Ấn Công Đức

Chương 310 : Chương 310TRỐNG KINH LÔI



“Còn một canh giờ nữa là ba chiếc linh thuyền kia sẽ lọt vào trong tầm bắn.” Mục Cẩm Vân đang ngồi trên mây bỗng lên tiếng nhắc nhở.

Tô Lâm An lập tức tính toán trong lòng.

Thần thức của Mục Cẩm Vân có thể nhìn xa hơn nàng rất nhiều, bọn họ có thể chuẩn bị trước đều là nhờ có hắn.

Có điều nếu như chỉ còn một canh giờ nữa là chúng vào trong tầm bắn, Tô Lâm An đoán chừng khoảng nửa canh giờ sau, thần thức của nàng có thể nắm bắt được ba chiến thuyền kia. Cũng chẳng biết ở trên đó có bao nhiêu tu sĩ Độ Kiếp kỳ nữa.

Chỗ nàng còn có ba mũi tên, nhưng không thể dùng hết để tấn công linh thuyền.

Mũi tên vừa rồi cũng đã tạo nên một mối uy hiếp nhất định với tu sĩ thượng giới. Tuy rằng nó đã bị kẻ đó dùng hai tay chặn lại nhưng cũng đã đánh bay y ra ngoài. Xem ra vào thời khắc quan trọng, mũi tên vàng này cũng có tác dụng.

Vì hôm qua vừa đánh thắng một trận nên khí thế của tu sĩ châu Vân Lai vô cùng mạnh mẽ. Lần này còn có một tu sĩ Độ Kiếp kỳ không biết lấy đâu ra một chiếc trống trận, chỉ đợi khi đại trận đến, sẽ dùng trống để trợ trận.

Người nọ có sở trường dùng âm nhạc để tấn công nguyên thần. Chiếc trống trận này không chỉ gia tăng sĩ khí của chính mình, khiến tu sĩ phe ta sôi trào nhiệt huyết anh dũng giết địch, mà còn có thể tấn công nguyên thần của đối phương. Ông cười hề hề giải thích: “Đây là bảo vật giấu đáy hòm của tông môn chúng ta đó! Tên là trống Kinh Lôi!”

Đây là một tán tu Độ Kiếp kỳ, tên là Nhạc Lễ, hai ngàn năm nay vẫn luôn ẩn mình ở trong núi sâu, Tô Lâm An cũng chẳng biết đến nhân vật này. Xem ra nếu không phải lần này Vân Lai gặp nạn lớn, ông sẽ không ra khỏi núi.

Còn tông môn mà ông nhắc đến thì chẳng phải một trong bốn tông môn lớn, còn không được tính nổi là tông môn hạng hai. Giờ cả môn phái chỉ còn lại mình ông, hình như là Nhạc Linh Tông gì đó từ ba ngàn năm trước, về cơ bản thì tất cả mọi người đều không có ấn tượng gì.

Trái lại Tô Lâm An có biết tu sĩ Độ Kiếp kỳ bên cạnh ông, là Đan Lâm Thụ của Đan Phù Tông. Lúc này Đan Lâm Thụ cũng nói: “Người ngươi toàn là bệnh tật. Đợi đánh xong, ta sẽ luyện ít thuốc cho ngươi.”

Tu sĩ lớn tuổi nhất ở đây chính là vị Nhạc Lễ này. Tuổi tác của ông đã cao, đã gần hết thọ nguyên, tuy rằng trông khí sắc lại khá tốt nhưng đúng là người đầy bệnh tật.

“Được!” Nhạc Lễ cười khà khà, vỗ vai của Đan Lâm Thụ, “Thằng nhóc này đúng là có lòng.”

Đan Lâm Thụ: “...”

Dù gì thì ông cũng là lão tổ của một phái, từ khi nào lại bị người ta đập vai gọi thằng nhóc này nọ chứ?

Đồng môn Đan Thu Lộ ở bên cạnh ông không nhịn được, bật cười khe khẽ. Trước kia hai người này là sư huynh muội đồng môn nhưng quan hệ lại như nước với lửa, giờ vì kiếp nạn sống chết của châu Vân Lai nên mối quan hệ này cũng được hòa hoãn đi không ít.

Nói đến thì, phần lớn Độ Kiếp kỳ ở đây đều có một vài ân oán xích mích. Giờ họ có thể tập trung lại hợp lực giết địch, đúng là khiến người ta khó lòng tưởng tượng. Giờ họ mới biết châu Vân Lai nhỏ bé đến nhường nào, như một giọt nước trôi trong biển cả. Thế giới bên ngoài rộng lớn tới vậy, ai cũng có thể dễ dàng định đoạt sống chết của họ, bọn họ cần gì phải tranh tới giành lui?

Thời gian trôi qua chậm rãi, bầu không khí cũng dần căng thẳng.

Nhưng có một điều vượt ngoài dự liệu là, kẻ tới trước không phải ba linh thuyền của tu sĩ hạ giới, mà chính là hai tiên sứ thượng giới kia.

...

Vốn Trương Tễ Nguyệt không định tới đây sớm như vậy.

Gã định đợi sau khi tu sĩ châu Vân Lai bị giết sạch, chặt đứt đoạn rễ kia để thu hút thú Phệ Căn tới thì gã mới ra tay. Nhưng khi đang làm ổ trong chăn, La Y đã nói ra một tin tức khơi gợi nên hứng thú của hắn.

Tuy rằng châu Vân Lai là hạ giới, nhưng lại có một vật cực kỳ hiếm lạ, nếu mang lên thượng giới thì sẽ được nữ tu chào đón vô cùng.

Lá và hoa Ngưng Băng.

“Hoa Ngưng Băng có thể khiến nữ tu duy trì được dung nhan ở thời khắc xinh đẹp nhất. Trương công tử nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, nếu như lấy hoa Ngưng Băng làm quà thì nhất định có thể khiến phụ nữ vui sướng. Nếu đợi đến cuối cùng mới tới, há chẳng phải là bỏ lỡ rồi sao?”

Lời này quả đúng là bắt trúng thóp của Trương Tễ Nguyệt. Gã ham mê nữ sắc, có vô số phụ nữ bên cạnh, cũng thật lòng yêu thích vài người. Nếu tặng chút đồ hợp ý có thể khiến người trong lòng vui sướng thì hà cớ gì mà không làm.

Bởi vậy hai người dính lấy nhau ngồi dậy, còn thay quần áo cùng màu, cùng bước vào trong Kiến Mộc nối liền thượng giới và hạ giới.

***

Vào lúc con đường ở Kiến Mộc có động tĩnh bất thường, Mục Cẩm Vân còn chưa mở mắt thì linh khí đã vận chuyển, ra kiếm ngay lập tức!

Kiếm khí tựa như núi tuyết sừng sững liên miên không dứt, suýt chút nữa đã đóng băng cả con đường Kiến Mộc. Nhưng lần này, nó lại không hề gây nên sát thương thật sự nào với đối phương.

Chỉ nghe thấy một giọng phụ nữ kinh ngạc nói: “Ồ, không ngờ nơi đây lại có mai phục?”

Tiếp sau đó, một giọng nam bá đạo vang lên: “Lục An và Uông Quang Phong chết ở đâu rồi? Hai tên ăn hại!” Dứt lời, có một con chim xanh lơ xuyên qua núi tuyết. Con chim ấy đâm thủng núi tuyết rồi mạnh mẽ ngẩng đầu, thét một tiếng dài với Mục Cẩm Vân.

Vô vàn ánh sáng xanh lơ chiếu xuống. Mỗi luồng sáng đều là bóng đao ánh kiếm.

Đó là pháp bảo tiên cấp trung phẩm, Thanh Loan Vũ Kính, không chỉ có năng lực tấn công cực mạnh mà còn có thể thi triển ra một thế giới nhỏ trong gương trong khoảng thời gian ngắn, nhốt người vào trong.

“Đây chính là pháp bảo Thanh Loan? Quả nhiên uy lực mạnh mẽ.”

“Chẳng qua là tiên cấp trung phẩm mà thôi.”

Hai người nói chuyện như chốn không người, hoàn toàn không thèm để mắt đến tu sĩ hạ giới.

Một kiếm vừa rồi đúng là có uy lực rất mạnh, nhưng vậy thì sao?

Pháp bảo trên người gã có thể nghiền nát đám tu sĩ hạ giới kia một cách dễ dàng. Nghĩ đến chuyện mình có thể dễ dàng nghiền chết đám thiên tài hạ giới này, Trương Tễ Nguyệt đắc ý trong lòng. Gã cười lớn nói xong thì duỗi tay ra vỗ bốp một cái lên mông La Y.

Con chim Thanh Loan kia vẫy cánh, vô vàn ánh sáng xanh chiếu xuống hệt như một trận mưa đao kiếm dày đặc không một kẽ hở.

Mục Cẩm Vân dùng kiếm khí để chắn lại.

Một dòng sông băng khổng lồ hình thành phía trước hắn. Nhưng con chim xanh kia là pháp khí tiên cấp chính thống, uy lực tất nhiên là cực kỳ lớn. Tuy rằng hắn có thể ngăn cản được gần hết ánh sáng, nhưng vẫn có một phần nhỏ chiếu lên kết giới.

Lúc trước, kết giới này có thể chịu được đòn tấn công của Uông Quang Phong, cho dù khi ấy có vết nứt nhưng cũng đã được trận pháp đỉnh Mộc sửa chữa kịp thời. Vậy mà chẳng ngờ, khi ánh sáng xanh kia vừa chiếu xuống thì trận pháp kết giới đã phải đối mặt với nguy cơ, kết giới đã sắp bị đập thủng. Tới lúc đó, ánh sáng xanh sẽ chiếu thẳng xuống Vạn Tượng Tông. Với lực sát thương của nó thì chắc chắn sẽ gây nên thương vong lớn.

Không ngờ, giữa các tiên sứ lại có sự chênh lệch lớn đến vậy.

Hai người lúc trước có thể bị giết chết một cách nhanh chóng. Còn hai người này, mặt còn chưa thấy đâu mà họ đã sắp không chống đỡ nổi nữa.

Tô Lâm An cắn răng, thi triển niệm lực không chút do dự. Nàng tập trung vào hai tiên sứ đang ôm dính lấy nhau sau ánh sáng xanh lơ kia. Chỉ cần chủ nhân bị thương thì chắc chắn uy lực của pháp bảo sẽ giảm mạnh.

Nàng lắp hai mũi tên cùng một lúc!

Linh khí quanh người vận chuyển đến cực hạn, Tô Lâm An bắt đầu kéo cung. Hai mũi tên vàng trong tay không ngừng hấp thu linh khí từ trong cơ thể nàng. Chỉ trong thoáng chốc, Tô Lâm An đã cảm thấy cơ thể như bị rút sạch linh khí.



Dù sao cơ thể này cũng không phải của nàng, giữa nguyên thần và tu vi vẫn có một khoảng cách nho nhỏ. Vào lúc này, nguyên thần của nàng vẫn còn dư sức, có thể chịu được áp lực, nhưng cơ thể vì phải gánh chịu quá nhiều mà đã bị rỉ ra một chút máu tươi.

Hôm nay vừa khéo nàng mặc một bộ đồ màu trắng hoa lê. Vết máu kia thấm lên váy áo nàng hệt như một rặng san hô đỏ đang uốn lượn, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status