Ấn Công Đức

Chương 318 : Chương 318PHÂN THÂN



Khi châu Vân Lai đang phải đối mặt với những tu sĩ hạ giới, Tô Lâm An vẫn liều mạng chạy trốn. Vị trí của nàng càng lúc càng gần với kẽ nứt không gian.

Hy vọng đã nằm ngay trước mắt.

Nhưng giờ Tô Lâm An đã trở thành một người máu. Bộ váy trắng muốt của nàng đã thấm đẫm máu tươi, hoàn toàn không nhìn ra nổi màu sắc ban đầu của nó.

Khắp người nàng đầy những vết thương do bị con chim xanh kia cào, vì đang chạy trốn với tốc độ cực nhanh nên miệng vết thương căn bản không hề ngưng chảy máu. Máu tươi nhỏ xuống suốt dọc đường, tung bay theo gió. Có không ít máu đã dính lên mình Thanh Loan.

Mục Cẩm Vân bị nhốt ở thế giới trong gương của Thanh Loan.

Nơi đó, dùng hiện thực làm nền móng, mỗi sự vật đều là cái bóng ngược của thế giới hiện thực, rất dễ bị thôi miên. Nhưng sau khi Mục Cẩm Vân vào đó không lâu thì đã nhận ra được rằng mình đang bị nhốt ở trong gương.

Ý thức được mình đang ở trong thì rất đơn giản, nhưng phá vỡ gương để ra ngoài thì lại hơi khó.

Mục Cẩm Vân đã thử rất lâu mà vẫn chưa thành công.

Kiếm, kiếm khí, hàn độc của hắn, thậm chí là cả Tiên Sứ Lệnh đều chẳng thể nào phá vỡ cái gương này.

Tiên bảo.

Hừ, đây chính là uy lực của tiên bảo cao cấp sao.

Gương, gương...

Gương phản chiếu lại sự vật, thì nhất định phải có ánh sáng. Nếu như không có ánh sáng, dù thế giới trong gương sẽ không biến mất nhưng chắc chắn uy lực mà nó phát ra được cũng sẽ giảm nhiều. Mà lúc đó, hắn muốn phá gương để ra tất nhiên cũng dễ dàng hơn chút.

Nhưng lúc này hắn đang bị nhốt trong gương, lại chẳng thể thay đổi thế giới bên ngoài. Phải làm sao mới có thể nhắc nhở được Tô Lâm An đây?

Nếu lúc trước ký khế ước thần hồn với nàng thì tốt biết mấy.

Giờ hối hận cũng vô dụng.

Nghĩ đến Tô Lâm An, trái tim Mục Cẩm Vân lại đau đớn. Hắn hiểu, e là cổ trùng trong cơ thể mình đã sắp thức tỉnh. Đây quả đúng chẳng phải là tin tức tốt đẹp gì.

Cố gắng tĩnh tâm lại, Mục Cẩm Vân bắt đầu nhập thiền điều hòa hơi thở. Trong tình huống không chắc chắn, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Dùng công pháp linh tinh gì đó trong chiếc gương này sẽ chỉ khiến linh khí trong cơ thể hắn và nguyên thần bị tiêu hao nhanh hơn, còn chẳng bằng tạm thời án binh bất động.

Nhưng không bao lâu sau, hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh quen thuộc.

Đó là máu của Tô Lâm An.

Móng của Thanh Loan không ngừng cào lên người Tô Lâm An, máu của Tô Lâm An cũng bắn tung tóe lên người nó. Cứ như vậy, Mục Cẩm Vân bị nhốt ở thế giới trong gương của Thanh Loan lại duy trì được thần thức tỉnh táo nên tất nhiên là có thể phát hiện.

Đợi đến khi mùi máu tanh kia càng lúc càng nồng, Mục Cẩm Vân nhận ra, hắn đã không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa.

Không chỉ có hắn, đến ngay cả cổ Phệ Tâm trong người cũng đã có động tĩnh khác thường. Lớp băng trên mình nó đang tan ra nhanh chóng, cơn đau thắt tim dồn dập khiến hắn khom người lại, không thể đứng thẳng lưng được nữa, chỉ có thể dùng tay ấn thật chặt lên trái tim.

Mà lúc này, Mục Cẩm Vân cảm thấy, nửa viên hồn châu được hắn cất kỹ dường như lại tản ra mùi hương mê người lần nữa. Mùi hương kia tràn vào khắp mọi nơi, khiến từng tế bào khắp cả người hắn đều tràn đầy khát vọng.

Mắt hắn đỏ ngầu.

Trái tim và cơ thể cũng càng lúc càng đau, nhưng mùi máu của Tô Lâm An cũng càng nồng hơn, khiến hắn gần như không thể kiềm chế nổi.

Mục Cẩm Vân gầm khẽ một tiếng, cuối cùng lấy nửa viên ngọc đỏ kia ra. Tay hắn run cầm cập nhét viên ngọc vào miệng. Viên ngọc vừa vào miệng đã tan ra ngay, sau đó, có một luồng sức mạnh hùng hậu tràn vào trái tim hắn, lại xuyên qua tim chảy đến khắp cơ thể. Tiếp theo, dường như khí lạnh trong cơ thể hắn cũng bị ảnh hưởng, cơ thể không ngừng bốc lên khí nóng khiến cho thế giới trong gương cũng mịt mù theo.

Không có tác dụng phụ gì sao?

Sức mạnh mà viên ngọc đỏ đem lại khiến Mục Cẩm Vân hơi kinh ngạc, có điều hắn cũng chẳng kịp nghĩ nhiều mà thi triển kiếm khí lần nữa, đánh về phía Thanh Loan.

Sức tấn công bỗng tăng vọt khiến Thanh Loan kêu lên vài tiếng nóng nảy bất an, Trương Tễ Nguyệt trên lưng Thanh Loan tất nhiên cũng nhận ra đôi chút. Gã nhìn vào thế giới trong gương, lập tức nổi trận lôi đình!

Không ngờ kẻ này vẫn chưa bị mê hoặc mất thần trí, đã gây nên một mối nguy hại nhất định cho thế giới trong gương, khiến cho Thanh Loan bắt đầu nôn nóng bất an.

Đôi cẩu nam nữ này, đúng là khó chơi!

Gã đã đuổi theo gần một canh giờ mà vẫn chưa thể bắt được người phụ nữ này, lẽ nào nàng ta cầm tinh con chó, sao lại chạy giỏi đến vậy! Đã chảy bao nhiêu máu đến thế rồi mà vẫn chưa chết, còn chạy càng lúc càng nhanh, đúng là chẳng hiểu nổi người phụ nữ kia rốt cuộc được làm bằng gì!

Còn gã đàn ông này, đã bị nhốt ở trong đó lâu vậy rồi mà vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo, còn gây tổn hại cho mặt gương. Rõ ràng chỉ là tu sĩ hạ giới thôi mà. Vừa nghĩ vậy, Trương Tễ Nguyệt bỗng thấy tâm thần không yên. Lẽ nào, gã thực sự phải dùng đến mấy món bảo vật dành riêng để đối phó với thú Phệ Căn sao?

Không được!



Trương Tễ Nguyệt lắc mạnh đầu. Nếu như lấy những bảo vật đó ra dùng thì gã sẽ phải chịu nhiều nguy hiểm hơn khi đối mặt với thú Phệ Căn, không hoàn thành nổi nhiệm vụ. Khi về cho dù có tỷ tỷ gánh trách nhiệm thì gã vẫn phải chịu phạt.

Trương Tễ Nguyệt chỉ có thể vừa tiếp tục đuổi theo, vừa quan sát kỹ Mục Cẩm Vân ở trong gương, đồng thời điều khiển Thanh Loan để gây áp lực cho hắn. Ở thế giới trong gương, tất cả đều do chủ nhân là gã định đoạt.

Tuy rằng gã chưa đủ bản lĩnh để tu luyện ra phép thần thông thật sự, có được lĩnh vực của chính mình, nhưng thế giới trong gương này chẳng phải chính là lĩnh vực của Trương Tễ Nguyệt gã hay sao?

Nhưng sau vài lần tấn công, Trương Tễ Nguyệt nhận ra mình đã không thể ra đòn gì trí mạng với kẻ kia. Gã quan sát một hồi rồi bỗng nảy ra một suy nghĩ, lại nhìn thấy khi kẻ đó thi triển pháp thuật thì quanh người có phản ứng khí huyết, gã bèn híp mắt lại, nhìn kỹ hình ảnh mà đá ký ức đã ghi lại một lượt. Khi nhận ra trong tay kẻ đó từng hiện lên một đốm sáng xanh lục quen thuộc, gã bỗng nói, “Ngươi cũng là tu sĩ thượng giới!”

Đầu tiên là mùi vị của tinh huyết kia, sau đó là Tiên Sứ Lệnh, hai điều này đã đủ để gã xác nhận được thân phận của kẻ này. Bởi vậy Trương Tễ Nguyệt dùng giọng điệu khẳng định để mà chất vấn.

“Ngươi là phân thân của ai, lại dám phá hỏng chuyện tốt của ta. Ngươi nên biết rằng, tỷ tỷ ta chính là người bên gối của giới chủ Huyết Nguyệt Giới!”

Gã là chủ nhân của gương, tất nhiên câu nói này có thể truyền được vào thế giới trong gương.

Mà lúc này, khi nghe thấy lời của Trương Tễ Nguyệt thì sắc mặt của Mục Cẩm Vân chợt biến đổi.

Tu sĩ thượng giới ngoài kia nói hắn cũng là phân thân của tu sĩ thượng giới!

Không, hắn không phải.

Chắc chắn hắn không phải là phân thân.

Nhưng không biết vì sao, khi nghe thấy điều này, Mục Cẩm Vân lại có một cảm giác không hề nằm ngoài dự liệu. Chỉ là, tâm tình vốn đã không thể khống chế của hắn giờ giống như núi lửa phun trào, khiến mắt hắn đỏ rực như máu, sát ý mạnh mẽ bỗng nổi lên. Cũng vào lúc đó, cổ Phệ Tâm ở trái tim cuối cùng cũng phá băng ra ngoài, phát ra những tiếng vang thùng thùng thùng thùng.

Cả người con cổ trùng ấy đỏ như máu, nó đang nổi giận!

Nó nổi giận, mà hắn cũng thế!

Nhưng lời tiếp sau của Trương Tễ Nguyệt lại đổ thêm dầu vào lửa.

“Ồ, phân thân này của ngươi, vậy mà lại...”

“Vậy mà lại có trái tim của riêng mình!”

Phân thân được luyện chế từ máu trong tim của bản tôn, cho dù là hơi thở hay tu vi đều không khác mấy so với bản thể. Nhưng phân thân chính là phân thân, họ không có trái tim. Thứ mà họ có, chỉ là chấp niệm của bản tôn mà thôi.

Như Trương Tễ Nguyệt gã đây, đi đến đâu cũng chơi đùa phụ nữ, lấy lòng phụ nữ, thực ra vốn cũng là bởi bản tôn ham mê nữ sắc, gã không tự chủ được mà bị ảnh hưởng theo. Phân thân này có thật sự yêu một người nào không?

Không!

Căn bản là không thể. Vốn không có trái tim, sao có thể động lòng.

Gã chỉ là một phân thân làm việc thay chủ nhân, chắn kiếp cho chủ nhân. Cho dù gã cũng có ý thức và chấp niệm riêng của mình, nhưng cũng không thể có tình cảm thật sự. Đặc biệt là sau khi phân thân hóa thành tinh huyết về lại cơ thể của bản tôn, cho dù là đã từng có chấp niệm sâu đến mức nào thì cũng sẽ nhạt dần đi. Những điều mà họ trải qua, thông thường đều không có ảnh hưởng gì quá lớn với bản tôn.

“Ngươi tự tạo cho mình một trái tim, ngươi đã yêu người phụ nữ kia!” Trương Tễ Nguyệt càng nghĩ lại càng thấy phỏng đoán của mình rất có lý. Gã không biết kẻ này đã làm thế nào, nhưng gã có thể khẳng định rằng, kẻ này chắc chắn đã làm trái với ý muốn của bản tôn.

“Chắc chắn là ngươi đã tự làm theo ý mình. Tu sĩ thượng giới chẳng ai dám tùy tiện động vào ta. Ngươi làm những chuyện này, bản tôn của ngươi có biết hay không!” Trương Tễ Nguyệt lại quát, “Ngươi đừng có u mê không chịu tỉnh ngộ. Nếu không thì, ta sẽ không tha cho bản tôn của ngươi, mà bản tôn của ngươi chắc chắn cũng không tha cho ngươi đâu!”

Sắc mặt Mục Cầm Vân sa sầm xuống, khí đen vờn quanh người. Một con mắt của hắn đã đỏ rực, con mắt kia lại trắng xóa như đã bị phủ đầy sương lạnh. Lúc này, hắn đứng tại chỗ, nói gằn từng chữ: “Ta đã nói rồi, ta không phải là phân thân của ai hết!”

Hắn phát ra một tiếng gầm trầm thấp như dã thú. Đôi mắt hắn phát ra ánh sáng yêu dị, nhìn chằm chằm vào một góc của thế giới trong gương, cất giọng khàn đặc: “Ta là Mục Cẩm Vân.”

Trương Tễ Nguyệt bị đôi mắt ấy nhìn đến mức da đầu tê rần, vô thức run lên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Kẻ này, thật sự rất mạnh!

Vào đúng lúc này, người phụ nữ mà gã đang đuổi theo bỗng biến mất. Trương Tễ Nguyệt không kịp để tâm đến Mục Cẩm Vân ở trong nữa, lập tức dùng niệm lực tìm kiếm, sau đó nhận ra ở phía trước chẳng ngờ lại có một kẽ nứt!

Tưởng trốn trong kẽ nứt ấy là gã không tìm được sao?

Trương Tễ Nguyệt lập tức đuổi theo vào. Chỉ cần bắt được người phụ nữ mà phân thân kia yêu, chẳng lẽ còn sợ không khống chế được hắn chắc!

Trong kẽ nứt, tối đen như mực.

Đôi mắt Mục Cẩm Vân bỗng phát sáng, cơ hội tới rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status