Ấn Công Đức

Chương 311 : Chương 311LÒNG NGƯỜI



Tô Lâm An nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt răng, kéo căng trường cung. Lần trước khi kéo cung, nàng còn có thể để tâm đến dáng vẻ của chính mình, còn hơi híp mắt lại, tóc đen phấp phới, quả thực là khí thế bức người, tư thế oai hùng hiên ngang.

Mà giờ việc bắn hai mũi tên cùng lúc đã gần như ép khô linh khí của nàng, đến ngay cả niệm lực cũng gần như chẳng còn. Cả người nàng như nỏ mạnh hết đà, đã sắp không thể chịu được nữa. Nhưng tu vi của nàng vẫn không so được với tu sĩ thượng giới, giờ chỉ có mũi tên vàng này mới có thể khiến nàng phát huy được tiềm lực quanh mình, vượt cấp để đả thương người.

“Bắn!” Nàng quát khẽ một tiếng trong lòng!

Sau đó, hai mũi tên vàng đồng thời được bắn ra khiến trận pháp Ngũ Hành cũng rung lên theo đó. Dó là tiếng vọng khi dây cung rung lên, từng vòng chấn động như gợn sóng lăn tăn lan ra, giống như đang hò thét trợ uy cho mũi tên vàng trên trời.

Trên không trung, hai mũi tên lại dung hợp với nhau, đồng thời tia sáng vàng kim rải xuống kín một vùng. Vô vàn bóng tên bỗng xuất hiện như mưa sao băng đang xẹt qua màn trời.

Ánh sáng vàng kim bỗng xuất hiện khiến ánh sáng xanh lơ chiếu xuống bởi pháp bảo Thanh Loan kia bị ép lùi lại mấy phần. Uy lực chồng lên nhau của hai mũi tên, vượt xa ngoài tầm dự đoán. Điều quan trọng nhất là, mũi tên không nhắm vào con chim ấy mà vọt thẳng về phía hai kẻ đang dính sát vào nhau, nấp đằng sau lưng nó.

Trương Tễ Nguyệt đang được La Y ca tụng, tâm trạng quả thực không hề tệ. Lúc này hai người họ không hề để tâm tới tu sĩ hạ giới. Bỗng nhiên, Trương Tễ Nguyệt cảm nhận thấy có gì đó không ổn bèn ngẩng phắt đầu dậy, sau đó gã nhìn thấy một mũi tên vàng đang thét gào bay đến. Còn Thanh Loan của gã, lúc này đang bị kiếm khí của kiếm tu kia quấn lấy, đã không kịp thi triển Thanh Loan Kính Tượng để nuốt mũi tên vàng này vào thế giới trong gương.

Ngàn cân treo sợi tóc, gã khởi động pháp bảo phòng ngự trên người.

Ầm một tiếng, đó là tiếng khi mũi tên vàng đụng vào lá chắn linh khí từ pháp bảo phòng ngự của gã.

Cơ thể Trương Tễ Nguyệt bay ngược về phía sau, va mạnh vào một đoạn nhánh cây Kiến Mộc. Lưng gã đụng phải cành cây, đau đến mức gã phải hít sâu một hơi. Chẳng ngờ mũi tên vàng đó có uy lực mạnh mẽ đến vậy, cú va chạm đã khiến pháp bảo phòng ngự tiên cấp của gã xuất hiện một vết nứt. Tuy rằng pháp bảo phòng ngự đã hứng hết phần lớn sức mạnh và hóa giải nó, nhưng lực xung kích vẫn khiến gã bị thương. Lưng gã đau rát, có lẽ đã bị xước một mảng da lớn.

Gã lập tức thôi thúc pháp bảo phòng ngự tiên cấp để bảo vệ cơ thể, giờ mới dễ chịu hơn một chút, nhưng La Y vừa đứng với gã...

Thấy cơ thể La Y bị đâm xuyên ra một cái lỗ lớn, máu chảy như trút, Trương Tễ Nguyệt kinh ngạc ra mặt. Ở hạ giới, lại có người có thể khiến họ bị thương sao?

Lúc này tuy rằng La Y chưa chết nhưng đã bị thương nặng, e là phải dưỡng thể rất lâu mới có thể phục hồi nguyên trạng. Ả ngã dưới đất không dậy nổi, tạm thời đã mất năng lực chiến đấu. Trương Tễ Nguyệt nhìn bộ dáng La Y ngọ nguậy trên đất, cầu cứu mình thì chỉ cảm thấy buồn nôn. La Y ăn mặc quá hở hang, cơ thể trắng nõn giờ lẫn lộn với máu, đúng là không thể nhìn nổi.

Tầm mắt của gã mau chóng rời khỏi cơ thể La Y, thậm chí còn không cho ả lấy một viên đan dược. Bóng người vừa lóe lên, gã đã trực tiếp xuất hiện trên lưng Thanh Loan.

Hôm nay, nhất định phải nghiền lũ sâu bọ hạ giới này thành tro bụi, mới có thể xoa dịu cơn giận của gã.

“Thanh Loan Vũ Kính!” Theo mệnh lệnh kia, cái đuôi dài của con chim xanh tách ra hai bên tạo thành một vòng tròn giữa không trung. Trong vòng tròn ấy hiện lên một tấm gương như mặt nước gợn sóng, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lấy kiếm tu có tu vi bất phàm khiến người ta khó chịu kia.

Thế giới trong gương có thể mê hoặc lòng người, khiến hắn không thể phân rõ thật giả, bị chôn sống ở trong đó, hóa thành chất dinh dưỡng cho pháp bảo này của gã. Giải quyết xong tên kiếm tu chướng mắt kia, Trương Tễ Nguyệt liếc mắt về kết giới phía dưới. Kết giới bị bóng kiếm trong ánh sáng xanh lơ chém ra vô vàn vết nứt, nhưng chưa bị phá hỏng hoàn toàn, có vẻ còn đang dần khôi phục lại.

Đúng là sức sống ngoan cường, tới lúc này rồi mà còn vùng vẫy giãy chết.

Gã nhìn thấy ở dưới còn có người đang đánh trống. Đám người này, lẽ nào cho rằng có thể trở mình được hay sao?

Vừa lướt mắt qua, vẻ khinh thường càng hiện rõ trong mắt gã.

Gã đứng trên lưng Thanh Loan, quan sát chúng sinh hạ giới, sau đó tầm mắt lại dừng ở người phụ nữ đang đứng ở giữa không trung kia.

Mắt Trương Tễ Nguyệt sáng rực.

Gã vừa nhìn qua chúng sinh ở dưới, giờ mới để ý thấy, trên tầng mây ở dưới bóng cây kia còn có hai người phụ nữ. Một trong số đó sắc mặt tái nhợt trên người đầy máu, trông yếu ớt cực kỳ. Gã đã cảm nhận được hơi thở còn sót lại của mũi tên vàng kia từ người nàng. Điều đó cũng có nghĩa, kẻ đầu sỏ khiến gã bị thương nhẹ, sau lưng đau rát vừa rồi chính là nàng.

Trên người đều dính đầy máu, nhưng nhìn nàng lại dễ chịu hơn La Y kia rất nhiều. Máu tươi nhuộm đầy váy trắng, khiến người ta có cảm giác quyến rũ yêu dị. Tuy rằng dung mạo kia nếu như ở thượng giới thì cũng chẳng phải là cực kỳ xuất sắc, nhưng lúc này lại khiến gã ngứa ngáy trong lòng, khơi gợi nên dục vọng chinh phục của gã.

Chẳng phải nàng vừa lấy tên bắn gã hay sao?

Đợi lát nữa, gã sẽ cho nàng biết người nào nàng không thể chọc vào.

Còn thiếu nữ mang vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ ở cạnh nàng...

Chờ chút...



Sắc mặt Trương Tễ Nguyệt hơi thay đổi. Gã không ngờ, thiếu nữ xinh xắn đang đỡ lấy người phụ nữ váy trắng kia lại là linh thú, còn là tằm Phù Dung biến dị cực kỳ hiếm có. Điều này khiến gã mừng rỡ phát điên, chẳng thể tin nổi mình lại gặp được bảo bối như vậy ở hạ giới này.

Hình người thì đáng yêu, hình thú thì hữu dụng, vừa trợ giúp được vừa ngủ cùng được, đúng là hàng tốt.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Trương Tễ Nguyệt dấy lên hai ngọn lửa. Gã không vội vàng tấn công ngay mà đứng trên mây, bễ nghễ nói: “Ngươi muốn cứu tu sĩ của châu Vân Lai?”

“Nếu như hai người các ngươi có thể hầu hạ khiến ta vui vẻ, ta sẽ tha cho chúng tội chết. Giao dịch này thế nào hả?” Tất nhiên Trương Tễ Nguyệt không thể quyết định chuyện của châu Vân Lai. Cuối cùng, châu Vân Lai này sẽ bị vứt bỏ làm mồi nhử để thu hút thú Phệ Căn. Bởi vậy đám người này có làm thế nào cũng chẳng thể sống tiếp được, cũng chẳng cần gã phải tự mình động tay.

Hoặc là bị những thợ săn khác giết chết, hoặc là cùng hủy diệt với châu Vân Lai.

Gã nói như vậy, chẳng qua là muốn chơi đùa với lũ người dưới đáy này.

Để cho người phụ nữ một lòng bảo vệ châu Vân Lai này biết, trong tình huống biết được rằng cống nàng lên là có thể sống sót, thì sắc mặt của đám người mà nàng muốn bảo vệ sẽ trở nên dữ tợn đáng sợ đến mức nào.

Khi đối mặt với sự sống chết, lòng người yếu ớt đến cỡ nào chứ.

Giờ thân thể Tô Lâm An hơi suy yếu. Sau khi nuốt trọng thủy, Sơn Hà Long Linh đã say ngủ, không thể chống đỡ về mặt linh khí cho nàng, nhưng Tiểu Thiền lại chủ động tới đỡ lấy nàng, cung cấp linh khí bồi bổ cho nàng nên nàng mới đứng vững được, không bị ngã xuống.

Nàng không ngờ, hai mũi tên mà mình bắn ra lại chỉ làm nữ tu kia bị thương nặng, còn chẳng gây nên tổn thương gì quá lớn với gã đàn ông này. Trên người gã có cực nhiều pháp bảo, chắc chắn là gã có thân phận không tầm thường trên thượng giới. Con chim xanh kia của gã đã nhốt Mục Cẩm Vân lại, hiện giờ, gã lại có ý đồ với nàng và Tiểu Thiền. Đôi mắt gã lộ ra vẻ dâm loạn, ánh mắt kia tựa như muốn lột sạch quần áo của hai người họ xuống.

Chỉ còn lại một mũi tên! Cho dù là để người khác kéo cung, e rằng cũng chẳng phá nổi lớp phòng ngự của kẻ đó.

Nàng mau chóng suy nghĩ về những con bài chưa lật của mình, sau đó nhận ra, nàng chẳng có bất cứ cách gì! Trước mặt sức mạnh tuyệt đối như vậy, nàng không thể dùng được bất cứ mưu mẹo nào. Mà hiển nhiên, người đàn ông đứng ở trên cao kia có sức mạnh quyết định được sự sống chết của họ.

Tô Lâm An nghĩ tới một chưởng đè nát Thập Vạn Đại Sơn năm ấy.

Những sinh linh ở trong núi lúc đó, có thể cũng đã từng tuyệt vọng, trơ mắt nhìn chưởng kia đè xuống, dù có dùng thủ đoạn gì cũng không thể ngăn trở.

Trái tim của nàng, đập loạn lên thình thịch.

Thần thức của nàng lướt qua Nam Ly Nguyệt đang lo âu ra mặt ở phía dưới. Ít nhất thì, phải nghĩ cách kéo dài thời gian để nhà tổ trốn ra được, mang theo chiếc lông vũ trắng trên người nàng rồi trốn đi.

Ánh mắt Tô Lâm An tối kịt lại, im lặng nhìn thẳng vào người đàn ông trên cao. Ngũ quan cơ thể này không sánh bằng cơ thể vốn có của nàng, nhưng đôi mắt lại quyến rũ đa tình. Lúc này nàng tức giận nhìn kẻ địch, trái lại có vẻ như u oán giận dỗi, khiến lòng Trương Tễ Nguyệt càng ngứa ngáy hơn. Hai phụ nữ kia ai cũng có vẻ đặc sắc riêng, đúng là càng nhìn càng thấy ngon miệng.

Lúc này, sau khi Tiểu Thiền nhận ra Mục Cẩm Vân đã biến mất thì hoang mang lo sợ. Vừa nghe thấy lời của người kia, nàng đã đáp: “Vậy ngươi phải thả ca ca ta ra trước đã.”

Trong mắt của Tiểu Thiền, hầu hạ có nghĩa là bưng trà rót nước. Nàng căn bản chưa từng nghĩ xem hàm ý trong lời nói kia là gì, chỉ cảm thấy nếu hầu hạ gã mà ca ca có thể bình an vô sự, vậy thì giao dịch này đúng là rất lãi!

“Ngươi tên là gì?” Trương Tễ Nguyệt hỏi đầy hứng thú.

“Tiểu Thiền.” Tiểu Thiền đáp lại không hề do dự.

“Tiểu Thiền, vậy ngươi ra đây trước đã. Hôn ta một cái, ta sẽ thả ca ca ngươi ra.” Gã ngoắc tay với Tiểu Thiền trước, sau đó chỉ lên gò má của mình, vừa cười cợt vừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status