Ấn Công Đức

Chương 286 : Chương 286PHÁ GIẢI



Từ trên cao chỉ có thể nhìn ra địa hình phía dưới, nàng không phát hiện ra sự tồn tại của phong ấn.

Bất đắc dĩ, Tô Lâm An chỉ đành đáp lại xuống đất.

Niệm lực không còn lại nhiều. Nàng không dám tùy tiện thi triển nó mà thầm suy tính, nếu phong ấn đã bị nới lỏng, vậy thì nơi đặt phong ấn chắc chắn sẽ có hơi nóng và sát khí nồng nhất. Giống như cái hố đầy tử khí bị củ cải lấp kín ở núi Kỳ Liên, đó là lỗ hổng để huyết khí tản ra, chỉ cần tìm thấy nơi ấy là có thể tìm được phong ấn.

Nàng chậm rãi bước đến nơi có làn sương đỏ sậm nhất.

Càng lại gần phía đó, cơ thể càng nóng rực. Cái nóng ấy bốc lên từ trong cơ thể ra ngoài, Tô Lâm An cảm thấy máu trong người mình cũng đang sôi trào. Cây trâm băng mà Mục Cẩm Vân ngưng kết lại từ khí lạnh trên đầu nàng đã bị tan rã từ lâu, nhưng chẳng hề có chút hơi nước nào ở lại. Ngược lại, hoa Ngưng Băng ở trên vẫn chưa tàn héo. Mất đi chỗ bám víu là cây trâm, hoa Ngưng Băng rơi khỏi đầu nàng, rụng thẳng xuống đất.

Tô Lâm An cũng không cúi xuống nhặt.

Quá nóng, nàng giảm bớt những động tác không cần thiết, tiết kiệm sức lực và linh khí, cứ thế cố gắng lên tinh thần để đi về phía trước.

Mồ hôi lăn xuống thành từng giọt lớn, Tô Lâm An cảm giác lòng bàn chân mình đã ướt đẫm, khi giẫm lên mặt đất cũng có thể phát ra tiếng lèo xèo, đó là tiếng mồ hôi bị đè xuống. Vốn tưởng rằng tu vi của nàng đã là Độ Kiếp kỳ, lại ôm được cái đùi lớn là Mục Cẩm Vân, chuyến này hẳn là sẽ không gặp trắc trở gì, lại chẳng ngờ sẽ xuất hiện chuyện bất trắc bậc này, đúng là chẳng biết nên nói thế nào.

Nàng thở dài yếu ớt, bất trắc bao giờ cũng tới trước ngày mai.

***

Ở nơi xa xôi, Mục Cẩm Vân đứng nguyên tại chỗ hồi lâu chưa hề cử động.

Người ôm chấp niệm càng sâu thì càng khó ra khỏi ảo cảnh.

Trong ảo cảnh, hắn đạt được ước muốn, sống cùng với Tô Lâm An, trải qua cuộc sống êm đềm tươi đẹp, bọn họ còn có một đứa con gái. Cho dù đã mơ hồ nhận ra có gì không ổn, nhưng hắn vẫn chưa thể thoải mái bước ra khỏi ảo cảnh. Đến ngay cả cổ Phệ Tâm rục rịch muốn ngóc dậy kia cũng cảm thấy hài lòng và yên bình.

Chỉ là khi cổ Phệ Tâm thúc giục hắn kết thúc trần duyên, giết vợ chứng đạo thì hắn vẫn phản kháng. Nhưng ngay lúc hắn còn đang trù trừ, cuộc sống ấy đã gặp phải biến cố cực kỳ lớn.

Cuộc sống tươi đẹp nhất ấy bị phá nát một cách tàn nhẫn, kích thích lửa giận ở nơi sâu nhất trong lòng hắn.

Thê tử bị giết chết phanh thây, con gái cũng không thoát khỏi. Vào khoảnh khắc ấy, Mục Cẩm Vân chỉ cảm thấy hoàn toàn mất đi lý trí, trong đáy mắt là một màu đỏ rực.

Giết! Chỉ có thanh kiếm trong tay, có thể trút được lửa giận trong lòng.

Dùng giết chóc để ngăn lại giết chóc!

Nỗi thù hận và phẫn nộ khiến hắn vung kiếm không ngừng, như muốn phá nát bầu trời này, chém đứt mặt đất này, hủy diệt tất cả đám người đó dưới kiếm của hắn, khiến ngọn lửa phục thù quét sạch cả thiên hạ này.

Mục Cẩm Vân vẫn luôn đứng yên một chỗ, giờ cuối cùng đã cử động.

Hắn điên cuồng tấn công từng kẻ địch vốn chẳng hề tồn tại ở phía trước, vẻ mặt dữ dằn đáng sợ, ánh mắt âm lệ tựa như ác quỷ trèo lên từ Cửu U.

Nhưng trên thực tế, những kiếm khí ấy đều rơi trên chính cơ thể của hắn. Chẳng bao lâu sau, Mục Cẩm Vân đã trở thành một người máu. Hắn không thấy đau, không phân nổi mộng cảnh và thực tại, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Hủy diệt tất cả.

Không còn sự ràng buộc từ thê tử và con gái, theo lý mà nói, cũng coi như hắn đã phá bỏ được tâm kiếp cuối cùng, trở nên mạnh mẽ như ý nguyện. Thế nhưng phía sau cơn phẫn nộ và cuộc giết chóc điên cuồng kia, chính là nỗi đau xé rách tim gan.

Đau đớn trên thân thể đã sớm bị coi nhẹ, căn bản không thể nhận ra. Còn vết thương trên tinh thần đã phá hủy đi năng lực tự chủ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Cho dù nhận thấy được tình hình bất ổn của mình hiện giờ, cũng đã từng có một khoảnh khắc tỉnh táo, biết được dường như những đường kiếm mà hắn đánh ra đều rơi trên chính cơ thể mình, hắn vẫn không buông thanh kiếm trên tay xuống.

Đó là cảm giác lòng như tro tàn, là nỗi tuyệt vọng mà từ trước đến nay hắn chưa từng nếm trải, như nhấn chìm hắn vào vực sâu thăm thẳm.

Giống như là, trong tiềm thức của hắn luôn cảm thấy, dù có chết cùng với nàng cũng chẳng hề gì.

Mục Cẩm Vân đánh giết thẳng một mạch, vết thương trên người càng lúc càng nhiều hơn, cơ thể cũng càng lúc càng nặng nề, bước chân phập phù gần như loạng choạng. Không biết hắn đã giẫm phải thứ gì, bởi cơ thể bị thương quá nặng nên bị nó làm vướng chân, ngã nhào xuống.

Sau cú vấp ngã, tay của hắn vừa khéo đè lên thứ đó.

Đó là một đóa hoa lạnh như băng.

Dường như lý trí biến mất hồi lâu đã trở lại được một chút. Lúc trước, hắn đã lờ mờ nhận ra điều không ổn trong ảo cảnh, nhưng bởi cuộc sống quá an nhàn tươi đẹp nên hắn không nỡ lòng chọc thủng lớp màn dối lừa. Giờ khi bị thương nặng ngã xuống, Mục Cẩm Vân nhìn thấy đóa hoa băng nhiễm đầy máu tươi của mình thì ánh mắt dần tỉnh táo lại.

Đây là đóa hoa mà hắn đã tặng Tô Lâm An, mà giờ hoa đã rơi xuống đất.

Nàng, giờ thế nào rồi? Đến ngay cả hắn cũng không thể kiểm soát nổi mình, dù là vào khoảnh khắc này lý trí đã quay lại, nhưng vẫn chẳng khống chế nổi sát ý và lửa giận ngập trời. Vậy còn nàng thì sao, có phải cũng đã gặp bất trắc rồi không?

“Tô Lâm An...”

Mục Cẩm Vân chống người đứng dậy. Hắn xử lý vết thương trên người một cách qua loa rồi bắt đầu đi tìm tung tích của Tô Lâm An.

Hắn không biết mình đã bị chìm đắm trong ảo cảnh bao lâu, chỉ thấy thấp thỏm không yên. Không tìm thấy bóng hình nàng, trước mắt cứ luôn hiện lên hình ảnh nàng trước khi chết trong ảo cảnh, khiến tâm tình hắn hơi mất khống chế.

“Tô Lâm An!”

Nàng ở đâu...

***

Tô Lâm An đã bước vào nơi sâu nhất trong sương mù. Nàng nhìn thấy phía trước có một đốm sáng vàng kim. Tuy rằng đốm sáng vàng kim ấy yếu ớt vô cùng, nhưng vẫn vô cùng nổi bật giữa vùng ánh đỏ ngập trời này. Sau khi nhìn thấy nó, nàng khẽ thở phào một hơi.

Phong ấn ở nơi ấy!

Đi từ ngoài tới nơi đây, nguyên thần của nàng đã bị vô số sát ý tấn công. Nếu không phải có ấn Công Đức áp chế, căn bản là nàng không thể tới gần được.

Thế nhưng hiện giờ, bởi cái nóng trào ra từ cơ thể nên Tô Lâm An đã búi gọn tóc lên đỉnh đầu. Trên người nàng chỉ mặc đúng một chiếc yếm, nửa đoạn váy phía dưới đã bị nàng xé ra thành từng dải, bởi làm vậy thì chân nàng mới không bị che kín mít khiến nàng nóng đến không hít thở nổi.

Tô Lâm An cẩn thận bước về phía phong ấn. Trừ ảnh hưởng từ sức mạnh của dòng máu Thiên Ma đối với thân thể, thì nàng cũng không gặp phải uy hiếp gì khác. Vào lúc Tô Lâm An đứng trước phong ấn định dò xét một hồi, nàng nghe thấy giọng nói của Mục Cẩm Vân vang lên sau lưng: “Tô Lâm An!”



Một luồng kình phong ập tới, cơ thể Tô Lâm An lóe lên, khó khăn tránh khỏi phần lớn công kích. Đợi đến khi nàng đứng vững thì nhìn thấy trong làn sương đỏ kia có thêm một con quái vật khổng lồ.

Đó là con Băng Hống!

Thần thức của Tô Lâm An lại hoàn toàn không phát hiện ra được con Băng Hống này, nàng cũng chẳng biết nó đã ở sau lưng mình từ lúc nào. Điều này chứng tỏ, thực lực của con Băng Hống ở trong phần thân thể Thiên Ma tàn khuyết này đã vượt xa nàng, đạt đến một cảnh giới mà nàng cũng khó có thể tưởng tượng được!

Là bởi Thiên Ma tự do vượt ngoài quy tắc thiên đạo, cho nên Băng Hống đã lớn mạnh đến cảnh giới này mà vẫn có thể ở lại hạ giới sao?

Theo lý mà nói, có lẽ Băng Hống sẽ giống với rắn Băng, cả người trắng như tuyết. Nhưng giờ lông của con Băng Hống trong làn sương đỏ này đều mang màu đỏ rực, giống như một con chó dữ khổng lồ, đang nhìn chòng chọc vào nàng.

Hơn nữa trên móng vuốt sắc nhọn của nó còn có vết máu, đó là do nó vừa cào một vệt lên lưng nàng.

Mẹ nó, chẳng trách sau lưng lại đau rát!

“Ta không tới để gia cố phong ấn!” Tô Lâm An thử giải thích. Theo nàng thấy, chắc chắn là cái chân Thiên Ma tàn khuyết này muốn giải trừ phong ấn để rời đi, mà Băng Hống ở nơi đây nhất định đã chịu ảnh hưởng từ nó, muốn ngăn người khác tới để gia cố phong ấn.

Nhưng Khoa Đẩu Hỏa cất tiếng: “Chẳng ích gì đâu, những sinh linh bị Thiên Ma ảnh hưởng tới sẽ chỉ có bản năng giết chóc. Nó chẳng quan tâm ngươi tới để gia cố hay phá giải, nó chỉ muốn giết chết ngươi thôi!”

Quả nhiên, con Băng Hống gầm gừ, móng vuốt đã cào mấy cái lên nền băng, rõ ràng là muốn tấn công lần nữa.

Lúc này không thể dựa vào Khoa Đẩu Hỏa, Tô Lâm An vận chuyển linh khí, thanh loan đao trong tay được ném bay ra, hóa thành một tấm lưới trời lồng lộng chỉ trong chớp mắt. Nhưng lần trước loan đao đã bị hư tổn không ít từ chỗ của Mục Cẩm Vân, uy lực không còn như xưa, nàng cũng chẳng trông chờ loan đao này có thể trói chặt Băng Hống hoàn toàn. Vào khoảnh khắc loan đao được ném ra, Tô Lâm An bắt quyết, thi triển Điện Quang Ngũ Lôi Ấn!

Con Băng Hống chẳng mảy may sợ hãi, xông thẳng lên phía trước. Nó mở cái miệng lớn, lộ ra hàm răng sắc nhọn đỏ sậm.

Chỉ là nó vừa chạy được hai bước bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay đầu cắn về phía sau.

Mục Cẩm Vân đến rồi!

Hắn quần nhau với Băng Hống. Nhất thời, uy áp dâng lên như thủy triều, dường như khiến trời long đất lở trong chớp mắt, chỉ mỗi dư âm của đấu pháp cũng đã khiến Tô Lâm An cảm thấy khiếp đảm.

Tô Lâm An vốn muốn giúp một tay, có điều nàng vừa bước được một bước thì bỗng nhiên nghĩ ra, lúc này, chính là thời cơ tốt nhất để tra xét phong ấn.

Đồ văn trận pháp trên phong ấn khiến nàng xem mà váng đầu hoa mắt, suýt chút nữa đã bị thương đến nguyên thần. Muốn gia cố thì chắc chắn là không thể được. Tô Lâm An cắn răng, tung Điện Quang Ngũ Lôi Ấn ra một lần nữa, đánh lên phù chú của phong ấn!

Không gia cố được, vậy chỉ có thể phá hủy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status