Ấn Công Đức

Chương 289 : Chương 289MỘT Ý NGHĨ



Vầng sáng trắng nhàn nhạt bao phủ lấy cơ thể Tô Lâm An.

Khoa Đẩu Hỏa bỗng thấy tuyệt vọng. Sức mạnh yếu như vậy, e rằng chẳng giúp được gì mấy.

Nhưng ngay sau đó, nó thấy dòng máu bị khí huyết Thiên Ma gây ảnh hưởng trong người Tô Lâm An đã ngừng sôi trào. Một luồng niệm lực vận chuyển trong kinh mạch của nàng, khiến nàng thoát khỏi gông cùm ngay tức khắc.

Ngọn lửa nhỏ nhìn đến ngây cả người! Nó không hề ngờ rằng, một trấn Thanh Thủy bé tí teo kia, có thể cung cấp cho nàng niệm lực tinh khiết như vậy.

Tô Lâm An thì càng cảm nhận rõ một dòng mát lành đã ập vào cơ thể mình, xoa dịu đi nỗi điên cuồng bất an kia, đồng thời rót cho nàng một nguồn sức mạnh tràn đầy khí thế.

Nàng vận chuyển Điện Quang Ngũ Lôi Ấn quen tay nhất, vươn tay chụp một cái, tựa như kéo một tia chớp từ hư không xuống, bổ mạnh vào Mục Cẩm Vân đang đè trên người mình muốn cưỡng bức.

Mục Cẩm Vân bị lôi ấn bổ mạnh đến mức cơ thể run lên. Một tay hắn còn ấn trên lồng ngực của Tô Lâm An, tay còn lại thì chống ở nền đất bên người nàng. Lúc này sắc mặt hắn vặn vẹo, đôi mắt chốc thì đỏ chốc lại trắng, nhưng không nhìn thấy con ngươi đen vốn có, trông vô cùng quỷ dị.

Cổ họng hắn phát ra tiếng gầm trầm thấp như dã thú. Rõ ràng cơ thể đã phát run, nhưng vẫn không muốn buông bỏ, muốn cưỡng ép tách hai chân Tô Lâm An ra.

Tô Lâm An nâng chân đạp một cú!

Cú đạp này dùng đến một trăm phần trăm sức mạnh, đạp bay Mục Cẩm Vân ra, khiến hắn ngã mạnh xuống mặt đất.

Chỉ là sau khi đạp xong, Tô Lâm An nhận ra sức mạnh trong cơ thể cũng chẳng còn lại mấy. Nàng hơi ngạc nhiên, nói: “Bao nhiêu sức mạnh tràn vào cơ thể như vậy mà dùng được có hai chiêu thôi sao?”

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Ngươi tưởng là khí huyết Thiên Ma và uy áp của Mục Cẩm Vân dễ phá bỏ như vậy sao.

Nó cạn lời, đáp: “Cái trấn Thanh Thủy có vài tín đồ của ngươi có thể cung cấp cho ngươi nhiều sức mạnh đến vậy, ta đã vô cùng kinh ngạc rồi.”

Giờ phải làm sao đây, Tô Lâm An há miệng thở hổn hển. Thời gian của nàng không còn nhiều, cảm giác nóng bừng vừa được niệm lực của tín đồ trấn Thanh Thủy đè xuống lại bốc lên trong người. Phong ấn còn chưa được phá giải hoàn toàn, mà Mục Cẩm Vân trông cũng không bị thương quá nặng!

Đúng rồi, phong ấn!

Nàng vốn cách phong ấn rất gần, kết quả một cú đạp vừa rồi, chẳng ngờ nàng lại đạp Mục Cẩm Vân lên trên phong ấn.

Vị trí mà hắn ngã xuống, vừa khéo đè lên phong ấn.

Điều đó cũng có nghĩa, giờ Mục Cẩm Vân giống hệt với củ cải năm ấy, đã tạm thời ngăn lại kẽ hở huyết khí không ngừng trào ra ngoài.

Mục Cẩm Vân đối mặt trực tiếp với huyết khí Thiên Ma, hắn...

Trong lòng Tô Lâm An run rẩy, nàng sợ rằng Mục Cẩm Vân sẽ hoàn toàn biến thành quái vật như Băng Hống. Mục Cẩm Vân như vậy, cả châu Vân Lai này có ai có thể kìm được hắn? Nếu không lâu sau, phong ấn này bị cái chân tàn của Thiên Ma phá bỏ, thì e rằng còn chưa chờ đến lúc Huyết Nguyệt trăng tròn, sinh linh sống ở châu Vân Lai này đã đều bị hắn giết hầu như sạch sẽ, căn bản không cần đến tu sĩ bên ngoài tới đây săn bắn.

Nhân lúc hắn vẫn chưa ngồi dậy được, vẫn đang kêu gào đau đớn trên phong ấn đó, Tô Lâm An không do dự nữa, rút đao xông lên! Dù chỉ là hy vọng mong manh, cũng phải dốc toàn sức lực ngăn lại.

Cũng vào đúng lúc này, Mục Cẩm Vân chống người dậy. Khi ngồi lên, hắn đấm một quyền lên đất tựa như trút giận.

Tô Lâm An tức thì cảm nhận được một hồi trời xoay đất chuyển. Mặt đất dưới chân nàng đang rung lên, dường như cái chân tàn của Thiên Ma đang sắp bay lên vậy.

Mục Cẩm Vân loạng choạng đứng dậy. Hắn cúi đầu, liếc một cái về phía phong ấn màu vàng kim.

Lúc này đôi mắt hắn chỉ còn một màu đỏ máu, hẳn là ảnh hưởng của huyết khí Thiên Ma đã chiếm thế thượng phong, cổ Phệ Tâm không thể không im hơi náu mình.

Có điều vừa cúi đầu trong thoáng chốc, Mục Cẩm Vân lại ngẩng phắt dậy, đôi mắt đỏ tươi khóa chặt vào vật sống duy nhất cách đó không xa. Hắn giống như một con dã thú đang nổi giận, xông thẳng về phía Tô Lâm An. Một cánh tay tựa như kìm sắt, chọc thủng tất cả lá chắn phòng ngự, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Lâm An đồng thời túm chặt lấy cổ nàng, dần nhấc nàng lên khỏi mặt đất.

Chỉ cần dùng chút sức lực, cái cổ mảnh khảnh này sẽ bị hắn bẻ gãy dễ dàng!

Tô Lâm An hoàn toàn không thể hít thở.

Nàng cảm thấy Mục Cẩm Vân không chỉ bóp lấy cơ thể nàng, mà hắn còn nắm chặt lấy nguyên thần của nàng.

Có một luồng sức mạnh muốn tách nguyên thần của nàng ra khỏi nhục thân, muốn khiến nguyên thần của nàng tan thành bụi. Mà vào lúc này, ấn Công Đức lại phát ra ánh sáng xanh lục đối chọi lại luồng sức mạnh ấy, giống như lúc trước đối đầu với sức mạnh thần hồn từ lão tổ Diệp Linh Vận của Vạn Tượng Tông. Hai luồng sức mạnh làm biển ý thức của Tô Lâm An nổi lên sóng lớn. Nàng ở giữa trận chiến, ánh mắt đã rã rời, ý thức cũng hơi mơ hồ.

Nàng đã không cầm vững nổi cây đao trong tay nữa. “Keng” một tiếng, đao rơi xuống đất.

Tô Lâm An mắng khẽ: “Thằng nhóc khốn kiếp.”

Nhưng muốn mắng người cũng uể oải không có sức, cuối cùng, nàng chỉ đành nỉ non: “Mục Cẩm Vân.”

Người dân trấn Thanh Thủy còn đang cầu khấn cho nàng, nhưng nàng lại chẳng còn sức để xoay trời chuyển đất.

Nàng không muốn chết.

Trên người nàng đang gánh vác trách nhiệm trước nay chưa từng có. Nàng chết rồi, chắc chắn những người mà nàng quan tâm cũng không thể sống nổi.

Những người tự nguyện hiến tế thọ nguyên cho nàng, bọn họ đều không thể sống nổi.

“Mục Cẩm Vân!”

Không biết sức mạnh từ đâu, Tô Lâm An khó nhọc giơ tay lên, tóm lấy cái tay đang bóp chặt cổ mình. Móng tay nàng dùng sức, nhưng chẳng để lại được dấu vết gì lên mu bàn tay của Mục Cẩm Vân, trái lại làm gãy luôn móng tay của mình, Đầu ngón tay bị kiếm khí trên người hắn đâm toạc, máu tươi chảy ra ào ạt.

Có giọt nước mắt tràn mi, chảy xuôi theo gò má nàng rồi trượt xuống cằm, cũng có một giọt vừa khéo rơi lên mu bàn tay của Mục Cẩm Vân.

Cơ thể của hắn nóng rẫy. Giọt lệ kia, như cảm giác mát lành đã lâu không thấy.

Mục Cẩm Vân lộ ra vẻ mặt đau đớn, trong ánh mắt ngập đầy vẻ đấu tranh.

Tay hắn thả lỏng rồi lại nắm chặt, sau khi lặp lại mấy lần, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn buông tay ra. Thả Tô Lâm An xuống rồi, hắn quỳ một gối xuống đất, dùng kiếm để chống đỡ cơ thể của mình.

Hắn đang chống chọi với sát ý vô tận kia.

Tuy rằng cơ thể không bị nội thương quá nghiêm trọng, nhưng nguyên thần của hắn lại vẫn luôn giằng co trong biển máu, cố gắng duy trì chút tỉnh táo.

Nàng là Tô Lâm An.

Hắn không thể giết nàng.

Hắn không muốn trải qua nỗi tuyệt vọng u ám đau xé tâm can như trong ảo cảnh lần nữa.

Một lúc sau, Mục Cẩm Vân nhấc kiếm lên, lảo đảo bước tới trước mặt Tô Lâm An.

Hắn kéo Tô Lâm An ngã đang co quắp trên mặt đất ngồi dậy. Tiếp đó, Mục Cẩm Vân bỗng khuỵu xuống, ngã thẳng xuống trước người Tô Lâm An.

Lúc này nguyên thần của Tô Lâm An đã bị tổn thương nặng nề, cũng hơi không tỉnh táo. Nàng nhìn Mục Cẩm Vân lại đến gần mình, cố gắng nhấc tay lên muốn phản kháng. Thế nhưng, Mục Cẩm Vân lại nắm thật chặt lấy tay nàng.

Hắn nói: “Đừng động.”

Khoa Đẩu Hỏa đang nơm nớp lo sợ giờ bỗng lên tiếng: “Nói chuyện rồi! Nói chuyện chứng tỏ hắn chưa bị huyết khí kia ảnh hưởng hoàn toàn, vẫn cứu được!”

“Mau nói lời gì làm hắn tỉnh táo đi!”

Bờ môi Tô Lâm An mấp máy, nhưng nàng vừa bị hắn bóp cổ, giờ quanh yết hầu đã bầm tím, căn bản không thể phát ra chút âm thanh nào.

Nhưng vào đúng lúc này, Mục Cẩm Vân bỗng sáp lại gần, hôn nhẹ lên đôi môi nàng.

“An An, ta có một giấc mơ.”

“Trong giấc mơ ấy, nàng là thê tử của ta.”

“Chúng ta còn có một đứa con gái nữa.”

“Cổ Phệ Tâm của ta đã tu luyện đến viên mãn, thế nhưng khi ấy, ta đã không nỡ ra tay.”

Hắn cười một tiếng. Vì cách nhau quá gần, Tô Lâm An không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy tiếng cười kia có phần nguội lạnh, như cười như không, “Trong mơ, nàng bị kẻ ác giết chết phanh thây, con gái cũng không thể tránh thoát. Mục đích sống của ta, chính là giết chóc và báo thù.”

“Nhưng trong hiện thực, nàng vẫn ổn.”

“Sát ý kia, không ảnh hưởng tới ta được.” Hắn khẽ nói, “Nàng đừng sợ.”

Vào khoảnh khắc dứt lời, đầu lưỡi hắn đã đưa vào miệng Tô Lâm An, khẽ cuốn lấy đầu lưỡi của nàng.

Sau đó hai người lại đột ngột tách ra. Mục Cẩm Vân ngã ngửa về phía sau, kiếm trong tay hắn vừa khéo đâm vào chính tim mình. Tiếp đó, cơ thể hắn nhanh chóng đóng băng, chỉ trong nháy mắt mà cả người đã biến thành một bức tượng băng.

Dưới ảnh hưởng của khí huyết Thiên Ma, không ngờ khí lạnh của hắn vẫn có thể tuôn trào, phong tỏa cả người hắn giữa băng tuyết.

Chẳng qua băng vừa kết lại đã bắt đầu hòa tan, chẳng bao lâu nữa, lớp băng này cũng sẽ bị hóa giải.

Tô Lâm An gắng gượng đứng dậy. Nàng biết rằng, giờ chỉ có phá giải phong ấn hoàn toàn thì bọn họ mới không bị khí huyết Thiên Ma kia gây ảnh hưởng, mới có cơ hội sống sót.

Trước khi hôn mê, nhất định phải liều một phen.

Khi nàng đang lảo đảo tiến lại gần phong ấn, ánh sáng vàng kim trên phong ấn kia bỗng nhiên lụi tắt. Phù văn phong ấn bị hất lên giữa không trung đã hoàn toàn vỡ nát, ngay sau đó, là một trận trời long đất lở.

Cái chân tàn của Thiên Ma, đã tự mở phong ấn ra hoàn toàn!

Mặt đất dưới chân đảo ngược chỉ trong thoáng chốc. Tô Lâm An vốn đứng không vũng, giờ tức khắc lăn lông lốc ra ngoài, đụng phải tượng băng Mục Cẩm Vân thì mới ngừng lại.

Hai tay nàng ôm chặt lấy tượng băng, lăn xuống cùng với Mục Cẩm Vân, cuối cùng lăn vào một cái hố sâu.

Mà cái chân tàn của Thiên Ma vốn ở dưới lớp băng thì lại bay lên cao, xông thẳng lên trời!

Nó muốn chạy!

Tô Lâm An bèn dùng thần thức liếc nhìn cái chân tàn kia. Nàng thậm chí còn để lại một dấu ấn thần hồn ở trên đó.

Nàng thả cho thứ thế này chạy thoát, chẳng biết sau này có xảy ra bất trắc gì không. Nhưng giờ nàng cũng chẳng còn cách nào, chỉ mong rằng nàng có thể sống sót, sau này có cơ hội sẽ chuộc lại tai họa đã gây ra hôm nay.

“Ngươi điên rồi! Để lại dấu ấn thần thức trên cái chân tàn của Thiên Ma, căn bản là không đánh dấu được biết không hả!” Khoa Đẩu Hỏa gào lên. Đứa nhóc này đúng là luôn đâm đầu vào chỗ chết, không sợ thần hồn bị diệt mà!

Nhưng Tô Lâm An lại nói: “Đánh dấu được rồi.”

“Sao có thể!”

Thật sự đánh dấu được rồi mà.

Nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy, cái chân tàn của Thiên Ma kia bay vào kẽ hở hư không chỉ trong nháy mắt. Sau khi để lại dấu ấn thần hồn là có thể biết được vị trí của đối phương, giờ nàng có thể nhìn thấy vị trí cái chân tàn của Thiên Ma. Chỉ là khoảng cách càng xa, đường nhìn của nàng càng mờ, chỉ có thể cảm nhận được một hướng đại khái mà thôi.

Cũng vào đúng lúc cái chân cụt của Thiên Ma biến mất hoàn toàn, Tô Lâm An nhận ra trên ấn Công Đức bỗng có một quầng sáng lục rộng lớn lan ra, bao phủ lấy cả người nàng ngay tức khắc.

Nàng như được gột rửa trong ánh sáng xanh lục, nỗi mệt mỏi và vết thương khắp cả người đều được quét sạch, đến ngay cả tu vi cũng được thăng lên một cấp!

Đó là...

Ánh sáng Công Đức!

Tại sao, thả một cái chân tàn của Thiên Ma đi, lại được nhiều ánh sáng xanh công đức như vậy, có thể khiến nhục thân và nguyên thần của nàng khôi phục trong chớp mắt, còn được lên cấp?

Trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc. Lẽ nào, Thiên Ma bị phong ấn trấn áp ở nơi đây, là một Thiên Ma tốt?

Nàng có thể có được nhiều ánh sáng xanh như vậy...

Vậy thì nó là một Thiên Ma làm việc thiện? Hơn nữa cái chân tàn kia còn có ý thức, vô cùng cảm kích việc nàng đã phá giải phong ấn, thả nó ra.

Ờm...

Nàng nghi hoặc nhìn Khoa Đẩu Hỏa.

Khoa Đẩu Hỏa: “Ngươi còn là một nữ ma đầu tiếng xấu nức trời đấy, giờ chẳng phải cũng đang làm việc thiện sao?”

Vừa rồi suýt chút nữa dọa chết lửa cục cưng ta đây.

Tô Lâm An: “...”

Tiên và ma, thiện và ác, chẳng qua chỉ là một ý nghĩ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status