Ấn Công Đức

Chương 316 : Chương 316GIAO CHIẾN



Có mấy người đang đứng bên cạnh Trảm Nhất Đao, thấy linh khí của gã không đủ thì nghĩ cách bổ sung linh khí ngay lập tức. Những linh dược cấp cao được chuẩn bị từ trước đã phát huy tác dụng. Chúng không được uống vào mà phun lên quanh người Trảm Nhất Đao giống như sương, thoáng cái đã tràn vào cơ thể của gã.

Tuy rằng hiệu quả không lớn lắm, nhưng cũng làm dịu bớt cơn đau trong người gã lúc này.

Sương thuốc và hương ngưng thần bồng bềnh quanh người gã, khiến Trảm Nhất Đao đứng ở trên cao như được mây mù bao phủ, gương mặt tục tằng cũng có thêm chút mùi vị tiên khí phiêu phiêu.

Cuối cùng gã cũng bắn tên.

Chỉ là vào khoảnh khắc tên rời dây cung, Trảm Nhất Đao căng thẳng nhắm nghiền mắt lại.

Gã đường đường là một Độ Kiếp kỳ, chết cũng không sờn, nhưng giờ gã lại sợ. Gã sợ, sợ mũi tên này bắn vào khoảng không. Gã sợ mình khiến những tu sĩ ở dưới thất vọng. Nhưng ngay giây sau, gã nghe thấy một tiếng ầm vang, tiếp đó, ở dưới vang lên một trận reo hò!

Bắn trúng rồi!

Trảm Nhất Đao mở choàng mắt, sau đó trên mặt lộ đầy vẻ vui mừng. Trong phạm vi thần thức, chiếc linh thuyền dẫn đầu đã bị bắn trúng. Thân thuyền đổ nghiêng va chạm với chiếc linh thuyền bên phải khiến nó cũng bị gãy ngang, rơi thẳng từ không trung xuống.

Trái tim gã như vọt lên tận họng. Linh thuyền vẫn chưa bị nổ, rốt cuộc thương vong ở trong đó thế nào!

Sau đó, mấy bóng người phóng vèo vèo ra khỏi chiếc linh thuyền bị gãy nửa. Lúc này thần thức của gã đang suy yếu, nhất thời không thể nhìn rõ xem rốt cuộc có mấy người!

Gã đang muốn nhìn lại thì người đã bị đẩy sang một bên, lại thấy Đan Lâm Thụ xông thẳng tới, nói: “Trên linh thuyền bị hủy kia có mười một Độ Kiếp kỳ và hai Nguyên Anh kỳ viên mãn trốn ra!”

Chỉ trên một linh thuyền đã có nhiều Độ Kiếp kỳ đến vậy! Còn để chúng thoát được!

Đan Lâm Thụ không hề do dự kéo cung bắn tên lần nữa, quyết không để lại cho chúng một cơ hội hấp hối nào.

Nhưng lần này, đối phương đã đề phòng hơn, tốc độ tiến về phía trước lại nhanh hơn.

Thần thức của Đan Lâm Thụ đã sắp không thể khóa chặt được quỹ tích di chuyển của chúng. Ông lập tức cảm nhận được một áp lực khổng lồ, cũng hiểu được, vừa rồi khi Trảm Nhất Đao kéo cung đã gặp phải khốn cảnh gì!

Cung đã kéo, không thể thu lại. Giờ, Đan Lâm Thụ cũng chỉ có thể nghiến răng liều mạng!

Chỉ tiếc rằng, lần này ông không may như Trảm Nhất Đao. Cũng bởi đối phương đã nhận ra uy lực của mũi tên, khiến cho lộ tuyến bay của linh thuyền chập chờn không cố định, cho nên mũi tên này của ông chỉ miễn cưỡng bắn vào phần đuôi của chiếc linh thuyền nhỏ hơn, còn phần quan trọng laij không hề hấn gì!

Cũng vào lúc này, chiếc linh thuyền dẫn đầu kia cũng phát động tấn công. Đầu rồng ở phía đầu linh thuyền nhả ra một quả cầu lửa cực lớn, nổ ầm một tiếng vào phía trên kết giới.

Tuy rằng công kích này kém xa tu sĩ thượng giới, nhưng cũng khiến kết giới rung chuyển nhẹ. E là sau mấy lần nữa, kết giới sẽ không chịu nổi.

Lúc này linh khí khắp người Đan Lâm Thụ đã bị rút sạch, cả người lộ vẻ mệt mỏi bất thường. Sắc mặt ông trắng bệch, môi tím bầm, tay nắm chặt góc áo kia, môi mấp máy mấy lần nhưng lại không phát ra tiếng gì.

Mũi tên này ông đã bắn chệch rồi!

Ông có lỗi với mọi người.

Trảm Nhất Đao cũng sức cùng lực kiệt, lúc này vẫn khó nhọc nhấc tay, vỗ vai Đan Lâm Thụ, nói: “Cố gắng hết sức là được, chớ tự trách.” Chỉ có người kéo cung mới biết được, muốn bắn trúng là điều khó đến mức nào.

Thấy công kích của đối phương càng lúc càng dồn dập, kết giới của họ gần như đã sắp không chịu nổi nữa, Đan Lâm Thụ lấy một nắm đan dược lớn ra, nhét hết vào miệng.

Trong này, phần lớn là Nhiên Huyết Đan.

Đây chính là đan dược gia tăng thực lực của mình trong khoảng thời gian ngắn, khá giống với hiến tế thọ nguyên. Tuổi tác của Đan Lâm Thụ không còn nhỏ nữa, nhưng giờ ông phải đối phó với tu sĩ hạ giới cũng như mình, cầm cự được càng lâu càng tốt, tất nhiên là không thể thiêu đốt thọ nguyên.

Sau khi dùng thuốc kích hoạt tiềm lực của chính mình, Đan Lâm Thụ bay vọt lên trời khiêu chiến!

“Ai dám đứng ra khỏi hàng, đấu với ta một trận?”

“Chẳng lẽ đạo hữu các giới, chỉ dám đánh bầy, không ai dám ứng chiến một mình hay sao?”

Nhưng giờ những người ở phía đối diện chỉ muốn chiếm được càng nhiều điểm và đầu người càng tốt, chẳng ai nhảy ra đáp lại lời này. Mọi người không ngốc, đã sắp sửa phá được kết giới thu hoạch mạng người, chẳng ai bị phép khích tướng của ông làm lung lay.

Bởi vậy sau khi Đan Lâm Thụ quát mấy tiếng, phía chúng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Chỉ một lát sau, một người ở trong đám đông nói vọng ra: “Đừng có nghĩ trò kéo dài thời gian nữa. Hôm nay, chính là ngày giỗ của châu Vân Lai.”

“Các ngươi hãy ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, chúng ta còn có thể để cho các ngươi chết được thoải mái!”

Khi người nọ vừa dứt lời, hơi thở khủng bố của vô số Độ Kiếp kỳ trên linh thuyền phóng ra tức khắc, đếm sơ qua cũng phải hơn mấy trăm người. Sự chênh lệch lần này như trời với vực, chỉ khiến người ta cảm thán trong lòng, đại thế đã mất, không thể xoay chuyển.

Thấy kết giới đang tràn ngập nguy cơ, Đan Lâm Thụ và mười mấy vị Độ Kiếp kỳ không nói một lời bay thẳng lên trời cao.

Trốn ở trong kết giới căn bản chẳng làm nên trò trống gì, nhất định phải ra ngoài nghênh địch. Chỉ mong rằng, bọn họ có thể chống đỡ được lâu hơn một chút.

Chỉ có một người quay đầu nhìn về phía dưới một cái. Trong đám người dưới đó có con và thê tử của hắn. Hắn nói: “Ta đi trước một bước.”

Mười một người kết trận bước ra khỏi hàng, chủ động nghênh địch.

Phía đối diện, tu sĩ trên linh thuyền chợt ngây ra, sau đó đều mừng rỡ như điên!

“Đám Độ Kiếp kỳ kia lại tự chạy ra ngoài rồi kìa!”

Đối với chúng mà nói, mỗi đầu của một Độ Kiếp kỳ là một điểm. Giờ không cần đi tìm nữa, chỉ xem ai cướp được đầu người trước thôi.

Bởi vậy, mấy trăm Độ Kiếp kỳ thi triển các loại phép thần thông. Chỉ trong nháy mắt, đợt tấn công giáng xuống như vũ bão.

Lấy mười địch trăm. Tuy rằng tu sĩ Độ Kiếp kỳ của châu Vân Lai đã ôm ý chí quyết tử trong lòng, dùng một lượng lớn đan dược cưỡng chế gia tăng tu vi, nhưng để ứng phó được cũng rất vất vả, chỉ trong chốc lát đã rơi vào thế yếu.

Trận pháp sắp xếp từ mười một người, bởi có một vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ bị thương nặng nên lập tức bị thiếu mất một góc.

Nếu không phải đám người kia còn đang tranh giành lẫn nhau, e rằng bọn họ sẽ chẳng duy trì nổi trong một khắc.

Đan Lâm Thụ quyết tâm liều mạng, sau khi dùng một lượng lớn đan dược thì còn muốn thiêu đốt thọ nguyên. Nhưng chẳng ngờ ông vừa mới niệm pháp chú được nửa chừng thì đã bị một giọng quát phẫn nộ cắt ngang: “Đan Lâm Thụ, mới mấy ngày không gặp, ngươi đã chật vật đến vậy rồi sao?”

Từ phương xa, một đám mây đen nhanh chóng bay lại gần, khiến những tu sĩ ngoại giới sinh lòng cảnh giác. Đợi đến khi nhìn rõ mấy bóng đen kia thì có không ít kẻ vui mừng ra mặt.

Linh thú Độ Kiếp kỳ viên mãn, ở trên còn có một đóa linh hoa tiên phẩm đã trưởng thành.

Đây đều là thứ tốt!

Thú Phiên Vân vừa nhìn ánh mắt của đám người kia là biết ngay chúng đang nghĩ gì trong đầu.

Nó vừa mở miệng đã hắt xì một cái. Chỉ thấy cuồng phong gào thét cuốn đất đá bay mù trời, đụng thẳng về đám người trên hai chiếc linh thuyền kia. Nhưng không ngờ đối phương đã đề phòng từ trước, công kích của nó đánh lên kết giới, không hề khiến đám tu sĩ kia bị thương tổn chút nào.



Mắt thú Phiên Vân đỏ rực. Lần này, cánh thịt của nó vẫy lên, thổi ra lượng sương độc cực lớn.

Khắp người thú Phiên Vân đều là độc, cái vỗ cánh này đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến đám tu sĩ kia. Chẳng ai ngờ được, không gì mà sương độc ấy không thể lọt qua. Nó đã ngấm vào trong lá chắn phòng ngự của chúng.

Đám thợ săn đều không nghĩ tới, sương độc không hề ngấm thẳng vào kết giới, mà thứ lén truyền sương độc qua chính là linh thực trên linh thuyền của chúng!

Đây chính là bản lĩnh của hoa Đan Chu. Chỉ cần trên linh thuyền của chúng có linh thực thì nó có thể liên hệ với những linh thực này, đồng thời truyền sương độc vào.

Sương độc khiến những tu sĩ dưới Độ Kiếp kỳ trên linh thuyền ngã sạch, nhưng tu sĩ trên Độ Kiếp kỳ chỉ bị chịu ảnh hưởng một chút. Cả đám người bàn bạc qua, chia người ra làm hai nhóm, một nhóm ứng phó với tu sĩ châu Vân Lai, nhóm còn lại thì liên thủ tấn công thú Phiên Vân.

“Vân Đàn, dùng con mắt kia của ngươi đi!”

Thỏ trốn trong tai Vân Đàn, gào lớn.

“Dùng như thế nào mới được chứ!”

“Muốn dùng thế nào thì dùng thế đấy!” Thỏ gào lên gấp gáp! Cũng đâu phải linh chủng trên người nó, làm sao nó biết được rốt cuộc phải dùng thế nào cơ chứ.

Thấy mình lại bị đánh thêm vài nhát đao, mẹ nó công kích của đám tu sĩ kia đúng là đau thật, Vân Đàn chỉ đành lấy chiếc lá hoa Đan Chu đang che trên con mắt kia ra, sau đó thử dùng thần thức cảm nhận nó.

Nhưng thoáng cái nó lại kêu lên: “Ngứa chết mất!”

Mắt ngứa như vậy, nó thà chịu đánh còn hơn! Nếu như không phải quanh năm vẫn luôn chịu giày vò do bị trúng độc, Vân Đàn cảm thấy mình không thể chịu nổi cơn ngứa kỳ quặc này!

Mắt nó đã đỏ lừ cả lên.

Linh chủng này đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status