấy người đang nói chuyện thì nghe thấy một giọng nói vang lên.

“Là truyền âm thiên hạ của Vạn Tượng Tông, truy nã Vô Song?” Lý Chiêu Chiêu nhíu mày, “Vô Song chẳng phải là nữ tu đã cứu cả châu Vân Lai hồi trước đó sao? Nghe nói một mình nàng ấy đã tới biển Vô Cấm, phá giải trận pháp của Lượng Kiếm Sơn, còn chính mình thì mất tích bặt vô âm tín. Tại sao giờ lại muốn truy sát nàng?”

Trong truyền âm thiên hạ còn nói rõ tướng mạo của Vô Song, lại chẳng có chút hơi thở thần hồn nào. Bởi vậy, muốn tìm thấy nàng tất nhiên là vô cùng khó. Dù sao thì muốn che giấu dung mạo vô cùng đơn giản, đeo một cái mặt nạ là được.

Phần thưởng này tuy rằng rất động lòng người, nhưng muốn lấy được chỉ e là cực kỳ khó.

Nam Ly Nguyệt lắc đầu, “Chúng ta cũng chẳng thể rời nhà tổ quá xa, chắc chắn là không gặp phải đâu, đừng nghĩ nhiều vậy.”

“Ồ.” Lý Chiêu Chiêu đáp lại một tiếng.

“Con cảm thấy Vô Song là người tốt, con mong rằng củ cải đại tiên có thể bảo vệ cho nàng, để nàng có thể bình an vô sự.” Cô bé nghĩ một chút, hạ thấp giọng nói.

Nhất thời, tu sĩ của cả châu Vân Lai đều kích động vì truyền âm thiên hạ này, đến ngay cả những tông môn lớn đứng đầu cũng không nằm ngoại lệ.

Nhưng Tô Lâm An đang ở đầu sóng ngọn gió đã sớm đưa Sở Tài Nguyên nhanh chóng về tới trấn Thanh Thủy. Dưới sự che chở của Vũ Thương, trấn Thanh Thủy hiện giờ đã là một chốn bồng lai tiên cảnh.

Nàng trở lại rồi. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status