Ấn Công Đức

Chương 272 : Chương 272PHÁT HIỆN



Khi về đến gần trấn Thanh Thủy thì Sở Tài Nguyên tỉnh lại.

Hắn nhận ra mình đang ở trên một pháp bảo phi hành hình trăng khuyết, trên đỉnh đầu còn căng một chiếc lá xanh. Chiếc lá giống như được bao phủ bởi sương mù, là để chắn nắng sao?

Vào khoảnh khắc hắn mở mắt, chiếc lá xanh kia rung rinh, cuối cùng vèo một cái chui vào người con gái đang đứng trước mặt.

Đám sương mù nhìn giống như một chiếc lá kia tất nhiên là Sơn Hà Long Linh. Nó ôm lấy hoa Đa Tình chắn ánh nắng cho Sở Tài Nguyên.

Sở Tài Nguyên nhìn về phương xa theo bản năng, sau đó cả người run rẩy. Hắn đã nhìn thấy gì kia!

Đất đai non nước ở quanh đây vô cùng quen thuộc với hắn. Chúng đã từng hiện ra vô số lần trong ký ức của hắn, sau này dần bị hắn chôn vùi ở nơi sâu thẳm trong lòng, trở thành một cõi mộng không muốn nhớ tới. Thế nhưng giờ, chúng lại hiện ra ngay trước mắt hắn.

Ruột gan Sở Tài Nguyên bỗng chốc rối bời. Hắn thình lình quát lớn: “Ta không về.”

Sau khi gào lên câu này, thậm chí Sở Tài Nguyên khôi ngô cường tráng còn dùng bàn tay to như quạt hương bồ để che kín mặt mình lại, khăng khăng nói lại lần nữa: “Ta không về đâu.”

Hắn như vậy lại hơi giống với tên mít ướt ngày trước.

“Ừ, chúng ta về núi Kỳ Liên trước.” Tô Lâm An xoay người lại nhìn Sở Tài Nguyên, dịu dàng đáp.

Nàng biết Sở Tài Nguyên không muốn dùng bộ dạng hiện giờ của hắn để về nhà.

Cho dù đã từng chịu nhiều hành hạ bi thảm và đau đớn như vậy, bên ngoài thì máu lạnh vô tình, nhưng trong lòng hắn vẫn có một nơi mềm mại, đó chính là người thân và bè bạn ở trấn Thanh Thủy.

Hắn không muốn dùng dáng vẻ này để đối mặt với họ, lại càng không muốn làm họ tổn thương.

Sở Tài Nguyên như vậy, cũng là người mà Tô Lâm An kính phục. Có rất nhiều người gặp phải bất hạnh, như Nam Ly Nguyệt, như Sở Tài Nguyên, nhưng bọn họ không hề chìm đắm hoàn toàn trong bóng tối, muốn kéo cả thế giới vào bước đường hủy diệt. Mà trong lòng họ vẫn có một mồi lửa, sẽ được sưởi ấm, được thắp sáng.

Đây chính là sự khác biệt giữa họ với Mục Cẩm Vân.

Nàng bội phục họ bao nhiêu, tất nhiên sẽ càng không thích Mục Cẩm Vân đã biến Sở Tài Nguyên thành ra như vậy bấy nhiêu.

Sở Tài Nguyên nghe thấy nàng nói muốn tới núi Kỳ Liên trước, lúc này mới tách ngón tay ra một chút, dùng đôi mắt đỏ au nhìn Tô Lâm An. Hắn hỏi với vẻ hơi căng thẳng: “Linh thú trên núi Kỳ Liên, có đủ ăn không?”

Tô Lâm An: “...”

“Tạm thời công pháp của ngươi đã được áp chế. Ngươi phải thử hấp thu linh khí trời đất, chứ không phải ăn thịt sống. Khoảng thời gian chuyển đổi này sẽ hơi đau khổ, nhưng ta nghĩ, ngươi có thể kiên trì chịu đựng được.”

Sở Tài Nguyên không lên tiếng nữa.

Trên núi Kỳ Liên có trận pháp, có điều đều là do nàng sắp xếp. Sau khi bọn họ đáp xuống thì vào thẳng trong trận pháp, rồi lập tức nhìn thấy căn nhà nhỏ quen thuộc ngày trước.

Nàng thu xếp cho Sở Tài Nguyên xong xuôi thì lên đỉnh núi luôn, tiến vào bên trong từ lối đi ở phía dưới cái cây kia, đi thẳng đến chỗ đang đặt củ cải.

Nhìn thấy củ cải kia, Tô Lâm An tức thì ngơ ngẩn.

Lần trước tới đây củ cải đã lớn lên như một con người. Hiện giờ, nàng thấy củ cải như được ai đó dùng dao khắc đẽo gọt từng đường từng nét. Củ cải giờ đây có đường nét ngũ quan tinh tế, dáng người có lồi có lõm, hệt như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc thạch, hoàn toàn không hề giống với búp bê củ cải hồi trước.

Điều khiến nàng kinh hãi nhất là, củ cải này giống hệt với nàng.

Khoa Đẩu Hỏa nhảy vọt ra khỏi người Tô Lâm An, lượn quanh củ cải vài vòng. Nó nhớ Tô Lâm An đã từng nói củ cải này vạn pháp bất xâm, còn thử dùng lửa đốt một chút, kết quả đúng là không để lại chút dấu vết nào. Điều này khiến nó trầm trồ lấy làm lạ, hỏi: “Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?”

“Ngươi thử xem có vào được không?” Nó quay đầu hỏi.

Tô Lâm An vừa vào đây đã thử rồi. Vốn dĩ, sau khi nàng nhập vào cơ thể người này thì nguyên thần sẽ không thể rời khỏi nhục thân, cho dù là tu vi đã cao cũng không thể tu luyện công pháp nguyên thần xuất khiếu. Có điều dù là vậy, nàng vẫn muốn thử một chút, nhưng không hề có niềm vui bất ngờ nào xảy ra cả.

.

Nàng vẫn không thể rời khỏi nhục thân này, nên không thể nhập vào cơ thể củ cải.

Trước kia còn có thể bứt chút rễ củ cải làm dược liệu, giờ cũng không được nữa rồi, dù sao cũng không thể bứt tóc. Hơn nữa, nếu không thể nhập vào cơ thể củ cải, thì đến cả sợi tóc kia, nàng cũng không bứt ra được.

Tô Lâm An bước tới bên cạnh củ cải, giật tóc của nó, còn chưa giật được gì thì tay của nàng đã bị cứa đứt. Chịu rồi, đành cho qua thôi.

“Chẳng lẽ cơ thể tiếp theo của ta chính là củ cải này sao?” Tô Lâm An thầm có dự cảm. Chính bởi vậy, nên nàng thấy chiếc lá trong ấn Công Đức đã xanh, nhưng vẫn chậm chạp không rụng xuống.

Đến xem củ cải xong, Tô Lâm An về lại căn nhà kia. Nàng kiểm tra kỹ lưỡng tình hình của Sở Tài Nguyên, bắt đầy luyện một lọ đan dược cho hắn.

“Mỗi ngày một viên, tổng có ba mươi viên. Đợi sau khi ngươi ăn xong xem hiệu quả thế nào, ta sẽ phối thêm những đan dược khác cho ngươi.” Tô Lâm An nói, “Sẽ hơi đau một chút, tu vi cũng sẽ bị giảm, nhưng sẽ ức chế sự giận dữ của ngươi, sẽ không khiến ngươi sinh ra kích động muốn ăn uống điên cuồng.”

“Có uống hay không là tùy vào ngươi.” Nàng đặt bình đan dược bên người Sở Tài Nguyên, xoay người rời phòng.

“Sao ta phải tin ngươi?” Sở Tài Nguyên nhìn bình đan dược trước mặt, lạnh lùng hỏi.

Hắn vẫn luôn có một nỗi sợ hãi sâu sắc với đan dược.

Cho dù là trước kia đã có chút lệ thuộc vào nó, nhưng khi nhìn thấy bình đan dược này, cơ thể Sở Tài Nguyên căng cứng lại trong chớp mắt, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.

“Ta dùng tâm ma lập lời thề...” Nói đoạn, Tô Lâm An lại nhìn về trấn Thanh Thủy ở phía xa, nói: “Cũng thề với củ cải đại tiên, sẽ không hại ngươi.” Nói xong, nàng bước ra khỏi phòng. Thời gian của nàng không còn nhiều, đã ưu tiên chăm sóc cho Sở Tài Nguyên, còn phải suy xét thật kỹ về linh thuyền hư không kia, không thể cứ dây dưa mãi vậy được.

Ai mà biết khi nào lão tổ kia sẽ xuất hiện chứ! Nàng không thể để lỡ được!

Đây là chuyện lớn liên quan đến sự sống chết của rất rất nhiều người.

Núi Kỳ Liên cũng nằm trong phạm vi bao phủ của Vũ Thương, bởi vậy Tô Lâm An không cố đi vào trấn Thanh Thủy. Nàng tìm lấy một gian phòng trống, dọn dẹp qua rồi ở lại đó. Nàng lấy chiếc linh thuyền chỉ dài bằng một ngón tay ra để nghiên cứu kỹ càng.

Giờ linh thuyền vẫn chưa có động thái khác thường gì, điều này chứng tỏ lão tổ vẫn chưa liên lạc với tu sĩ của Vạn Tượng Tông, không hề biết chuyện linh thuyền mà bà ta ban xuống đã đổi chủ. Muốn đưa đồ của mình cho người khác dùng thì sẽ tạm thời rút lại cấm chế nguyên thần ở trên đó, nếu không thì người khác khó mà dùng được. Bởi vậy sau khi lão tổ ban linh thuyền xuống, cũng tạm thời thu lại thần thức của mình. Tất nhiên, bà ta chỉ cần dùng một ý nghĩ là có thể khôi phục lại cấm chế này.

Bởi vậy, hiện giờ chiếc linh thuyền này dù có ở chỗ nàng hay Văn Dụ cũng chẳng có gì khác biệt. Trừ phi lão tổ bỗng nhiên thả thần niệm xuống để kiểm tra linh thuyền của mình, nếu không sẽ không phát hiện ra.

Nàng lấy tay chạm khẽ vào thân thuyền trước.

Không phải ngọc mà cũng chẳng phải đá, trước mắt vẫn chưa thể làm rõ được linh thuyền này được luyện chế từ chất liệu gì. Nàng hiểu biết rất ít về nguyên liệu luyện khí ở thượng giới, lúc này chỉ có thể nhìn về phía Khoa Đẩu Hỏa.

Khoa Đẩu Hỏa ra ngoài với dáng vẻ vênh váo đắc chí, nói: “Có lẽ là xương thú.”

Tô Lâm An bước ra khỏi phòng, đưa linh khí vào linh thuyền. Thân thuyền bỗng biến lớn, hoa văn trận pháp ở trên cũng dần rõ ràng hơn.

Kết quả, nàng nhận ra khi thôi thúc đến mức lớn nhất thì linh thuyền này cũng chỉ dài không quá một trượng, chỉ có một tầng, coi như là một chiếc linh thuyền vô cùng nhỏ gọn, số lượng người mà nó chứa được không nhiều. Hại nàng còn sợ sẽ làm hỏng nhà, chủ động đi tới khu đất trống.

“Nhìn như vậy thì hẳn là xương của Thiên Ưng.” Khoa Đẩu Hỏa nói, “Xương của Thiên Ưng xem như là nguyên liệu luyện linh thuyền hư không có cấp bậc khá thấp. Linh thuyền luyện thành tuy là có thể xuyên qua hư không, nhưng không chịu nổi gió bão lớn.”

“Ừ.” Tô Lâm An dùng thần thức xem kỹ lại linh thuyền một lượt. Sau đó, lực chú ý của nàng hoàn toàn đổ dồn vào phù văn trận pháp được ẩn giấu trên linh thuyền.

Muốn hiểu rõ linh thuyền thì nhất định phải làm rõ những phù văn trận pháp ở trên nó. Nếu không, nàng căn bản không thể luyện chế thành công được.

Nàng ngồi tại chỗ thôi diễn, nguyên thần hoàn toàn chìm đắm vào phù văn trận pháp ở linh thuyền hư không. Nàng cứ ngồi như thế liền mấy ngày, hoàn toàn không nhúc nhích.

Thế nhưng vào lúc này, phù văn trên linh thuyền bỗng có thay đổi. Đường nét phù văn uốn lượn quanh co linh động như nước bỗng căng cứng, một luồng sát khí ập thẳng vào mặt nàng!

Bị phát hiện rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status