Ấn Công Đức

Chương 339 : Chương 339LÃNG QUÊN



Sắc mặt Thu Mộc Ca tái xanh, y nhìn sang một cái bàn chải sắt được treo ở trên tường.

Vào khoảnh khắc y nhìn đến nó, bàn chải sắt chậm rãi di chuyển, cạo đi từng chút thịt trên người Khương Chỉ Khanh. Đây rõ ràng là cực hình, nhưng Thu Mộc Ca cũng biết, thủ đoạn này chẳng có bất cứ tác dụng gì với Khương Chỉ Khanh.

Mà y, còn sợ Khương Chỉ Khanh thật sự chết đi, nhất định phải giữ lại cái mạng của hắn.

Chỉ là một hạ giới như con sâu cái kiến, lại có thể khiến một hoang chủ thượng giới như y sinh ra cảm giác thất bại khi chẳng thể làm được gì.

Khương Chỉ Khanh tự hạ chú cho nguyên thần của chính mình. Nếu như thi triển cấm thuật sưu hồn, nguyên thần của hắn sẽ tự sụp đổ ngay lập tức. Còn ý chí của hắn lại vô cùng bền bỉ, đã hơn một ngàn năm trôi qua mà vẫn không hề mở miệng. Nhưng thứ mà hắn trộm đi lại cực kỳ quý giá và thần kỳ, Thu Mộc Ca nhất định phải lấy được, bởi vậy chỉ có thể lãng phí thời gian với hắn.

“Ngươi nói con ấn kia được ngươi giấu ở châu Vân Lai, ta đã đào ba tấc đất ở châu Vân Lai lên mà vẫn không thấy gì. Giờ châu Vân Lai đã bị hủy diệt mà vẫn không có tung tích gì của con ấn...” Y nghiến răng nói, “Con ấn kia căn bản không hề ở châu Vân Lai.”

Ngàn năm trước, y đã làm trái với quy tắc thiên đạo, đánh một chưởng xuống châu Vân Lai nên phải chịu sự cắn trả. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng y cũng bị thương, hơn nữa còn đã chịu thiệt trong bí cảnh, thế nên y lập tức bế quan, chỉ để lại một tia thần thức để coi chừng châu Vân Lai. Khoảng thời gian trước, vừa khéo tu vi đã đến giờ khắc quan trọng, y dốc toàn bộ sự chú ý để tu luyện mà bỏ mặc mọi thứ. Đợi đến khi ra ngoài thì nghe ngay thấy tu sĩ ở dưới bẩm báo lại tin tức châu Vân Lai đã bị hủy diệt, y tức đến mức đập nát chén trà ngay lập tức.

Sớm không diệt muộn không diệt, chỉ trong có mấy ngày như vậy mà đã bị hủy rồi. Nhưng khi đó y đang bế quan đến bước ngoặt quan trọng, không nhận ra ngay. Đúng thật là...

Lẽ nào ông trời cũng muốn đối địch với y hay sao!

Khi bước xuống vực Cửu Cực, Thu Mộc Ca đã điều tra kỹ càng chuyện châu Vân Lai bị hủy, còn tìm thêm tin tức từ nhiều phía. Giờ y mới nhận ra, con ấn không hề ở châu Vân Lai. Nếu như thật sự hắn ta giấu con ấn ở một nơi nào đó trên châu Vân Lai, thì khi hủy diệt cũng như mở chiếc hộp gỗ, chắc chắn những tu sĩ thượng giới tới châu Vân Lai sẽ bị nuốt trọn chỉ trong chớp mắt. Giống như...

Giống như họ ngày trước vậy.

Nghĩ tới con ấn đó, đôi mắt Thu Mộc Ca tỏa sáng, nhiệt huyết dâng trào. Nếu như y có được con ấn đó, nhất định sẽ có thể lật nhào cả thiên hạ hiện nay.

Một cái ghế hoang chủ, há có thể thỏa mãn được dã tâm của y.

Con ấn đó rất có khả năng là thần khí. Khi ấy họ vào chính điện trong bí cảnh, phá vỡ vô số vật cản mới mở được chiếc hộp ấy ra. Vào khoảnh khắc mở hộp nhìn thấy con ấn ấy, nó bỗng phát sáng, bao trùm lên tất cả mọi người ở đó. Người trong bí cảnh bị chết sạch, đến ngay cả phân thân của y cũng không may mắn thoát khỏi, bị mất liên lạc hoàn toàn với bản tôn. Một giọt tinh huyết đó cũng chưa hề trở lại, chắc chắn là phân thân đã chết.

Y chính là hoang chủ, phân thân mà y phái đi có tu vi tương đương với y mà cũng bị con ấn đó giết chết một cách dễ dàng. Lại thêm bảo quang linh vận chói mắt được phát ra từ trên con ấn, đủ để chứng tỏ rốt cuộc con ấn đó mạnh đến chừng nào.

Sau đó, bản tôn y đích thân tới. Đợi đến khi tới được nơi đó, y phát hiện cái hộp có chứa con ấn vẫn còn, nhưng bên trong lại trống rỗng.

Bấy giờ Thu Mộc Ca mới ý thức được, nhóm người đi vào lúc đó không chết sạch hoàn toàn, có người đã lấy con ấn đi! Bởi con ấn đó quá quý giá, Thu Mộc Ca không truyền tin ra ngoài mà bí mật điều tra, cuối cùng xác định người còn sống kia chính là Khương Chỉ Khanh vừa phi thăng lên không bao lâu.

Một Nhân Tiên chỉ vừa mới phi thăng không bao lâu, lại có thủ đoạn cao minh đến thế. Y đã điều tra đến mấy năm mới tìm được hành tung của hắn. Nhưng Khương Chỉ Khanh này lại cực kỳ khó chơi, căn bản không thể moi được một lời nói thật nào từ miệng hắn.

Y đã bí mật điều tra ngàn năm, cũng không tìm thấy tung tích của con ấn kia, chỉ có thể tiếp tục giằng co với hắn.

Giết thì không giết được. Dù sao người khác chạm vào con ấn đều chết, còn hắn lại có thể chạm vào con ấn rồi còn mang nó đi, điều này nhất định phải được làm cho rõ ràng. Cả chuyện con ấn kia rốt cuộc đang ở đâu, y cũng phải biết. Nhưng đã hơn ngàn năm trôi qua, Khương Chỉ Khanh vẫn liều chết chống đỡ như vậy. Thu Mộc Ca đã tra khảo rất lâu mà không hề có kết quả. Đợi đến khi Khương Chỉ Khanh hôn mê hoàn toàn, y mới rời đi cùng với lệ khí ngút trời. Đợi lát nữa, y còn phải tìm kiếm tin tức cặn kẽ hơn về châu Vân Lai. Còn cả con thú Phệ Căn kia, chẳng biết nó có liên quan gì đến con ấn kia hay không.

Cũng không đến nỗi bị thú Phệ Căn nuốt vào bụng rồi chứ...

Sau khi Thu Mộc Ca rời đi, tuy Khương Chỉ Khanh đã hôn mê sâu vẫn chưa mở mắt, nhưng trong biển ý thức lại có gợn sóng mỏng manh.

“Ngươi chẳng buồn nói với ta lấy một lời. Nhưng mà giờ, những thứ nên biết ta cũng đã biết cả rồi.” Giọng nói của Khương Chỉ Khanh cực kỳ yếu ớt, nhưng trong đó còn mơ hồ lộ ra nét cười, rõ là tâm trạng hắn không hề tệ.

Châu Vân Lai bị hủy, ấn Công Đức lại chưa xuất hiện. Điều này chứng tỏ nó vẫn ở trong trạng thái có chủ, cũng tức là, Tô Lâm An vẫn sống tốt.

Có thể sống sót được trong tình hình như vậy, chắc chắn là sau khi tụ lại nguyên thần thì Tô Lâm An sẽ không yếu ớt nữa. Hẳn là tất cả những điều mà hắn sắp xếp vẫn nằm trong kế hoạch của hắn, chỉ trừ một điều ngoại lệ. Phân thân mà hắn phái xuống hạ giới lại có trái tim, giờ không muốn trở về.

“Nếu như nàng đã rời khỏi châu Vân Lai, ta cũng không cần ở lại nơi này nữa.” Hắn vẫn luôn ở đây, chẳng qua là vì sợ Thu Mộc Ca thẹn quá hóa giận, đi hủy diệt châu Vân Lai hoàn toàn, làm mất đi cơ hội để Tô Lâm An tụ lại nguyên thần và dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Hắn đã chịu đựng ở đây hơn một ngàn năm, chẳng qua là muốn tranh thủ chút thời gian cho nàng.

“Ta muốn đi tìm nàng.” Khương Chỉ Khanh nhìn đốm sáng đỏ hơi yếu ớt trong biển ý thức của mình, “Ngươi không muốn quay về thật sao?”

“Ta có cách để rời khỏi nơi đây.” Khương Chỉ Khanh nhìn đốm sáng đỏ kia và nói, “Ta đưa ngươi đi tìm nàng.”

Giờ nguyên thần của hắn cực kỳ yếu. Nếu giọt tinh huyết kia đã kháng cự, hắn cũng chẳng có cách nào để luyện hóa nó hoàn toàn. Nguyên thần kia còn vọng tưởng muốn thay thế hắn, tất nhiên cũng không thể làm được. Mấy ngày nay, hai nguyên thần cứ giằng co như vậy. Khương Chỉ Khanh cũng chẳng thể ngờ, phân thân của hắn lại có tình cảm với Tô Lâm An sâu đậm đến vậy. Hơn nữa tình cảm này, hắn ta không muốn chia sẻ với bất cứ ai, bao gồm cả chính bản tôn là hắn.

Mục Cẩm Vân chưa hề lên tiếng, giờ hắn chỉ còn là một đốm sáng đỏ, cứ yên tĩnh lơ lửng trong biển ý thức của Khương Chỉ Khanh không động đậy. Dù cho Khương Chỉ Khanh có nói gì, hắn cũng không đáp lại nửa lời.

Giống như một tảng đá vừa thối tha vừa cứng nhắc vậy!

Trên thực tế, Khương Chỉ Khanh là bản tôn, phân thân có sự phục tùng trời sinh với bản tôn, ngay cả hắn cũng có cảm giác như vậy. Khi ở trong điện Thông Linh, hắn nghe thấy lời gọi của Khương Chỉ Khanh nên đã không kìm nổi lòng mình mà lại gần hướng đó, bị vô số những mảnh ghép ký ức lấp đầy đầu óc, suýt chút nữa đã để bản thân lạc lối theo.

Mà trở về lần này, suýt chút nữa hắn đã bị Khương Chỉ Khanh hấp thu sạch. May là, Khương Chỉ Khanh giờ cực kỳ yếu ớt, hắn ta không thể xóa bỏ ý chí của hắn.

Mục Cẩm Vân không nghe, cũng không trả lời. Hắn cứ nghĩ đi nghĩ lại tên của mình, nghĩ tới người mình thích. Thế giới của hắn cực kỳ đơn thuần, đơn thuần đến mức tất cả mọi thứ trên thế gian này đều chẳng liên quan gì với hắn. Hắn chỉ để tâm đến hai người.

Một là chính hắn, hai là Tô Lâm An. Chính vì lẽ đó, hắn mới không bị luyện hóa và cắn nuốt từng chút một.



Hắn là Mục Cẩm Vân, là một người độc lập, không phụ thuộc vào ai hết, cũng không muốn làm phân thân của Khương Chỉ Khanh nữa.

Tuy rằng lời này của Khương Chỉ Khanh rất hấp dẫn, hắn rất muốn ra ngoài tìm Tô Lâm An. Nhưng hắn biết, hắn không thể.

Một khi bị luyện hóa và cắn nuốt sạch, thì ký ức, tình cảm của hắn sẽ bị lộ ra trước mặt Khương Chỉ Khanh. Còn Mục Cẩm Vân hắn, cuối cùng sẽ biến mất.

“Nếu ngươi đã không đồng ý, vậy thì ta chỉ có thể đi trước thôi.” Khương Chỉ Khanh thở dài một tiếng sâu xa rồi nói.

Mục Cẩm Vân lập tức đề cao cảnh giác.

Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy Khương Chỉ Khanh bỗng tự kích nổ nguyên thần. Một đốm sáng đỏ bay ra, biến mất chỉ trong nháy mắt. Mục Cẩm Vân lập tức thấy không ổn. Lý do mà hắn không bị phát hiện, là bởi hắn trốn ở trong biển ý thức của Khương Chỉ Khanh, gã hoang chủ kia không dám dùng thuật sưu hồn với Khương Chỉ Khanh cho nên hắn mới không bị phát hiện.

Giờ Khương Chỉ Khanh lại tự nổ nguyên thần. Hắn không còn chỗ trốn, há chẳng phải là sẽ rơi vào tay gã hoang chủ kia hay sao. Nguyên thần Khương Chỉ Khanh suy yếu không làm gì được hắn, nhưng gã hoang chủ kia...

Mục Cẩm Vân hiểu được vấn đề mấu chốt ngay lập tức. Hắn dùng thần thức quét qua, nhìn về phía một con sâu nhỏ trong khe gạch dưới đất.

Nơi đây có môi trường quá khắc nghiệt, rất ít vật sống, nhưng không phải là không có.

Có một loại sâu màu xám chỉ lớn chừng con kiến thường gặm cắn máu thịt của Khương Chỉ Khanh. Mục Cẩm Vân không do dự gì mà đưa thần thức vào một con sâu ngay tức khắc. Hắn đã đoạt xác của một con sâu!

Mục Cẩm Vân từng một tay che trời ở châu Vân Lai, đã lưu lạc đến mức phải đoạt xác của một con sâu để sống.

Tuy là hắn đã thắng, nhưng cũng cực kỳ miễn cưỡng. Cơ thể vô cùng mệt nhọc, hắn nằm nhoài ở đó không động đậy. Vào đúng lúc này, Thu Mộc Ca quay lại, phát hiện Khương Chỉ Khanh đã không còn sức sống thì tức đến phun máu.

Y đập một chưởng xuống, biến nơi giam giữ Khương Chỉ Khanh trở thành đất bằng, đám sâu trong kẽ gạch tất nhiên cũng chẳng thể thoát khỏi.

Trong đầu Mục Cẩm Vân chỉ còn lại một ý nghĩ...

Lần trước, hắn bị đập thành thịt vụn ở trong Thập Vạn Đại Sơn.

Ngàn năm sau, chẳng hiểu sao hắn lại ngưng tụ được một nhục thân của riêng mình, nhưng bị mất đi ký ức.

Giờ, hắn lại bị cùng một kẻ đó đập chết. Hắn...

Còn có cơ hội làm lại lần nữa hay không?

Hắn...

Có quên mất nàng hay không?

Đối với hắn mà nói, sự lãng quên, còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status