Ấn Công Đức

Chương 368 : Chương 368ÁC CHIẾN



Chương 368ÁC CHIẾN

Sương mù bay lên tạo thành hình rồng. Ánh kiếm chiếu xuống làm sáng cả một vùng, khiến cho đám hung thú sống lâu trong bóng tối hơi không thích nghi được. Đợi đến khi làn sương hình rồng lượn vòng trong không trung và phóng ra uy áp, đàn thú phía đối diện lập tức trở nên nôn nóng bất an. Có vài con nhát gan đã bắt đầu lui về sau, tức thì dồn lại thành một đống.

Trước đó không lâu, cũng chính một luồng ánh kiếm thế này đã chém hẳn vào đàn thú. Những hung thú cấp cao đã bị chém thành hai nửa, một chân của lão đại chúng cũng bị chính kiếm khí ấy làm bị thương!

Hung thú đứng ở trước nhao nhao lui lại. Con nhện đen kia đã cảm nhận được áp lực, có điều nó không hạ lệnh lui về ngay mà phát ra những tiếng gầm nhẹ liên tiếp.

“Không được lui lại, kẻ nào lui kẻ đó chết!”

Cơ thể của một con hung thú đang lùi lại phía sau bỗng phình lớn rồi nổ tung, máu thịt bay tán loạn khiến cho những con hung thú khác bị chấn nhiếp, không dám cử động nữa.

Mục Cẩm Vân hiểu ra ngay, kế sách dọa cho đối phương sợ hãi lui lại đã hỏng bét.

Hung thú không như tu sĩ nhân loại, lo trước lo sau, suy nghĩ quá nhiều.

Suy nghĩ của chúng rất đơn giản, khi phát hiện ra kẻ địch không chịu nghe khống chế thì chúng sẽ thừa thế xông lên đánh bại luôn, căn bản không suy nghĩ đến những nhân tố khác. Mà chính sự thô bạo đơn giản như vậy mới khiến cho Mục Cẩm Vân bị rơi vào tình thế nguy hiểm đến mức này.

Có điều hắn cũng chẳng sợ cái chết. Nếu thất bại ở đây, cùng lắm là hắn mất đi đội quân hung thú hiện giờ, và cả cơ thể nhân loại đang ký sinh lên. Đám sâu của hắn muốn trốn thoát thân thì cực kỳ đơn giản, nhưng nếu như vậy thì hắn phải bỏ lại tất cả những gì đã có được hiện giờ. Mà như vậy thì, thời gian tái ngộ của hắn và Tô Lâm An sẽ lâu hơn rất nhiều.

Rút lui cũng không được. Tu vi của cơ thể nhân tu này không tính là cao, cho dù liều mạng dốc hết sức lực trốn đi thì cũng không thể chạy thoát khỏi đám hung thú ấy...

Không thể lui, chỉ có thể đánh!

Cho dù nhục thân sẽ bị hủy diệt, phải làm lại mọi thứ, thì hắn cũng phải giết chết hoặc phế con hung thú cầm đầu kia. Thế thì lần sau hắn trở lại nơi đây mới không gặp phải uy hiếp lớn như vậy nữa.

Nghĩ đến đây, Mục Cẩm Vân quát lên một tiếng trầm thấp. Trường kiếm trong tay hắn chém tới, kiếm khí tựa như giao long rời biển, rít gào xông về phía đàn thú. Cũng vào lúc ấy, mấy hung thú sau lưng hắn cũng dồn dập rống lên rồi xông về phía đối diện.

Nhện đen cũng đứng dậy, bảy cái chân của nó vung theo tiết tấu giữa không trung. Giống như ở đó có một cây đàn vô hình được nó dùng chân gảy thành tiếng, chỉ đàn thú bị nó điều khiển mới có thể nghe thấy được âm thanh đó.

Dưới tiếng cổ động trầm thấp ấy, hung thú ở phe nó cũng hưng phấn lên. Hung thú hai bên tàn sát lẫn nhau, nhất thời đâu đâu cũng tung tóe máu thịt. Không ngừng có hung thú ngã xuống, lại liên tục có hung thú mới gia nhập vào trận chiến.

Ở đây chỉ có mỗi hai nhân tu, rõ ràng là bị hung thú đối diện “chăm sóc kỹ càng”.

Mục Cẩm Vân vốn chính là nhân tu nên điều khiển nhân tu cực kỳ thuận tay. Hắn cầm trường kiếm, khi linh khí còn chưa khô cạn thì hung thú rất khó mà lại gần hắn. Còn tình hình của “tên điên họ Lý” kia thì rõ ràng là tệ hơn rất nhiều. Gã vốn đã không thể đứng vững cho lắm, lúc này khi chém giết thì ngay cả vũ khí cũng không cầm nổi. Cuối cùng, gã bỏ vũ khí rồi đi dùng nắm đấm và răng nanh liều chết cùng với hung thú. Sức lực và răng nanh của con người tất nhiên chênh lệch rất lớn so với hung thú. Không bao lâu sau gã đã ngã nhào xuống, chẳng những một cánh tay bị hung thú xé toạc ra, mà một con linh thú khác đã mở cái miệng lớn như chậu máu ngay trên đầu gã, muốn cắn đứt đầu gã!

Gã liều mạng giãy giụa, trong cổ họng còn phát ra một loạt tiếng rít khẽ.

Âm thanh này cực kỳ yếu ớt, nhưng lại bị nhện đen chuyên dùng âm thanh để điều khiển hung thú nghe thấy.

Bởi vậy, con hung thú vốn sắp gặm lấy đầu gã bỗng dừng lại không tấn công nữa, dùng đôi mắt lớn nhìn gã chằm chằm. Con ngươi của nó trở thành một đường sọc dọc màu vàng kim, mà sọc dọc ấy lại không hề khép kín, ở giữa có một kẽ hở nhỏ như một khe cửa.

Khi “tên điên họ Lý” giãy giụa, tầm mắt vẫn luôn để ý tới con hung thú trên đầu. Sau khi mắt “tên điên họ Lý” chạm phải khe cửa kia thì ánh mắt dần dần đờ đẫn, sâu trắng lớn núp trong người cũng hơi choáng váng. Nó lo lắng mà bò qua bò lại trong biển ý thức của nhân tu, cuối cùng, chậm rãi chui ra khỏi đầu gã, sắp sửa ra khỏi ấn đường của gã.

Cũng vào đúng lúc này, linh khí quanh người Mục Cẩm Vân bùng nổ. Kiếm khí dày đặc kết lại thành lưới, chém vào con hung thú kia. Hung thú bị đau, ánh mắt chợt thay đổi, khe cửa trong con ngươi cũng biến mất, còn sâu trắng lớn giờ mới tỉnh lại. Lúc này gã bỗng giơ hai tay ra, cắm thẳng một tay vào cơ thể hung thú, còn sâu trắng lớn thì thuận theo cánh tay đó chui thẳng vào người hung thú, đồng thời nhanh chóng chui vào não của đối phương.

Thật ra nó không nỡ bỏ cơ thể người kia, bởi cơ thể đó rất giống với sâu nhỏ. Nhưng nó không điều khiển được, căn bản không thể phát huy ra thực lực gì, vừa rồi suýt chút nữa còn bị mê hoặc. Vừa nghĩ đến đây, sâu trắng lớn lại kinh sợ.

Hiện giờ, nó chỉ đành từ bỏ cơ thể mà nó yêu thích, chuyển sang cố gắng khống chế con hung thú này.

Tiếc rằng đám sâu có thể ký sinh như chúng không quá nhiều, nếu không thì đã ký sinh lên hết đám hung thú kia, đâu cần phải chém giết khốc liệt như vậy. Nếu như thế, sâu nhỏ sẽ vui hơn nhỉ.

Trận chiến vẫn đang tiếp tục.

Phía Mục Cẩm Vân tạm thời vẫn chưa bị rơi vào thế yếu.

Khi những hung thú mà phía hắn ký sinh lên đã bị xé nát không còn lực chiến đấu nữa, thì đám ký sinh trùng có thể lựa thời cơ mà hành động, ký sinh lên hung thú mới. Nhưng không phải việc ký sinh như vậy không bị hạn chế. Mỗi lần ký sinh, đám sâu sẽ bị mất một chút sức mạnh khí huyết. Mà tuy rằng chúng nhỏ con khó nhìn thấy, nhưng sau nhiều lần ký sinh thì nhện đen cũng nhận ra được một vài manh mối. Nó không hề ngu. Sau đó nó đặc biệt phái những con hung thú da dày thịt béo lên trên, hơn nữa bảo hung thú duy trì cảnh giác, một khi nhận ra có gì bất ổn thì hung thú sẽ tự nổ nguyên thần ngay lập tức. Sâu rất khó bị giết chết, nhưng nếu chúng tự nổ nguyên thần thì sẽ có thể giết sạch sâu trong biển ý thức. Cứ như vậy, số lượng sâu dần bị giảm đi.

Mục Cẩm Vân chém giết đến đỏ cả mắt.

Hung thú phía hắn dần ít đi. Con nhện đen kia vốn trốn trong đàn thú. Lúc này có lẽ cảm thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt nên nó hơi sốt ruột muốn báo mối thù mất chân, lại cưỡi lên đầu một con hung thú khổng lồ đang tiến về phía trước. Hơn nữa trên chân con nhện đen kia còn cầm một cái đầu lâu của tu sĩ nhân loại không biết lấy ở đâu ra, ý khiêu khích uy hiếp của nó đã rất rõ ràng.

Mục Cẩm Vân quyết tâm liều mạng, hắn thi triển Mê Tung Bộ.

Cơ thể vừa dịch chuyển tức thời đã ở ngay gần nhện đen.

Liều mạng, cho dù có phải bỏ cơ thể này đi thì cũng phải giết chết nhện đen! Hắn vốn chưa từng nghĩ sẽ đối đầu với nhện đen, chỉ muốn điều khiển cơ thể của Lạc Hiên cho quen tay hẳn, sau khi không còn chút sơ hở nào thì sẽ rời khỏi nơi đây. Nào ngờ con nhện đen kia lại chủ động tìm tới, căn bản là không cho hắn chút thời gian nào. Hiện giờ, chỉ có thể liều mạng ngươi chết ta sống thôi!

Khoảnh khắc kiếm khí trong tay hắn chém tới, nhện đen bỗng rít lên một tiếng chói tai. Đuôi của con hung thú mà nó cưỡi bỗng vung mạnh. Cả cái đuôi như một cây roi đập bộp vào Mục Cẩm Vân, cũng chặn kiếm khí của hắn lại ngay tức khắc!

.

Mục Cẩm Vân không ngờ Mê Tung Bộ của hắn lại không có bất cứ tác dụng gì, lại để lộ bước đi ngay trước mắt con hung thú kia!

Gai nhọn của nhện đen bỗng đâm xuống, chọc vào giữa chân mày cơ thể hiện giờ của hắn.

Mục Cẩm Vân tất nhiên không thấy đau. Tay hắn bỗng nắm chặt lấy cái gai đó, khí lạnh trong lòng bàn tay trào ra ngay tức khắc. Từng lớp khí lạnh phủ lấy cái gai. Rõ ràng là nhện đen rất đau nhưng lại không giãy giụa, hơn nữa phần bụng mở ra khép lại phát ra âm thanh cổ quái. Âm thanh đó đánh thẳng vào nguyên thần, khiến cho Mục Cẩm Vân chợt cảm thấy không ổn!

Thực lực của hung thú này còn mạnh hơn cả tưởng tượng của hắn.

Nó, nó có thể hút lấy hồn lực và sức mạnh khí huyết!

Đôi mắt Mục Cẩm Vân đỏ rực, sâu nhỏ vốn trong suốt đã đỏ chót lên. Lúc này, hắn không thể trốn cũng chẳng thể sợ. Con nhện đen đó cũng đang nhịn đau. Nó cũng có thể nuốt lấy sức mạnh khí huyết, hiện giờ phải xem trong hai bên thì ai chịu đựng giỏi hơn!

Hắn là người đã bị cổ Phệ Tâm hành hạ mấy chục năm. Xét về ý chí, chẳng lẽ hắn lại không chịu đựng giỏi bằng một con súc sinh!

Lúc này, trên mặt “Lạc Hiên” chợt hiện ra một nụ cười dữ tợn. Khi hắn cười, cả hàm răng đã đầy máu đỏ khiến cho nhện đen khẽ sững lại, sau đó hai bên tiếp tục giằng co. Vốn dĩ nhện đen muốn điều khiển những hung thú khác vây quanh tấn công con quái vật này, nhưng lại chẳng ngờ, nó chỉ hơi phân tâm thì sức mạnh khí huyết sẽ bị đối phương hút lấy. Bởi vậy nó cũng không dám lơ là nữa, tập trung hết sức vào giằng co với quái vật phía trước.

Hung thú bình thường vốn có linh trí thấp, không có sự điều khiển của nhện đen thì lúc này cũng không chủ động chém giết. Bởi chúng đều không thể phân biệt ra được đâu là kẻ địch, đâu là người mình. Chúng ngửi thấy hơi thở như nhau, căn bản không hề giống với đám tới từ bên ngoài. Bởi vậy chúng ngừng chiến đấu, còn có một vài con lén bỏ trốn. Chỉ trong nháy mắt, hung thú trên chiến trường đã đi mất hơn nửa.

Mục Cẩm Vân hơi mệt.

Thực lực hiện giờ của hắn vẫn chênh lệch rất nhiều so với con nhện đen không biết đã sống bao lâu kia, nhưng hắn không thể từ bỏ, cũng không dám từ bỏ.

Quanh thân sâu nhỏ đã chảy máu. Rõ ràng nó chỉ là một con sâu lớn bằng hạt vừng, nhưng lại chảy ra một lượng máu cực lớn. Không biết sao cơ thể bé nhỏ của nó lại có nhiều máu đến vậy. Cuối cùng máu chảy ra khỏi mắt mũi tai miệng của “Lạc Hiên”, khiến cho đầu Lạc Hiên bê bết đầy máu, trông lại càng hung ác dữ tợn hơn.

Nhện đen kia cũng không đỡ hơn là bao, cái gai trên đầu nó đã bị đóng băng và có đầy vết nứt, giống như chỉ ngay giây sau sẽ vỡ vụn ngay. Hơn nữa trên cơ thể nó cũng đã có một vài vết nứt, đó là nội thương dẫn đến ngoại thương. Điều này chứng tỏ máu thịt trong cơ thể nó đã vỡ tan, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng kéo căng. Cũng không biết rốt cuộc nó có thể chống đỡ được bao lâu.

Có điều, nó tin chắc rằng mình sẽ thắng!

Nhưng vào lúc này, nhện đen bỗng cảm thấy có gì đó không ổn!

Khí huyết của quái vật ở phía trước bỗng nhiên tăng mạnh, đến ngay cả nguyên thần cũng bỗng trở nên cường đại hơn. Chuyện gì thế này! Trong lòng nó thấy kinh hãi. Cho đến lúc này, cuối cùng nó cũng đã có ý nghĩ rút lui.

Tuy rằng Mục Cẩm Vân ngạc nhiên, nhưng mấy năm nay, cứ cách một khoảng thời gian hắn lại cảm nhận được một luồng sức mạnh ào vào cơ thể mình. Chính sức mạnh này đã liên tục tẩm bổ cho nguyên thần hắn, khiến hắn trở nên mạnh hơn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Hiện giờ, trong sức mạnh này bỗng có thêm sức mạnh khí huyết, tuy thấy kỳ lạ nhưng Mục Cẩm Vân cũng không khỏi cảm thán, đến đúng lúc thật!

Sức mạnh khí huyết bỗng ào vào kia vừa thuần khiết lại vừa hùng hậu. Đó là loại sức mạnh áp chế đến từ sâu trong huyết mạch, khiến cho khí huyết quanh người hắn sôi trào, ngay lập tức chiếm lại được ưu thế.

Nhện đen hoảng loạn, liều mạng vùng vẫy muốn rút cái gai của mình ra, thậm chí nó đã phát ra âm thanh hu hu tỏ vẻ yếu thế, muốn xin tha mạng.

Nhưng Mục Cẩm Vân không có ý định bỏ qua cho nó.

Hắn không cần một thuộc hạ như vậy. Nhện đen có thể điều khiển đàn thú, đàn sâu bên hắn cũng có thể. Hắn giết nhện đen thì mới có thể khiến cho tất cả hung thú khiếp sợ!

Rắc rắc rắc...

Đỉnh đầu nhện đen phát ra một loạt tiếng vang khiến người ta phải thấy ê răng. Mục Cẩm Vân dùng sức nắm chặt, gai nhọn kia cũng không thể chống đỡ được sức mạnh cuồn cuộn đó mà vỡ vụn. Nhện đen thấy tình thế không ổn thì muốn bỏ trốn, lại thấy ngay một cánh tay đã cắm vào bụng nó. Đây là nơi yếu ớt nhất trên người nó, vào lúc bình thường nó sẽ không để lộ ra, nhưng trước đó để nuốt sạch quái vật này nên nó đã dùng bụng để tạo ra âm thanh tấn công vào nguyên thần đối phương. Chẳng thể ngờ, chính vì một thoáng chốc bại lộ như vậy mà nó đã bị đối phương nắm được nhược điểm trí mạng.

Cơ thể nó đã bị đối phương nắm chặt trong tay, khí huyết trong cơ thể bị đối phương hút lấy nhanh chóng, cơ thể cũng đang dần khô quắt lại...

Nó không cam tâm!

Vào thời khắc sống còn, nó phát ra một tiếng gầm không cam lòng, sau đó, phần đầu hơi tỏa sáng.

Đồng tử Mục Cẩm Vân co rụt lại. Con nhện đen này muốn tự nổ nguyên thần. Nếu hắn không buông tay ra thì chắc chắn sẽ bị nó làm trọng thương, nhưng một khi hắn đã buông tay thì với thực lực của con nhện đen này, chắc chắn nó có thể chạy thoát thân.

Nếu để nó chạy, hậu họa khôn lường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status