Ấn Công Đức

Chương 290 : Chương 290KHÔNG HỐI HẬN



Sau khi cái chân Thiên Ma rời khỏi đây, làn sương đỏ xung quanh nhanh chóng tản đi, ảnh hưởng của khí huyết kia với cơ thể cũng dần biến mất. Vừa rồi thần thức của Tô Lâm An không thể nhìn xuyên qua làn sương đỏ, không tìm thấy đường ra. Hiện giờ nàng phát hiện mình đang nằm trong một cái hố sâu, mà ở cách đó không xa, chính là con rắn Băng đang cuộn mình, nhìn chòng chọc về phía nàng.

Chắc chắn rắn Băng biết đến sự quỷ dị của nơi này, cho nên mới sống chết không chịu vào.

Giờ Tô Lâm An không rảnh để tâm đến rắn Băng, nàng nhìn quanh bốn phía. Không còn bị huyết khí ảnh hưởng, tượng băng của Mục Cẩm Vân không bị tan đi nữa. Giờ trên người hắn vẫn có một lớp băng sương, cũng ngã nằm ở đó không động đậy, giữ nguyên tư thế dùng kiếm đâm vào tim mình.

Tâm trạng Tô Lâm An hơi nặng nề.

Trước kia nàng vẫn luôn biết rằng hắn đang diễn kịch, nên sẽ không tin tưởng vào những hành động si tình mà hắn làm ra. Thế nhưng lần này, nàng đã hơi dao động.

Mục Cẩm Vân có thể diễn kịch dưới sự ảnh hưởng của khí huyết Thiên Ma sao?

Nàng không biết.

Tô Lâm An bước tới, đỡ Mục Cẩm Vân dậy. Tầm nhìn của nàng dừng trên trái tim của hắn, nhìn chằm chằm vào cổ Phệ Tâm ở trong trái tim kia.

Ngoài trấn Thanh Thủy, lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Mục Cẩm Vân, nàng đã biết trong trái tim hắn có nuôi cổ Phệ Tâm. Mà hiện giờ, con cổ Phệ Tâm ấy đã gần trưởng thành. Tuy rằng tu vi của hắn cao hơn nàng, nguyên thần cũng không yếu hơn nàng, nhưng bởi tâm kiếp cuối cùng của cổ Phệ Tâm là nàng, cho nên, nàng vẫn có thể nhìn rõ con cổ trùng ấy.

Lúc này, cổ trùng vẫn còn sống. Nó như một viên hồng ngọc, đang nhảy lên trong lồng ngực của hắn.

Một kiếm kia không hề khiến cổ Phệ Tâm bị thương.

Nàng có thể cảm thấy được, cổ Phệ Tâm cũng đang nhìn nàng. Nàng là con mồi của nó.

Mà Mục Cẩm Vân, dường như đang chống lại nó.

Tâm trạng của Tô Lâm An hiện giờ khá khó để hình dung. Nàng không phá được lớp băng này, tất nhiên cũng chẳng thể làm Mục Cẩm Vân bị thương.

Bởi vậy nàng nhíu mày rời đi. Đợi khi đi được một đoạn đường, nàng lại quay đầu nhìn một cái theo bản năng. Nàng không rõ, nếu như lúc này mình có thể phá được lớp băng kia, nàng có quả quyết xuống tay với hắn như trước hay không.

May là nàng không phá ra được, cho nên, trước mắt nàng không cần chọn lựa.

Nghĩ tới đây, Tô Lâm An bước nhanh về phía trước. Nàng đã nhìn thấy ở cách đây không xa có một đóa hoa Ngưng Băng!

Nơi có hoa thì chắc chắn cũng sẽ có lá Ngưng Băng núp ở trong.

Vừa đi đến đó, Tô Lâm An vừa dùng thần thức bao trùm Vũ Thương, báo tin bình an cho người dân trấn Thanh Thủy.

“Đa tạ các vị đã tương cứu, ta đã thoát khỏi nguy hiểm.” Khi nói những lời này, giọng nói của Tô Lâm An ấm áp hơn hết từ trước tới nay. Nàng rất cảm kích những người này, chính họ, đã hy sinh thọ nguyên của mình để cứu nàng thoát khỏi hiểm cảnh.

Khoa Đẩu Hỏa nói nó không ngờ có thể được nhiều niệm lực đến vậy. Tô Lâm An cũng chẳng hề nghĩ tới, nàng chỉ bỏ ra một chút công sức, lại nhận được nhiều tới vậy.

Năm ấy hành thiện chẳng qua chỉ là vì bị ép buộc, chỉ là để tích đủ ánh sáng xanh công đức. Mà hạt giống thiện ý nhỏ nhoi này, trong những năm qua, đã trở thành cây đại thụ che trời xanh um tươi tốt ở trấn Thanh Thủy.

Nó không chỉ che gió chắn mưa cho trấn Thanh Thủy, mà còn bảo vệ nàng.

Nàng nghĩ, từ nay về sau, nàng sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ trấn Thanh Thủy, coi nơi ấy là nhà giống như núi Phượng Tê.

...

Người dân trấn Thanh Thủy vẫn luôn lo lắng đứng chờ tại chỗ.

Bọn họ không biết đến cùng là củ cải đại tiên ra sao, không rõ mình có giúp được chuyện gì không. Bọn họ cứ đứng như vậy khoảng một nén hương, cuối cùng đã đợi được giọng nói hồi âm của củ cải đại tiên. Sau khi giọng nói đó vang lên, cả trấn bỗng nổi lên tiếng reo hò!

Có người ở trên lầu hai của quán trọ lấy pháo ra đốt, pháo nổ vang rền.

Có người gõ chiêng đồng, đi khắp các đường phố ngõ ngách hô: “Củ cải đại tiên an toàn rồi!”

Còn rất nhiều người ào về miếu củ cải ở giữa trấn, muốn tới đó thắp một nén hương.

Ông chủ tiệm trà vẫn luôn lo lắng cuối cùng đã bình tâm lại. Ông ta dùng mu bàn tay lau nước mắt, tiếp đó lại xông vào miếu dựng lư hương bị đổ lên rồi đặt lại ngay ngắn. Cây hương cao bị gãy cũng được cầm lên, nhưng ông ta chẳng nỡ ném đi. Ông ta nhét đoạn hương gãy vào pháp bảo trữ vật rồi đổi hương mới, còn chưa kịp thắp hương đã nghe thấy tiếng hô lớn: “Đợi đã, nén hương này để ta thắp!”

“Việc đó không phải ngươi muốn là được, ta thắp!”

Để tranh giành lượt thắp hương đầu tiên, cả đám người cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, đã sắp sửa mở một võ đài tỷ thí!

Thiếu niên của Sở gia vừa rồi cơ thể nhanh nhẹn, chui vèo một cái vào trong miếu. Cậu ta duỗi tay ra, thi triển thuật cách không lấy đồ, bắt lấy hương trong tay ông chủ tiệm trà.

Cậu ta cười hì hì nói: “Để ta để ta.”

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa có một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Đợi đã!”

Cơ thể thiếu niên run lên, vẻ mặt ỉu xìu ngay tức khắc, tủi thân bĩu môi. Tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng cậu ta cũng không dám đốt nén hương trong tay.

Cậu ta không quan tâm đến lời của những người khác, nhưng khi nghe thấy giọng nói của người bên ngoài, cậu ta không dám làm bộ không nghe thấy nữa.

Thiếu niên xoay người lại, cúi đầu nhìn mũi chân, không tình nguyện cất tiếng: “Cụ nội.”

Người tới chính là gia chủ của Sở gia, cũng chính là ông nội của Sở Tài Nguyên.

Thiếu niên đưa nén hương trong tay qua, cung kính nói: “Cụ nội, cụ thắp ạ?”

Nhưng mọi người lại thấy gia chủ Sở gia phất tay. Ông nghiêng người đứng tránh ra, khom lưng đưa tay đỡ một bà lão vào miếu.

Kể từ sau khi nơi đây có được linh khí dồi dào, phần lớn người dân trấn Thanh Thủy đều bắt đầu tu luyện. Nhưng cũng có vài người bởi tuổi tác quá lớn nên rất khó nhập môn. Chỉ có điều linh khí nồng đậm cũng có thể khiến thân thể xương cốt người già khỏe khoắn hơn, tuy rằng không thể nào tu luyện, nhưng sống thêm mười mấy hai mươi năm cũng không thành vấn đề.

Mái tóc của bà lão ở ngoài cửa đã bạc trắng, làn da có rất nhiều nếp nhăn và vết đồi mồi, bước chân cũng run rẩy, trông vô cùng già nua.



Trên cổ tay bà còn đang khoác một giỏ rau. Trong giỏ trống rỗng, chẳng chứa thứ gì.

Thiếu niên ngây ra. Đây là, Vân bà bà vừa rồi đang định mua rau?

Trước đó bà đâu có già như vậy! Rõ ràng rất khỏe mạnh và có tinh thần cơ mà.

Đối với những người khác, mười năm thọ nguyên không nhiều. Nhưng đối với một bà lão chưa từng tu luyện mà nói, đã đủ để tạo thành ảnh hưởng lớn.

Đôi mắt thiếu niên cay xè. Hắn mau chóng bước qua, nói: “Vân bà bà, nén hương này nên để bà thắp!”

Bà lão cười ha hả. Khi bà mở miệng, răng cửa còn lung lay như sắp rụng xuống đến nơi. Vân bà bà cười híp mắt, nói: “Cảm ơn.”

Lúc này, không ai tranh giành nén hương ấy nữa, mọi người đều cam tâm tình nguyện nhường đường cho bà lão.

Bà bước tới trước tượng củ cải đại tiên, cung kính thắp hương, đồng thời nói ra tâm nguyện của mình.

“Củ cải đại tiên, người không sao là tốt rồi.”

“Cháu trai lớn nhà ta, mong rằng sau này người hãy chăm sóc nó nhiều hơn.”

Tuy rằng đã già đi ngay tức khắc, nhưng bà không hề hối hận. Sau khi thắp hương xong bà cười ha hả, kết quả mấy chiếc răng vốn đang lung lay đã rụng xuống luôn. Bà cũng chẳng để tâm, nói với những người đang quan tâm đến bà: “Hôm nay lão rất vui, đi thôi, mời mọi người uống rượu.”

Có thể giúp đỡ củ cải đại tiên là được rồi.

Bọn họ đều không hối hận.

***

Nhà tổ Nam Ly gia, mấy người Nam Ly Nguyệt cũng nghe thấy giọng nói của củ cải đại tiên.

Trước đó giọng nói này vô cùng nghiêm túc, nàng không nghe ra được điều gì. Hiện giờ âm thanh trở nên dịu dàng, Nam Ly Nguyệt thậm chí không khống chế nổi đan hỏa, suýt chút nữa làm nổ lò.

Giọng nói ấy, chính là giọng nói của tiên linh trong lòng nàng! Sau này Nam Ly Nguyệt mới biết, tiên linh không phải là tiên linh ban đầu. Nhưng trong lòng nàng, tiên linh chính là tiên linh của nàng, là tiên linh đã cứu vớt lấy nàng và Nam Ly gia.

Trước kia, chỉ có mình nàng mới có thể nghe thấy giọng nói của tiên linh, bởi vậy nàng vô cùng quen với giọng nói của tiên linh. Hiện giờ Nam Ly Nguyệt có thể khẳng định, giọng nói kia giống hệt với tiên linh.

Tâm trạng của Nam Ly Nguyệt rất kích động. Lẽ nào, củ cải đại tiên chính là tiên linh An An của nàng? Đúng rồi, năm ấy tiên linh giải độc trong cơ thể nàng, đã đưa nàng tới trấn Thanh Thủy một chuyến.

Sao trước kia nàng lại không nghĩ ra chứ!

Nam Ly Nguyệt vô cùng vui mừng khi vừa rồi mình đã hiến thọ nguyên. Nàng đã giúp được củ cải đại tiên, củ cải đại tiên đã vượt qua ải này.

Hay là, nàng cũng tới trấn Thanh Thủy một chuyến, xem có thể liên lạc với củ cải đại tiên, xác nhận thân phận của nàng hay không? Nếu như củ cải đại tiên bị thương, giờ chắc chắn nàng có thể giúp đỡ được!

Nhà tổ bay qua đó hẳn là cũng chẳng tốn mấy thời gian. Nam Ly Nguyệt không thèm luyện đan nữa. Nàng thu lửa lại rồi chạy đi tìm Liễu Loạn Ngữ và hai đệ tử để bàn bạc chuyện xuất phát. Nàng vô cùng nôn nóng muốn tới trấn Thanh Thủy.

Mà lúc này Tô Lâm An hoàn toàn không hay biết gì về phản ứng của mọi người. Hiện giờ, nàng đã phát hiện được một phiến lá Ngưng Băng ẩn trong bụi hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status