Ấn Công Đức

Chương 309 : Chương 309NƯƠNG TỬ CỦA CHIẾN THẦN



Mục Cẩm Vân cầm viên ngọc đỏ, nhìn nó hồi lâu vẫn chưa thể rời mắt.

Hắn có một loại dục vọng muốn nuốt trọn nửa viên ngọc đỏ này, khó mà khống chế nổi. Hơn nữa trong tiềm thức có một giọng nói đang thì thầm với hắn, ăn hết nó đi, rất có lợi. Nhưng lý trí lại mách bảo hắn, trong cơ thể hắn vốn đã có cổ Phệ Tâm khó mà điều khiển được, nó đã sắp tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu. Giờ nếu như hắn còn nuốt thứ như vậy vào thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Hắn không muốn, mà cũng không thể mất khống chế.

Lý trí và dục vọng đang tranh đấu dữ dội vô cùng.

Mục Cẩm Vân do dự rất lâu, khó khăn dời tầm mắt khỏi viên ngọc đỏ, chuyển qua Tô Lâm An đang ngồi ở một bên, lại dần dần dừng ở bờ môi căng mọng của nàng.

Cho dù đại chiến đã tới, hôm nay nàng vẫn thoa son. Giống như dù trời có sập xuống, dù tính mạng bị uy hiếp, thì e rằng nàng cũng sẽ vẫn lo không biết dáng vẻ khi chết của mình có xinh đẹp hay không?

Hôm nay sắc môi của nàng như mai đỏ giữa trời đông. Hắn là băng tuyết, nàng là đóa mai đỏ nở rộ bên trên. Màu sắc đó vừa tươi sáng vừa đầy sức sống đến vậy, khiến người ta phải thèm nhỏ dãi. Dục vọng với viên ngọc đỏ kia dần bị dời đi. Hắn bước tới, ngồi xuống cạnh Tô Lâm An trên tảng đá rồi khom lưng, gập cả người xuống, khó khăn lắm mới dựa sát lại được gương mặt nàng.

Nhưng hắn không hôn nàng, chỉ khẽ dùng khóe môi cọ lên nhè nhẹ. Tiếp đó hắn học theo dáng vẻ nàng lúc trước, vươn bàn tay xuyên qua làn tóc đen ở cổ, đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.

Bàn tay khác thì nhẹ nhàng vân vê vành tai nàng, đến ngay cả chiếc khuyên tai giống như trái cây màu đỏ nho nhỏ trên tai nàng, giờ cũng trở nên cực kỳ xinh xắn đáng yêu trong mắt hắn.

Giờ nàng đang ngồi thiền điều hòa hơi thở, động tác của hắn không thể quá mạnh, tránh làm nàng vận khí sai đường.

Hiện giờ, nàng không còn đề phòng hắn nữa. Sau khi nhận ra được điều này, một nụ cười nở rộ trên gương mặt tái nhợt của Mục Cẩm Vân, giống như băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở.

Đợi sau khi những dục vọng đối với viên ngọc đỏ bị áp chế hòa toàn, Mục Cẩm Vân cất ngay viên ngọc vào túi vải rồi đặt trong pháp bảo trữ vật. Tiếp đó hắn ngồi xuống cạnh Tô Lâm An, cũng bắt đầu tĩnh tâm điều hòa hơi thở.

Còn hai người nữa, không thể chủ quan.

Nhưng chẳng biết được, rốt cuộc đến bao giờ thì hai người còn lại mới xuất hiện.

Có điều họ cũng phải cảm ơn rằng bốn người này không tới cùng một lúc, nếu không sẽ không thể ứng phó dễ dàng như vậy được. Chỉ cần hai người tấn công vào trận pháp kết giới thì rất có khả năng kết giới sẽ bị phá vỡ, vậy thì chắc chắn hắn sẽ phân tâm, khi ra tay cũng sẽ bị hạn chế hơn nhiều.

Mục Cẩm Vân chẳng muốn lo cho sự sống chết của người khác, thế nhưng nhìn Tô Lâm An đang ngồi đó, con ngươi hắn vẫn tối đi. Hắn lại cứ một mực trúng độc của nàng.

Sớm biết vậy, năm xưa hắn đã phá nát luôn thanh kiếm gãy kia cho xong.

Nhưng hắn biết, điều này là không thể.

***

Thượng giới, thành Diệp.

La Y vừa chui ra khỏi chăn đã bị người đàn ông kia kéo lại.

Cả người ả mềm nhũn như không xương, nằm nhoài trên thân người đàn ông kia, đánh nhẹ lên vai gã rồi nói: “Cái yếm vừa mới thắt xong lại bị chàng kéo ra rồi.” Ả nhìn Trương Tễ Nguyệt đang nằm dưới mình, đôi mắt lúng liếng, chủ động dâng lên một nụ hôn.

“Sao vậy, vẫn chưa đủ à?”

Phân thân này có tính cách giống với chủ nhân. Trương Tễ Nguyệt đúng là một gã háo sắc, dù đang có nhiệm vụ cũng phải nếm đủ hương vị của phụ nữ thì mới đi làm việc.

Nói không chừng, việc cuộc săn này có sắp xếp một nữ tu là do gã tự đề nghị.

Ả đã nghe ngóng là có Trương Tễ Nguyệt nên mới chủ động xin ra trận. Nếu như lấy lòng phân thân được thì sau này gặp bản tôn cũng sẽ có được chút ấn tượng tốt. Chỉ cần những thứ mà Trương Tễ Nguyệt để lọt qua kẽ tay, cũng đủ để ả ăn no cả một đời.

Ai bảo gã có xuất thân tốt chứ!

“Giờ mới được mấy lần chứ, sao mà đủ được?” Sắc mặt Trương Tễ Nguyệt sa sầm xuống, “Nàng coi ta là đèn cạn dầu chắc, vô dụng đến vậy sao?” Gã sáng nắng chiều mưa, vừa rồi còn cười cợt trêu chọc ả, mà ngay sau đó sắc mặt đã âm trầm.

La Y nào dám chọc gã khó chịu, vội vàng tuôn ra một đống lời nịnh nọt, thi triển đủ loại kỹ xảo mới có thể khiến mặt gã giãn ra.

Hai người lại quấn lấy nhau, căn bản không để tâm đến chính sự, lúc này cũng hoàn toàn chẳng hay biết rằng phân thân của Uông Quang Phong và Lục An đã bị giết chết.

***



Huyết Nguyệt Giới.

Tổ chức chuyên phụ trách việc đi săn ở Huyết Nguyệt Giới tên là Liệp Hồn Đường.

Bọn họ không chỉ có một bãi săn, rất nhiều nơi đều có khả năng trở thành bãi săn của Huyết Nguyệt Giới. Lúc này có một bí cảnh đặc biệt đang diễn ra cuộc săn, thu hút sự chú ý của rất nhiều vị đại năng.

Còn về nơi nhỏ nhoi như châu Vân Lai, căn bản chẳng ai thèm để tâm tới. Họ chỉ đợi sau khi cuộc săn kết thúc thì tính tổng điểm của các thế lực, cho ra kết quả là được.

Đến ngay cả những tu sĩ thượng giới đã đặt cược ở châu Vân Lai cũng chẳng thèm quan tâm tới nơi đó là mấy. Quả thực là cuộc săn trong bí cảnh đặc biệt kia quá xuất sắc và kích thích, tu sĩ ở trong đó trổ hết mọi bản lĩnh cao cường, khiến người ta khó lòng dời mắt.

Diệp Linh Vận thì vẫn một mực để tâm đến tình hình của châu Vân Lai.

Trước khi bắt đầu cuộc săn, mọi tin tức đều bị che đậy. Bọn họ ở trên thượng giới cũng không nhìn thấy tình hình của hạ giới, cho châu Vân Lai thời gian một tháng để đám người đó giãy giụa vùng vẫy, không cho thợ săn đi thăm dò tình hình.

Nhưng giờ, khi cuộc săn bắt đầu, nếu ai có hứng quan sát thì có thể xem trực tiếp luôn.

Diệp Linh Vận để ý thấy có hai phân thân của tu sĩ thượng giới đã bị giết. Bà ta nghĩ ngợi, vẫn lệnh cho người đi nhắc nhở Trương Tễ Nguyệt.

Tuy rằng Diệp Linh Vận đã rời khỏi thành Diệp, nhưng bà ta vẫn giữ liên lạc với tu sĩ của thành Diệp. Bà ta liên hệ với một tôi tớ chưa được bà ta đưa đi theo, bảo hắn đi bẩm báo tình hình cho Trương Tễ Nguyệt.

Nào ngờ tên tôi tớ đó vừa mới gõ cửa đã quấy rầy hứng thú của Trương Tễ Nguyệt, bị gã chém chết ngay lập tức.

Lúc này, đến ngay cả Diệp Linh Vận không biết nên nói gì mới tốt.

Châu Vân Lai đã bị bán cho Huyết Nguyệt Giới, bà ta cũng đã nhận được lợi ích, những chuyện này vốn chẳng can hệ gì đến bà ta. Chẳng qua bà ta nhìn thấy Mục Cẩm Vân phách lối quá mức, không kìm được nên muốn bảo Trương Tễ Nguyệt cẩn thận chút, mau chóng trừ khử hắn. Nhưng Trương Tễ Nguyệt lại không thèm cảm kích, bà ta cũng chẳng muốn chuốc thêm rắc rối. Cho dù Mục Cẩm Vân có lợi hại đến mấy thì hắn cũng chỉ có thể hung hăng ở hạ giới. Một khi hắn phi thăng, bà ta có thể dễ dàng giết bỏ hắn.

Đồng thời, Diệp Linh Vận cũng biết thân phận của Trương Tễ Nguyệt. Bà ta tin rằng Trương Tễ Nguyệt có thể giết chết Mục Cẩm Vân. Dù cho không giết được thì sau khi phân thân bị giết, e rằng bản tôn kia sẽ phát điên. Tới lúc đó, Mục Cẩm Vân cũng chẳng sống nổi.

Dù có thế nào thì Mục Cẩm Vân cũng không còn đường sống. Bà ta nghĩ như vậy nên cũng yên tâm hơn nhiều, bèn chuyển sự chú ý sang bí cảnh đặc biệt kia.

Bà ta cũng đã đặt một trăm viên niệm châu thượng phẩm vào bí cảnh đặc biệt kia, mong rằng đừng lỗ vốn là được.

***

Cứ như vậy, lại một ngày trôi qua.

Tô Lâm An điều hòa hơi thở xong, cơ thể đã được khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

Trong biển ý thức của nàng, xem ra Sơn Hà Long Linh cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, cơ thể còn dài thêm một đoạn. Nó vốn chỉ bằng ngón tay, giờ đã dài chừng một chiếc đũa.

Khi nàng mở mắt, Mục Cẩm Vân không ở trong lá Ngưng Băng, còn Nam Ly Nguyệt lại đang luyện đan ở trong này. Nàng chào hỏi Nam Ly Nguyệt rồi mới rời khỏi lá Ngưng Băng.

Vừa ra ngoài, Tô Lâm An đã nhìn thấy Mục Cẩm Vân ngồi khoanh chân trên đám mây thật cao giữa trời.

Hắn hệt như một vị tôn thần trấn thủ ở phía trên, khiến những tu sĩ ở dưới vô cùng an tâm.

Tô Lâm An còn nghe thấy những người phàm thậm chí là tu sĩ ở dưới chót của Vạn Tượng Tông đang cầu nguyện. Bọn họ đã phong Mục Cẩm Vân làm chiến thần.

Mắt Tô Lâm An sáng rực. Có phải thế này là Mục Cẩm Vân cũng có thể thu vài tín đồ, có thêm chút sức mạnh tín ngưỡng không? Đợi đến khi lần phản kích này thành công thì hắn chính là chiến thần của châu Vân Lai. Niệm lực ấy, chỉ có hơn chứ sẽ không kém nàng.

Tuy rằng nàng cũng bỏ không ít công sức, nhưng lại chẳng uy phong được như Mục Cẩm Vân. Nàng còn nghe thấy những người phàm kia nói nàng là nương tử của chiến thần.

Nàng đã mất luôn cả danh tiếng của chính mình rồi, chỉ là nương tử của chiến thần.

Có điều vào giờ phút này, nàng cũng chẳng để tâm đến cái danh này nữa. Nhìn chiếc lá đã tràn đầy ánh sáng xanh lục trên ấn Công Đức, Tô Lâm An nghĩ, đến bao giờ thì chiếc lá đó mới rụng xuống hoàn toàn. Đừng có đợi đến khi nàng đang đánh hăng máu thì thình lình thay đổi cơ thể cho nàng, lại khiến Mục Cẩm Vân ném bỏ trách nhiệm, vậy thì đúng là khóc không ra nước mắt mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status