Ấn Công Đức

Chương 308 : Chương 308PHẦN THƯỞNG



Trong khi Mục Cẩm Vân quấn lấy Lục An, Uông Quang Phong vẫn đang điên cuồng tấn công vào kết giới Vạn Tượng Tông ở dưới. Kết giới kia khi thì giống như màn nước, lúc lại hóa thành tường đất, có cả hai tầng thuộc tính Thủy và Thổ, hơn nữa thỉnh thoảng còn có đốm lửa bắn ra từ bức tường. Tuy rằng bị lửa bắn trúng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng có thể khiến y bị thương!

Kim Hỏa tấn công, Thủy Mộc phòng thủ, Mộc thì không ngừng cung cấp linh khí, ngũ hành vận chuyển, duy trì cả một đại trận.

Chỉ là một hạ giới mà lại có thể làm ra một trận pháp phức tạp đến vậy. Không ngờ y lại không phá vỡ được nó ngay trong chốc lát, chẳng làm gì được người phụ nữ đã cướp trọng thủy của y ở trong trận.

Uông Quang Phong không ngừng tấn công, mắt vàng giữa trán mở lớn, một cây cột dài giống như được ngưng tụ từ kim quang đâm thẳng lên kết giới. Sau vài lần tấn công, trận pháp kết giới của Vạn Tượng Tông đã có vết rạn nứt. Tốc độ sửa chữa và bổ sung linh khí của đỉnh Mộc đã không theo kịp được tốc độ phá hủy này!

Kết giới mà bị phá, những tu sĩ ở phía dưới sẽ bị dư uy công kích của tu sĩ thượng giới kia ảnh hưởng đến, sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.

Tô Lâm An không do dự nữa, quyết đoán giương cung lắp tên lần nữa.

Nhưng mũi tên có thể phá hủy cả một linh thuyền, vừa bị con mắt vàng của tu sĩ thượng giới kia nhìn lướt qua thì đã sững lại. Sau đó, hai tay y chắp lại trước ngực, siết chặt mũi tên trong lòng bàn tay. Chỉ là ngay chính y cũng đã bị lực va chạm của mũi tên đụng bay ra ngoài, vừa khéo đáp xuống gần nơi Mục Cẩm Vân vừa giết chết phân thân của Lục An.

Lúc này y mới nhận ra, không thấy Lục An đâu cả!

Lục An đâu!

Uông Quang Phong dùng thần niệm quét qua, sợ đến kinh hồn bạt vía!

Thứ mà kẻ đó đang cầm, thứ kẻ đó đang cầm là tinh huyết ở tim, cũng chính là bản nguyên của phân thân Lục An! Phân thân của Lục An đã bị giết rồi sao? Lúc này Uông Quang Phong đã không thèm để tâm đến việc mình bị mất trọng thủy nữa. Lòng y kinh hãi, mắt vàng mở to hết cỡ, thét lên với Mục Cẩm Vân: “Hoàng Kim Đồng, mở!”

Tức thì, đồng tử trong con mắt vàng kia đã biến thành vòng xoáy màu vàng kim, giống như có thể kéo nguyên thần của người khác vào trong.

Hoàng Kim Đồng của y chính là một phép thần thông, có thể mê hoặc thần hồn người khác, nuốt chửng nguyên thần của họ để tẩm bổ cho chính mình. Chỉ là mỗi lần mở mắt thì cơ thể của y sẽ bị tiêu hao cực lớn. Nhưng lúc này, y đã chẳng thể nghĩ nhiều như vậy.

“Nếu như là Hoàng Kim Đồng thật, thì ta còn e sợ đôi chút. Nhưng cái thứ này của ngươi chẳng qua chỉ là một loại linh chủng, một đồng thuật đầy khiếm khuyết mà thôi.”

Mục Cẩm Vân nói với vẻ mặt đầy châm chọc: “Hóa ra phân thân của tu sĩ thượng giới lại yếu ớt đến vậy.”

Hắn nghĩ rồi nói: “Còn chẳng bằng Tô Lâm An. Ít nhất thì, nàng còn có thể làm ta bị thương.”

Uông Quang Phong chẳng qua chỉ là nhân tu cấp thấp, tất nhiên không thể có phép thần thông thật sự được. Phép thần thông này của y được chiết thành từ linh chủng mua ở Huyết Nguyệt Giới, bị gọi là thần thông chiết ghép. Nhưng chỉ phép thần thông này thôi mà đã gần như móc sạch vốn liếng của y. Đây cũng là nguyên nhân y nghe lệnh của Huyết Nguyệt Giới tới nơi này hoàn thành nhiệm vụ săn bắt.

“Ngươi đã từng tới điện Thông Linh?” Nếu tu sĩ hạ giới muốn hiểu về thượng giới thì chỉ có một cách là điện Thông Linh!

Lúc đầu họ coi thường tu sĩ hạ giới, lại không hiểu biết mấy về châu Vân Lai. Ít nhất thì trong mắt của tất cả tu sĩ thượng giới, tu sĩ hạ giới chỉ là hạng sâu bọ nhãi nhép, mà chẳng hề nghĩ tới, châu Vân Lai lại có người có thể uy hiếp đến phân thân của họ.

“Ngươi cũng đã biết chúng ta đều là phân thân. Lần này ngươi giết phân thân, đợi sau này khi ngươi phi thăng, chắc chắn sẽ bị chủ thể truy sát!”

“Thực lực của ngươi đã đủ để vào thượng giới, hà cớ gì quan tâm đến sự sống còn của châu Vân Lai. Ta sẵn lòng làm người dẫn đường cho ngươi, đưa ngươi lên thượng giới!” Uông Quang Phong thấy Hoàng Kim Đồng chẳng ích gì thì nói với ngữ khí gấp gáp.

Di chứng sau khi thi triển đồng thuật đã sắp tới rồi, sau đó y sẽ bước vào giai đoạn yếu ớt, chắc chắn sẽ không phải đối thủ của kẻ này. Giờ y chỉ mong có thể thuyết phục hắn, để hắn đừng tham dự vào chuyện của châu Vân Lai nữa.

Y vừa nói vừa cẩn thận đi về phía lối vào. Lúc này, chỉ có quay về thượng giới mới là an toàn.

“Ngươi nói rất có lý.”

Nghe thấy câu này, trên mặt Uông Quang Phong lộ vẻ mừng vui.

Nhưng chẳng ngờ, người nọ lại nói tiếp: “Nhưng ta nghe lời đạo lữ của ta.”

Mục Cẩm Vân đưa tay ra chỉ, “Chính là cái người vừa rồi ngươi vẫn luôn muốn giết, đồng thời không ngừng mắng chửi đó.” Hắn chỉ vào Tô Lâm An rồi nói.

Uông Quang Phong chợt thấy không ổn, y không dám trì hoãn thêm nữa, dốc hết sức để chạy trốn.

Nhưng ngay sau đó, Uông Quang Phong cảm thấy sau lưng lạnh toát, cơ thể cứng đờ lại trong nháy mắt. Y đã bị băng tuyết che phủ từ đầu đến chân, biến thành một bức tượng băng với vẻ mặt kinh hoàng chỉ trong nháy mắt. Sau đó một kiếm đâm qua, Tiên Sứ Lệnh cũng ép xuống. Lần này, cả khối huyết châu đã bị Tiên Sứ Lệnh của Mục Cẩm Vân đè lấy. Tấm Tiên Sứ Lệnh và lá cờ rách nát trên người y đều bị Mục Cẩm Vân thu vào túi.

Những phân thân của tu sĩ thượng giới này đều cực kỳ ngạo mạn, rõ ràng là coi thường tu sĩ hạ giới nên khi xuống đây cũng rất qua quýt. Tên vừa rồi chỉ mang theo một tấm Tiên Sứ Lệnh, còn có thêm một lá cờ rách nữa, chẳng để lại bảo bối tốt nào.

Sau khi Mục Cẩm Vân vừa chê bai vừa cất đồ vào, bóng hình lóe lên một cái đã quay trở lại kết giới.

Hắn đi đến trước mặt Tô Lâm An với vẻ mặt kiêu ngạo, đứng vững trước người nàng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng nhưng lại không hề chủ động nói lấy một câu.

Trong mắt Tô Lâm An, đây chính là một con mèo vừa bắt được chuột, quay về muốn được khen thưởng.

Mặt đầy vẻ kiêu ngạo đắc ý, đuôi đã vểnh lên cực cao.

Nàng đưa tay vỗ vai hắn, nói: “Vất vả rồi.”

Tất nhiên là Mục Cẩm Vân thấy thế này không đủ, hai đầu mày đã bắt đầu nhíu lại.

Nhưng xung quanh có rất nhiều người, trừ vỗ vai ra, nàng còn làm được gì nữa? Người Tô Lâm An như nhũn ra, nàng nói: “Vừa bắn thêm một mũi tên, thân thể hơi mệt.”

Mục Cẩm Vân mím môi, nhìn xung quanh rồi nói: “Tốc độ của ba chiếc linh thuyền còn lại rất chậm, muốn tới đây cũng cần ít nhất một ngày nữa.”

Dù sao thì chúng cũng cách rất xa, lại toàn là tu sĩ hạ giới, tất nhiên tốc độ không thể vượt quá mức tưởng tượng của họ.

“Còn có hai tiên sứ, vẫn chưa lộ diện.”

“Có điều nếu bốn người họ đã chia nhau ra để hành động, lại bị ta giết mất hai, thì hai người còn lại tất nhiên cũng chẳng có uy hiếp gì lớn.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi hỏi: “Tu sĩ châu Vân Lai có thể chịu qua nửa năm là sẽ phi thăng lên Huyết Nguyệt Giới. Vậy nếu như châu Vân Lai phản đòn thành công, Huyết Nguyệt Giới sẽ làm thế nào?”

Hắn vừa dứt lời, tu sĩ châu Vân Lai đều cực kỳ kích động!

Vốn họ chỉ nghĩ đến việc sống qua được nửa năm, giờ, lại muốn tiêu diệt toàn bộ đám xâm lăng kia để cho đám tu sĩ thượng giới nhìn thấy, châu Vân Lai của họ cũng không phải là dê non đợi bị giết!

“Giờ chỉ còn lại ba mũi tên thôi.”

Tô Lâm An thì không kích động đến vậy, bởi nàng biết, trong mắt của tu sĩ thượng giới thì hạ giới đều là thứ sâu bọ. Không phải bọn họ thành công giết ngược là có thể vô ưu vô lo, được tu sĩ thượng giới coi trọng.

Nhưng vào lúc này, Tô Lâm An cũng không thể tạt một gáo nước lạnh vào mọi người.

Chỉ mong rằng Huyết Nguyệt Giới có thể nói lời giữ lời, cho Vân Lai một con đường sống.

May là Huyết Nguyệt Giới tuy không chính cũng chẳng tà, nhưng lại cực kỳ tuân thủ quy củ trong việc săn giết. Đây cũng là điều mà Khoa Đẩu Hỏa nói cho nàng biết, khiến nàng an tâm được hơn đôi phần.

“Đúng vậy, tu sĩ hạ giới như chúng ta, cũng có sức đánh một trận!”

“Ba mũi tên này, chúng ta sẽ dùng hết sức để đối phó với tiên sứ.”

“Ngài mau chóng vào lá Ngưng Băng khôi phục một chút đi.” Thấy sắc mặt của Tô Lâm An không được ổn lắm, mũi tên vừa rồi gần như đã rút sạch tất cả linh khí trong cơ thể nàng, Trâu Đồng Tâm ở bên cạnh lập tức quan tâm mà nói.

“Được.”

Tô Lâm An vừa vào lá Ngưng Băng, đang định xem kỹ lại tình hình của Sơn Hà Long Linh thì Mục Cẩm Vân cũng đã theo vào.

“Ngươi cũng tới?” Thật ra nàng có hơi lo lắng, sợ rằng tu sĩ thượng giới sẽ tới bất thình lình. Hơn nữa hai vị tiên sứ thượng giới kia, vẫn chỉ có Mục Cẩm Vân mới có thể đối phó được. Vừa nói chuyện, nàng vừa chia thần thức để xem Sơn Hà Long Linh trong biển ý thức.

Sơn Hà Long Linh chủ động nuốt giọt trọng thủy kia, giờ đang nằm nhoài bên ấn Công Đức. Nhìn qua thì nó chỉ dài bằng một ngón tay, cơ thể trong suốt giống như được ngưng tụ lại từ giọt nước, hoàn toàn không giống với hình thái mây mù trước kia.

Lần này Khoa Đẩu Hỏa lại ngoan ngoãn canh giữ bên người nó, ngọn lửa lập lòe, cũng không biết là đang nghĩ gì.

“Không phải nàng vừa ám chỉ bảo ta vào sao?” Mục Cẩm Vân nói với giọng lạnh nhạt.

Tô Lâm An đang phân tâm xem Sơn Hà Long Linh, bỗng dưng nghe thấy lời này còn ngẩn ra trong thoáng chốc. Nàng ngẩng đầu nhìn Mục Cẩm Vân, nhận ra sắc mặt của hắn vẫn tệ như trước, đôi môi cũng chẳng còn hồng hào.

Ngay sau đó nàng nghe thấy Mục Cẩm Vân tự nói: “Nàng nói nàng vừa bắn xong một mũi tên, khá là mệt, cho nên vào lá Ngưng Băng để nghỉ dưỡng.”



Đúng rồi, đâu có vấn đề gì! Tô Lâm An buồn bực, câu này thì có gì sai chứ? Ám chỉ cái quái gì?

“Ta đã giết hai phân thân của tu sĩ thượng giới.” Hắn nói gằn từng chữ, “Chỉ vỗ mỗi vai, là không đủ.”

“Bên ngoài nhiều người, nàng ám chỉ ta vào trong.”

Ta ám chỉ với ngươi lúc nào vậy? Quỳ luôn đó, đại ca à đừng có tưởng tượng nhiều như vậy được không! Vốn tưởng hắn là một ngọn núi băng, kết quả lại là một ngọn núi lửa đang say ngủ, thứ ẩn mình dưới đỉnh núi tuyết là miệng núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Nhưng thấy Mục Cẩm Vân đứng ở đó nhìn mình với vẻ mặt cố chấp, Tô Lâm An nghĩ một hồi rồi vòng một tay qua gáy hắn, kiễng chân lên, chạm khẽ lên bờ môi lạnh giá của hắn. Sau đó nàng nhanh chóng buông ra, nói: “Ta điều hòa hơi thở đây.”

“Ừ.” Đợi Tô Lâm An bước qua một bên rồi ngồi xuống, Mục Cẩm Vân dùng ngón tay vuốt ve cánh môi của mình, yên lặng mỉm cười. Thật ra so với đôi môi được hôn, cái gáy được nàng dùng tay ôm lấy còn thấy quái dị hơn, hệt như có một ngọn lửa đang bừng cháy ở nơi đó. Cảm giác nóng rực ấy khiến hắn run rẩy cả người.

Đè xuống những thứ cảm xúc khó hiểu kia, Mục Cẩm Vân nhìn nửa viên ngọc đỏ bị hắn thu về.

Chắc hẳn mấy viên ngọc này chính là điểm mấu chốt để tu sĩ thượng giới tu luyện ra phân thân. Hắn đã ở thượng giới khá lâu, có hiểu biết nhất định về việc này.

Chỉ là tại sao, viên ngọc đỏ này lại có thể khiến hắn sinh ra ảo giác?

Hắn muốn ăn viên ngọc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status