Ấn Công Đức

Chương 312 : Chương 312TRỐNG DA NGƯỜI



Tiểu Thiền lập tức đồng ý, đang muốn bước ra ngoài thì bị Tô Lâm An kéo chặt lấy tay áo, nhưng rồi nàng lại buông ra từng chút một.

Không chỉ là Tiểu Thiền, mà ngay cả nàng, cũng phải ra ngoài, đồng thời nghĩ cách kéo dài thời gian, tốt nhất là kéo người rời đi.

Nhưng dẫn đi đâu?

Chẳng phải là gã muốn tìm thú Phệ Căn hay sao. Tô Lâm An còn nhớ, ở gần thành Huyền Phong, tu sĩ Vạn Tượng Tông đã từng hủy kết giới trên một ngọn núi, kết quả sau khi kết giới ấy bị hủy đã thu hút một con thú Phệ Căn đang say ngủ ở gần đó tới! Khi ấy nàng chạy ra khỏi kẽ hở, may mắn thoát thân, còn con thú Phệ Căn kia cũng chìm vào giấc ngủ say lần nữa.

Đám người này muốn dùng châu Vân Lai để hấp dẫn thú Phệ Căn, chắc chắn bọn họ không thể ngờ, ở trong kẽ nứt của châu Vân Lai còn có giấu một con thú Phệ Căn khổng lồ, chẳng qua nó vẫn đang say ngủ mà thôi.

Nàng không làm gì được tu sĩ thượng giới, nhưng con thú Phệ Căn kia chắc chắn làm được!

Cũng vào đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở dưới: “Nam nhi nhiệt huyết của châu Vân Lai ta, sao có thể trơ mắt nhìn phụ nữ chịu nhục!”

“Thùng!”

Một âm thanh cực lớn vang lên, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của mọi người.

Nhạc Lễ đánh mạnh vào trống Kinh Lôi của ông.

“Thùng!” Cơ bắp nổi gồ lên trên cánh tay đang đánh trống của ông, trong máu thịt của ông như ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ lớn.

“Thế hệ tu chân như chúng ta, cớ chi phải tiếc mệnh mình?”

“Thùng!”

Từng tiếng trống Kinh Lôi vang rền nối tiếp nhau, giống như tiếng sấm xông thẳng lên tầng mây. Còn giọng nói của ông hoàn toàn không bị tiếng trống át mất, trái lại khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, chỉ thấy rung động tâm can.

“Thùng!”

“Đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, chẳng sợ một ai!”

“Chỉ có tử chiến, quyết không chịu nhục!”

Trước đó, khi nam tu thượng giới kia bảo họ dùng Tô Lâm An và Tiểu Thiền để đổi lấy một con đường sống, phía dưới hoàn toàn im lặng.

Có người vì quá căng thẳng lo lắng, mà có người thì, đúng là đang nặng nề suy xét.

Bọn họ chỉ cần một người dẫn đầu.

Một khi sợ hãi thì sẽ tan rã lòng quân, nhưng một khi sĩ khí được kích thích, bọn họ cũng sẽ không khiến người đang bảo vệ họ thất vọng!

“Đúng, thà chết không hàng!”

“Thùng thùng thùng thùng...” Tiếng trống càng lúc càng dồn dập, còn chiếc trống lớn kia khi bị Nhạc Lễ đánh vào đã bay vọt lên trời. Mặt trống càng lúc càng rộng, đứng thẳng giữa không trung, bay vọt về phía ngoài kết giới.

Khi ông vượt qua Tô Lâm An và Tiểu Thiền thì còn quay lại cười với họ, “Đừng sợ, vẫn còn chúng ta mà.”

“Mục Cẩm Vân chắc chắn là không sao đâu. Hai ngươi, phải đợi hắn trở về đấy.”

Nhạc Lễ biết, thật ra Mục Cẩm Vân có sát ý rất nặng, không muốn quan tâm đến sự sống còn của châu Vân Lai.

Hắn đã từng một mình hủy diệt cả Vạn Tượng Tông.

Sự tích này, ông đã được nghe qua khi vừa ra khỏi núi.

Hơn nữa, đám Độ Kiếp kỳ không muốn nghe mệnh hắn lúc trước cũng đã chết hết dưới kiếm của hắn.

Hắn làm tất cả những chuyện này, đều chỉ là vì người phụ nữ mà hắn thích.

Hai người này, một là người hắn yêu, một là muội muội mà hắn nhận. Nếu như họ xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Mục Cẩm Vân sẽ không thèm để tâm đến châu Vân Lai nữa. Thậm chí hắn sẽ phát điên. Cho nên, ông chỉ mong rằng có thể kéo dài được chút thời gian, vì hai người họ, cũng là vì châu Vân Lai.

Dù sao thì hy vọng duy nhất hiện giờ của họ, chính là Mục Cẩm Vân có thể thoát ra khỏi con chim xanh kia.

Sự chênh lệch thực lực giữa thượng giới và hạ giới là một khoảng cách không thể bước qua.

Nhạc Lễ dẫn đầu xông ra khỏi kết giới, như một con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Diệp Vạn Không vẫn luôn áy náy tự trách vì lần trước đã chùn chân, giờ cũng ướt đẫm khóe mắt. Ông không trốn tránh nữa, sau khi cao giọng cười lớn một tiếng thì đứng trên kiếm Trúc Diệp bay vọt ra ngoài. Chỉ là khi Trảm Nhất Đao cũng xông ra, Diệp Vạn Không lại ngăn gã lại!

“Ngươi còn phải kéo cung!” Diệp Vạn Không nói.

Họ vẫn còn một mũi tên nữa.

Rõ ràng là Tô Lâm An đã làm quá sức. Mà mũi tên này, nhất định phải được bắn ra.

Nhưng ở đây, người có thể kéo cung và bắn tên được chỉ có hai, một là Trảm Nhất Đao, hai là Đan Lâm Thụ. Cho nên, họ không thể ra ngoài!

Đan Thu Lộ liếc nhìn Tô Lâm An ở trên trời, giờ quần áo của nàng đã dính đầy máu tươi.

Nếu như nàng chính là Vô Song kia của Vạn Tượng Tông, vậy thì nàng chính là hậu bối của đám bọn họ.

Còn nếu nàng là Tô Lâm An của ngàn năm trước, vậy thì nàng chính là một nữ ma đầu người chê quỷ ghét.

Thế nhưng, chính nàng đã canh giữ ở trên cao, liều mạng bảo vệ châu Vân Lai.

Đan Thu Lộ quay đầu nhìn Đan Lâm Thụ một cái thật sâu, sau đó cơ thể tựa như mũi tên rời cung, phóng ra ngoài kết giới.

“Sư huynh, ta đi trước một bước.”

Từng Độ Kiếp kỳ bay ra ngoài, mà những người có tu vi dưới Độ Kiếp kỳ cũng muốn xông ra, lại bị Trảm Nhất Đao và Đan Lâm Thụ ngăn lại.

Độ Kiếp kỳ trở lên, thì còn có thể kéo chân kẻ kia một chút.

Độ Kiếp kỳ trở xuống, căn bản chẳng thể lại gần, dư uy của công kích cũng đã có thể tiêu diệt họ hoàn toàn rồi.

Nam Ly Nguyệt nắm chặt tượng gỗ củ cải đại tiên trong tay, giờ ngẩng đầu nhìn lên trời, lệ trút như mưa. Nàng biết ý tứ hồi nãy của tiên linh. Trước kia tiên linh có để một phiến lông vũ ở chỗ nàng, nói là vào lúc nguy hiểm thì hãy khởi động nhà tổ bay đến vực băng Bắc Cực, xuyên qua khe nứt, trốn khỏi châu Vân Lai.

Thế nhưng, ở đây vẫn còn nhiều người như vậy.

Bọn họ đều đang quyết đấu anh dũng vì châu Vân Lai, nàng sao có thể, sao có thể làm được chuyện vứt bỏ mọi người tự mình bỏ trốn chứ.

Nam Ly Nguyệt lòng đau như cắt, cơ thể không nhịn được mà run lên. Nhưng nàng cũng hiểu, nếu như đã đến bước đường cùng, nàng nhất định phải bảo vệ sự an toàn của bản thân, bảo vệ phiến lông vũ này.

Đó là nhiệm vụ mà tiên linh giao cho nàng, nàng nhất định phải mang phiến lông vũ kia rời đi, mang theo những người trong phiến lông vũ bỏ trốn.

Nhà tổ có thể chứa được bao nhiêu người?

Đầu óc nàng đã hoàn toàn hỗn độn, nhất thời không thể nghĩ ra được điều gì. Chỉ có thể nắm chặt tượng gỗ trong tay, không ngừng cầu nguyện. Cho dù rõ ràng biết rằng tiên linh chính là củ cải đại tiên, nhưng lúc này, nàng vẫn coi củ cải đại tiên là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Thùng!” Lại một tiếng động long trời lở đất vang lên.

Nhạc Lễ bay đầu tiên gõ trống lớn, xông thẳng đến chỗ con chim xanh giữa không trung.

Mỗi tiếng trống, là một lần tấn công thần hồn.

Mỗi lần nện vào trống, giống như đánh ra một quyền thật mạnh, đập thẳng về phía con chim xanh và gã ác ôn trên lưng nó.

Mà mỗi lần nện xuống, cơ bắp trên tay ông lại nổi gồ lên, trên làn da đã rỉ máu, cơ thể ngày càng vạm vỡ hơn nhưng tóc lại từ đen bóng biến thành hoa râm, trên mặt cũng đã có nếp nhăn.

Ông đang thiêu đốt thọ nguyên còn lại, dùng bí pháp để cưỡng chế tăng cường thực lực.

Trương Tễ Nguyệt đứng trên lưng chim xanh nhíu chặt mày, hừ lạnh một tiếng, mắng: “Tự tìm đường chết.”

Con chim xanh dưới chân gã hót vang một tiếng dài, chỉ một tiếng hót đã che phủ đi tiếng sấm không dứt, bén nhọn như một cây đinh, đâm thẳng lên mặt trống. Nhưng điều khiến Trương Tễ Nguyệt thấy quái dị chính là, chiếc trống kia lại không hề bị phá hỏng, trên mặt trống xuất hiện ảo ảnh của vô số bóng người, bổ thẳng về phía Thanh Loan.

Hai mắt Nhạc Lễ đỏ rực, ông gào lên: “Chư vị lão tổ tông của Nhạc Linh Tông, hãy cùng nghênh địch với ta!” Ông bị người ngoài hiểu lầm là tán tu Độ Kiếp kỳ thì cũng cười hề hề chẳng thèm phản bác. Nhưng lúc này, ông gào lớn nói cho tất cả mọi người biết, ông không phải tán tu, ông cũng có tông môn.

Những anh linh của tông môn ông vẫn còn tồn tại!

Mà lúc này mọi người mới biết, trống Kinh Lôi này thế mà lại là một chiếc trống da người. Hơn nữa không phải da của một người, mà là da của những tiền bối đã qua đời của Nhạc Linh Tông. Mỗi vị tu sĩ của Nhạc Linh Tông đều luyện thể, sau khi chết đi thì lấy một miếng da người, thêm vào mặt trông Kinh Lôi, bởi vậy tiếng trống Kinh Lôi mới chấn động đến vậy. Đó là tiếng gầm rống giận dữ của vô số vị tiền bối cùng vang lên.

Trống da người, có rất nhiều lúc đại diện cho sự tà ác.

Nhưng ở Nhạc Linh Tông, đây chỉ là truyền thừa của họ. Cho dù các tiền bối đã ngã xuống nhưng vẫn hóa thành một phần của trống Kinh Lôi, vĩnh viễn phát ra tiếng vang động trời. Cỗ vũ sĩ khí của quân mình, giết chết kẻ địch!

Cho dù là cái chết cũng không thể chia rẽ bọn họ.

Dù tông môn chỉ còn lại mình Nhạc Lễ, ông ẩn cư trong núi sâu quanh năm nhưng cũng đánh trống mua vui, không hề cô độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status