Ấn Công Đức

Chương 341 : Chương 341HỒNG PHÙ



Tuy chiếc váy người phụ nữ kia mặc có màu tím nhạt, nhưng vạt váy lại được tô điểm đầy mảnh châu ngọc. Khi bước đi giống như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, làm lòng người say đắm.

Đợi đến khi ả ta bước lại gần mới có thể nhìn thấy rõ dung mạo. Gương mặt ấy cực kỳ xinh đẹp, hệt như ánh trăng sáng ngày rằm khiến người ta mê mẩn không thôi, tựa như tiên nữ hạ phàm.

Tu sĩ ở dưới vốn đã si mê, giờ nhìn thấy người phụ nữ trong làn sương đỏ thì ánh mắt càng thêm nóng bỏng. Ánh mắt dính chặt vào người ả ta, không hề chớp mắt.

“Gặp nhau tức là có duyên. Chủ nhân nhà ta mời các vị lên đảo làm khách, không biết có ai bằng lòng hay không?”

Sau khi nói xong, ả ta thả chiếc đèn hoa sen trong tay xuống. Đế đèn là lá sen, ở trên có nụ hoa màu hồng, buông rủ xuống từ không trung theo một sợi chỉ đỏ sậm. Sau đó hoa sen nở rộ, tản ra hương thơm thoang thoảng.

Đèn hoa sen buông rủ xuống ngay ở phía trước Trảm Nhất Đao. Gã cười khà khà, hớn hở đáp: “Bản tôn sẵn lòng!”

Lời nói vừa dứt, nguyên thần Trảm Nhất Đao đã xuất khiếu ngay lập tức, bay thẳng vào trong đèn hoa sen.

Đó là đèn gì, mà có thể câu mất thần hồn của con người!

Nam Ly Nguyệt biết chuyện rất nôn nóng, trong khi đang lớn giọng ngăn cản thì nàng cũng lấy pháp khí ra, muốn chém đứt sợi chỉ đỏ nơi chiếc đèn hoa sen kia rủ xuống. Cái đèn đó như một chiếc cần câu, hiện giờ tu sĩ của châu Vân Lai chính là một đàn cá đang bị mồi câu làm mê mẩn, dồn dập cắn câu.

Nhưng sức cản của mấy người Nam Ly Nguyệt thật sự chỉ là hạt cát trong sa mạc. Nàng căn bản không thể ngăn đám người đó lại, chỉ nghe thấy rất nhiều người liên tục nói đồng ý, sau đó nguyên thần của từng người bị hút vào đèn hoa sen.

Nàng liều mạng gọi Liễu Loạn Ngữ trong biển ý thức. Hai người đã kết thành đạo lữ, có cảm ứng tâm thần. Liễu Loạn Ngữ bị tiếng gọi như tan nát cõi lòng của nàng làm chấn động, trái lại không đồng ý ngay mà lấy hai tay ôm đầu, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.

Sau khi người phụ nữ cầm đèn đã hút được phần lớn nguyên thần thì nhìn về phía đám Nam Ly Nguyệt.

Ả ta hạ xuống từ không trung, bước tới trước mặt Nam Ly Nguyệt rồi mỉm cười nói: “Tại sao cô nương lại kháng cự như vậy? Chủ nhân nhà ta rất hiếu khách, không hề có lòng hại người.” Ả ta mỉm cười dịu dàng, nhìn thì có vẻ rất vô hại ngây thơ.

Giọng nói ấy còn mềm mại như nước, khiến người ta không kìm được mà muốn gần gũi.

Cây đèn trong tay ả ta hơi lóe sáng, cánh hoa trở nên mờ mờ ảo ảo giống như có rất nhiều người đang đứng ở bên trong, đối diện với thế giới bên ngoài.

Không đợi Nam Ly Nguyệt đáp lại, Lý Chiêu Chiêu đã quất chiếc roi dài trong tay ra, “Yêu nghiệt phương nào, giả thần giả quỷ ở đây!”

Roi này vừa hạ xuống đã đánh tan dáng hình của người phụ nữ váy tím, có điều ngay sau đó ả ta lại tụ về, nhíu mày nói: “Cô nương còn nhỏ tuổi mà sao lại độc ác như vậy.”

La Phi Diệp ở bên cạnh giờ không cần Lý Chiêu Chiêu đập vào đầu cho tỉnh táo nữa, cũng lấy pháp bảo ra tấn công. Khi người phụ nữ váy tím kia nhìn La Phi Diệp thì trong ánh mắt có đôi phần nghiền ngẫm. Ả ta thình lình ra tay, sợi chỉ đỏ của cây đèn trong tay ả quấn quanh người La Phi Diệp, “Công tử, sao lại nhẫn tâm xuống tay với ta...”

Không giống với khi đối mặt với Lý Chiêu Chiêu, giọng nói của ả ta trở nên cực kỳ nhu mì, dùng đôi mắt quyến rũ nhìn La Phi Diệp mà nói: “Lẽ nào ta không đủ xinh đẹp, không thể lọt vào mắt công tử hay sao?”

Vẻ mặt La Phi Diệp trở nên ngẩn ngơ, nhưng vào đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy quả ớt nhỏ Lý Chiêu Chiêu quất roi quát lên: “Đẹp cái gì mà đẹp!”

“Cái bộ dạng này của ngươi, còn chẳng đẹp bằng củ cải nhà chúng ta!”

Chiếc roi lại quất ra vang bốp một tiếng, nhưng không đánh vào người phụ nữ áo tím kia mà là quật lên người La Phi Diệp. Nàng lại quát: “Thứ hàng thế này mà ngươi cũng bị mê hoặc, cẩn thận củ cải đại tiên chém ngươi đó!”

Ánh mắt La Phi Diệp bỗng tỉnh táo hẳn. Hắn lấy đan hỏa ra đốt về phía người phụ nữ váy tím. Ả ta chưa hề bị thương, nhưng lại làm bộ lã chã chực khóc, “Công tử...”

Cái tiếng “công tử” này vang lên cực kỳ triền miên dịu dàng, hệt như không phải bọn họ vừa mới quen biết, mà là một đôi nam nữ si tình đã dây dưa bao năm.

Nhưng mấy người này lại cực kỳ khó chơi, dù ả ta có nói thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không muốn vào đèn. Người phụ nữ váy tím biết không thể cưỡng ép, cuối cùng chỉ có thể buông tha họ. Đôi mắt đẹp của ả ta vừa đảo qua đã phát hiện ra trên hòn đảo này còn có càn khôn khác.

Trên đảo còn có một chiếc lông vũ. Trong lông vũ có một thế giới nhỏ, bên trong có không ít người. Tuy rằng tu vi của bọn họ chẳng cao, nhưng cũng là chất dinh dưỡng cực tốt. Phải biết rằng, vốn rất khó để gặp được bao nhiêu người như vậy trong hư không vô tận. Mà điều khiến ả ta vui vẻ hơn là tu vi của đám người này thấp, bản lĩnh cũng chẳng cao, càng dễ để ra tay.

Trên lông vũ cũng có trận pháp. Ả ta đã thử dùng đèn hoa sen xuyên vào rất lâu mà vẫn không được, bèn truyền âm nói: “Tỷ tỷ, trên đảo này còn có một kết giới, cần tỷ ra tay mới được.”

Không bao lâu sau đã có một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Được.”

Trong làn sương đỏ kia, lại có một làn khói xanh xuất hiện. Trong làn khói mông lung, một người phụ nữ mặc áo đỏ bước tới với đôi chân trần. Ả ta cũng xách một cây đèn trong tay, nhưng không phải là đèn hoa sen, mà là một cây đèn lồng phù dung. Cây đèn đó chậm rãi rủ xuống, bị ngăn cản một chút ở kết giới của Vũ Thương. Có điều không bao lâu sau, cây đèn đã xuyên qua kết giới, lơ lửng trên bầu trời trấn Thanh Thủy.

Ả ta khẽ mở đôi môi đỏ mọng, cất tiếng hát du dương tựa như nhạc tiên.

Nhưng mấy ngày hôm nay trấn Thanh Thủy đang tổ chức ăn mừng củ cải đại tiên đã tu thành hình người, ngày nào cũng có tiệc dây chuyền chiêng trống linh đình, không có mấy người để ý tới tiếng hát kia. Dù cho có nghe thấy, họ cũng tưởng rằng là mấy cô nương trên trấn đang ca hát mà thôi.

Cho đến khi sương mù nổi lên trong trấn, mọi người mới thấy có điều bất ổn. Đợi sau khi người phụ nữ kia lộ mặt trong làn sương, mọi người đều như gặp phải đại địch, bày thế sẵn sàng.

Người phụ nữ áo đỏ lập tức thấy kỳ lạ. Tỷ muội ả là linh thực biến hình, cũng chính là hoa yêu mà tu sĩ nhân loại vẫn nói đến. Giờ tu vi của hai ả vẫn chưa đạt đến đại thành, đang trong thời kỳ quan trọng để đột phá nên cơ thể cũng không được rời khỏi đất, chỉ có thể dùng loại pháp thuật câu hồn này để cướp nguyên thần của người ta làm chất dinh dưỡng. Vì sợ bị tu sĩ nhân loại hái để luyện dược, hai tỷ muội đã trốn vào hư không vô tận trước khi sắp đột phá. Các ả cũng có một hòn đảo nhỏ được luyện từ một viên đá Thiên Vẫn, có thể trôi nổi trong hư không vô tận. Đây là lý do vì sao mà các ả có thể trốn vào đây được.

Hai tỷ muội trở nên mạnh mẽ hơn nhờ cách không ngừng mê hoặc dụ dỗ tu sĩ nhân loại. Chẳng bao lâu nữa, các ả sẽ có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên, tới lúc đó sẽ không bị hạn chế nhiều như vậy nữa.

Có thể gặp được tu sĩ có tu vi thấp thế này trong hư không vô tận vốn đã là chuyện vô cùng kỳ lạ, nhưng điều khiến ả ta cảm thấy lạ lùng nhất là, những tu sĩ này lại không hề bị ảnh hưởng bởi mị thuật của ả. Sau khi nhìn thấy ả, bọn họ đã không si mê thì thôi lại còn lôi vũ khí pháp bảo ra. Đây là chuyện mà ả chưa từng gặp phải. Phải biết rằng, cho dù gặp phải một vài tu sĩ cấp cao vô cùng hung ác thì thuật mị hồn của hai ả vẫn có hiệu quả cực tốt. Nếu không phải như vậy, hai ả đã chẳng sống được đến tận bây giờ mà đã bị người ta hái lấy để luyện đan từ lâu.

Nhưng pháp bảo của hai ả chỉ có thể câu hồn bằng cách mê hoặc người khác khiến họ ký khế ước, không thể cưỡng ép bắt người đi. Như vậy thì các ả mới có thể sử dụng trọn vẹn những nguyên thần thu về được, đồng thời biến chúng thành niệm lực mà các ả có thể hấp thu. Bởi lẽ đó, chuyện này không thể giải quyết được bằng bạo lực, chỉ có thể dùng lời ngon tiếng ngọt để mời gọi mà thôi.

“Các ngươi...” Đôi mày của Hồng Phù hơi nhíu lại rồi chậm rãi giãn ra. Ả cười khẽ rồi nói: “Các vị là khách tới từ phương xa, ta và muội muội Lục Ý có lời mời chân thành, mong mọi người nể mặt.”

Dứt lời, ả lại thấy những người ở dưới vẫn chẳng hề vui vẻ với mình. Hồng Phù hơi sững sờ, nâng tay sờ mặt mình theo bản năng.

Là do mặt ả không đủ xinh đẹp hay sao? Hay là giọng nói của ả chưa đủ mềm mại êm tai? Sao mị thuật bẩm sinh của các ả lại không có chút hiệu quả nào thế này!

Và cả, có rất nhiều người ở dưới đang cầm tượng củ cải lẩm bẩm ra chiều thần bí. Bọn họ đã có tín ngưỡng rồi sao?

Xem tu vi thì rõ ràng bọn họ là tu sĩ hạ giới, không thể nào có chỗ dựa sau lưng được. Nhưng bọn họ lại có tín ngưỡng, cũng không biết kẻ đứng sau họ là ai. Chỉ cần không nằm trong đám giới chủ và nghi chủ, thì thật ra tỷ muội ả đều không sợ.

Ả chuyển tầm nhìn, dừng ở một người đàn ông cường tráng có tu vi cao nhất trong đám người.

Hắn mặc một chiếc áo cộc để lộ ra cánh tay đầy sức mạnh, cả người nom cực kỳ cao lớn dũng mãnh, khiến cho hai mắt Hồng Phù lóe sáng.

Đối với loại đàn ông này, ả luôn không kìm nổi mà thiên vị đôi phần. Bởi vậy ả nhẹ nhàng đáp xuống phía trước người đàn ông kia, hơi cúi người nói: “Công tử, mời.”

Trên người ả ta có một mùi hương dịu nhẹ thấm sâu vào lòng người, khi cúi người xuống thì cổ áo mở hé để lộ ra chút đường cong ở bên trong. Mặt dây chuyền hồng ngọc trên ngực ả ta vừa khéo nằm ở chỗ lõm xuống, như bạch ngọc lại tựa mây bay, đủ để khiến người ta phải suy nghĩ ngẩn ngơ.



Nào ngờ người đàn ông kia lại chẳng hề thương hương tiếc ngọc, nện thẳng một quyền lên mặt ả, đánh tan ảo ảnh của ả.

Người bị Hồng Phù nhìn trúng chính là Sở Tài Nguyên.

Sở Tài Nguyên hiện giờ, tuy rằng đã bị người của trấn Thanh Thủy dạy dỗ nhưng nỗi sợ hãi về diễm quỷ vẫn còn nguyên trong lòng. Rõ ràng hắn đã nhìn thấy người phụ nữ có mái tóc đen thui đó xuất hiện trong núi Kỳ Liên, sao nàng ta lại biến thành củ cải đại tiên chứ?

Nhưng hắn không dám nói mấy lời này nữa, tránh lại bị đánh hội đồng, chỉ có thể buồn bực trong lòng. Giờ lại nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, Sở Tài Nguyên không hề bị mê hoặc tâm thần, trái lại còn sinh lòng cảnh giác. Hắn thấy ả ta cố ý lại gần thì không nhịn nữa mà đấm thẳng vào mặt đối phương, đập người ta tan tành mây khói.

Có điều ngay sau đó, ả ta lại tụ thành hình người.

Hồng Phù nổi giận.

Đây chẳng qua chỉ là một ảo ảnh, nó bị đấm nát thì ả ta cũng chẳng bị thương gì, nhưng ả ta đã bị chọc giận. Khi tụ hình lại lần nữa, trên mặt Hồng Phù đã không còn vẻ dịu dàng. Ả ta lạnh lùng nói: “Công tử, ngươi làm mặt ta bị thương rồi.”

Là một mỹ nhân, điều ả ghét nhất chính là bị người ta làm tổn thương khuôn mặt, mà người đàn ông này còn đấm thẳng vào mặt ả nữa.

Lòng kiên nhẫn của ả ta đã cạn, ánh mắt âm u.

Nếu như ả đã không thể hấp dẫn được đám người này tự nguyện vào đèn, vậy thì đâu cần thiết phải giữ lại đám sâu bọ này nữa.

Nhưng khi ả ta đang chuẩn bị ra tay, một giọng nói cực kỳ kiêu căng vang lên: “Cái mặt này của ngươi mà cũng dám mê hoặc tâm thần người ta trong địa bàn của ta sao?”

Hồng Phù sững lại, ngẩng phắt đầu lên.

“Ngươi xấu đến mức này mà không tự biết hay sao!” Tô Lâm An nhìn người phụ nữ váy đỏ, nói với vẻ mặt khinh thường thấy rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status