Ấn Công Đức

Chương 369 : Chương 369GIỐNG NHAU



Chương 369GIỐNG NHAU

Thả hay không, ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu hắn, quyết định chỉ cần trong một chốc.

Mục Cẩm Vân không buông tay! Lúc này mắt hắn đã lộ ra vẻ hung ác và điên cuồng khiến người ta không rét mà run. Vì gương mặt đầy máu nên trông hắn càng dữ dằn vặn vẹo hơn, hệt như một con hung thú hình người.

Bàn về sự hung ác, cho dù là với bản thân hay với người khác, hắn cũng chưa bao giờ thua.

Lúc này, ánh mắt mà hắn nhìn vào nhện đen như đang muốn ăn tươi nuốt sống nó, đến ngay cả răng hắn cũng nghiến ra từng tiếng ken két.

Nhện đen kia đã từng dùng cách tự nổ nguyên thần để chạy trốn. Khi ấy nó vẫn chưa phải là con cầm đầu ở nơi đây. Con hung thú hồi đó còn lớn hơn quái vật trước mặt rất nhiều, thực lực cũng mạnh hơn. Nhưng vào lúc nó tự nổ thì con hung thú đó cũng dao động trong thoáng chốc, để cho nó có cơ hội thoát thân. Không ngờ lần này dùng chiêu cũ lại không hề có tác dụng.

Một con quái vật nho nhỏ chẳng bằng nổi hung thú kia ở mặt nào, lại có thể làm nó bị thương đến mức này, đến ngay cả cơ hội thoát thân cũng không cho nó.

Thấy không còn hy vọng chạy trốn, nhện đen rít lên một tiếng thảm thiết, sau đó uỳnh một tiếng, nguyên thần và nhục thân của nó đều phát nổ! Cũng vào chính khoảnh khắc đó, một con hung thú cực lớn bổ nhào tới, che kín trên người Mục Cẩm Vân.

Thực lực của nhện đen cường hãn, cho dù là thực lực nhục thân của nó không phải là mạnh nhất ở tầng tám vực Cửu Cực này, nhưng sức mạnh nguyên thần của nó lại hoàn toàn xứng đáng để đứng đầu. Lúc này uy lực khi nó tự nổ nguyên thần cũng không thể coi thường. Chỉ thấy làn sương máu tỏa ra, giống như sóng lớn cuộn trào ập đến mọi nơi, san bằng cả khe núi. Tiếng nổ cực lớn khiến cho cả vùng đất rung chuyển dữ dội, trập trùng như sóng.

Hồi lâu mà âm thanh ấy vẫn chưa hề ngừng lại, vang vọng liên tiếp mấy canh giờ mới yếu đi.

Đồ Trọng Sơn canh gác ở cửa vào tầng tám bị động tĩnh này làm sợ ngây người.

Gã không nhịn nổi, cũng lo rằng động tĩnh ở trong quá lớn sẽ gây nguy hiểm đến kết giới của vực Cửu Cực, bởi vậy lúc này cũng không thể ngồi yên nữa mà đi vào gần cấm vực ở trong sâu. Nhưng vừa mới đến ven vùng cấm, gã đã nhìn thấy đàn hung thú bạo động và sương máu phủ đầy trời. Làn sương đó cực kỳ có hại với nhân tu, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị sương máu gây ảnh hưởng đến thần trí. Thấy sương máu lan tràn vươn ra ngoài cấm vực, Đồ Trọng Sơn không dám vào sâu hơn. Sau khi kiểm tra xem kết giới có bị ảnh hưởng không thì gã nhanh chóng bỏ chạy.

Đợi khi tới được cửa vào tầng tám, Đồ Trọng Sơn cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong cấm vực! Vậy mà lại có động tĩnh khác thường như thế? Lẽ nào lại là hung thú cấp cao tranh cướp địa bàn? Nhưng dù là chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì e rằng tên điên họ Lý và Lạc Hiên kia đã lành ít dữ nhiều.

Có điều, hẳn là hai người đó đều có đèn hồn tâm huyết. Nếu như bọn họ chết đi, ắt hẳn người nhà của họ sẽ tìm đến đây. Giờ không thấy ai tới, chẳng lẽ là...

Vẫn còn một cơ hội sống?

Đang lúc buồn bực, thẻ ngọc truyền âm của Đồ Trọng Sơn bỗng phát sáng.

Thu hoang chủ liên lạc với gã vào lúc này...

Khóe miệng Đồ Trọng Sơn co giật, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới. Có rất ít người biết chuyện Thu hoang chủ ra ngoài, nhưng Đồ Trọng Sơn chính là một trong số ít người đó. Tuy rằng gã không biết rốt cuộc Thu hoang chủ đi làm gì, nhưng gã biết chắc chắn là chuyện đó cực kỳ quan trọng. Hiện giờ Thu hoang chủ dừng việc lại rồi chủ động liên lạc với gã, e rằng khả năng cao là có liên quan tới tên điên họ Lý.

Đồ Trọng Sơn nhận phù truyền âm. Quả đúng như dự đoán, câu đầu tiên của Thu Mộc Ca chính là đèn hồn của Lý Khiêm Quân đã tắt.

Tên điên họ Lý vốn tên là Lý Khiêm Quân, đã từ rất lâu không có ai nhắc tới cái tên này.

Đồ Trọng Sơn không dám giấu giếm, giải thích: “Tên điên họ Lý kia đã vào sâu bên trong, còn vào cả cấm vực. Ta đã nhắc nhở trước khi gã ta vào, không ngờ gã ta vẫn...”

“Ừ, người nhà gã muốn đi nhận lại hài cốt của gã.” Thu Mộc Ca đã tìm trong hư không vô tận rất lâu mà vẫn chưa thấy được tin gì về châu Vân Lai, hiện giờ tâm trạng y cũng không quá tốt. Vừa rồi người nhà họ Lý chạy tới tìm y khóc lóc kể lể, khiến cho tâm trạng y trở nên tệ hơn.

Nhưng y cũng biết, muốn tìm thấy một chiếc linh thuyền trong hư không vô tận còn khó hơn mò kim đáy bể, mấy chục năm không tìm thấy cũng là chuyện thường tình. Y chỉ sợ rằng, đám tu sĩ châu Vân Lai kia gặp phải gió bão mạnh sẽ bị hủy diệt ngay, nếu như vậy thì gã sẽ không thể tìm thấy bất cứ manh mối nào có liên quan đến thần khí kia nữa!

“Đó chính là nơi sâu bên trong. Ta vừa mới vào liếc qua, khắp nơi tràn ngập khí huyết sát, có lẽ là hung thú ở trong đó đang chém giết tranh đoạt ngôi vị thú hoàng!” Trong lịch sử, chuyện như vậy cũng đã xảy ra mấy lần, mỗi lần đều gây ra động tĩnh cực lớn. Hơn nữa sau mỗi trận chiến thì sẽ có một khoảng thời gian rất dài không ai dám vào tầng thứ tám này, bởi vì trong khoảng thời gian này, đến ngay cả khu vực biên giới cũng có khả năng xuất hiện hung thú cao cấp.

“Ừ, bọn họ muốn vào lấy xác thì cứ để họ tự vào, ngươi không cần quan tâm.”

Đã mất đi tên điên họ Lý kia, lẽ nào còn phải tổn thất thêm một người cảnh giới Thiên Tiên! Bọn họ muốn vào thu lại hài cốt, còn chẳng phải là nhớ đến những tiên bảo truyền thừa của Lý gia trên người tên điên họ Lý kia hay sao.

“À đúng rồi, bên trong còn có ai nữa?” Thu Mộc Ca bỗng hỏi.

Y lo rằng ở trong đó có quá nhiều người cảnh giới Thiên Tiên. Nếu tổn thất lớn quá thì Thu Hoang bọn họ quả thật sẽ gặp nguy hiểm.

“Còn có thằng nhóc của Lạc gia. Có điều người nhà hắn chưa đưa tin tới, không biết hắn có còn sống hay không.” Đồ Trọng Sơn thật thà đáp lại.

“Lạc gia?” Thu Hoang mà Thu Mộc Ca thống lĩnh có một vạn lẻ tám thành, y không có ấn tượng mấy với một thành chủ không nổi bật. Y hỏi lại, Đồ Trọng Sơn bèn giới thiệu vài câu về thân phận của Lạc Hiên. Giờ Thu Mộc Ca mới có chút ấn tượng, bèn hỏi: “Chính là Lạc Hiên mà sau khi thành chủ chết, đến ngay cả ấn thành chủ mà con cháu đời sau cũng không giữ nổi hay sao?”

“Mấy người nhà kia của hắn, e là hắn có chết cũng chẳng hay biết gì.” Biết được bên trong không có người cảnh giới Thiên Tiên nào khác, Thu Mộc Ca hơi thở phào nhẹ nhõm. Y dặn dò Đồ Trọng Sơn thêm vài câu rồi ngắt truyền âm, còn Đồ Trọng Sơn thì canh gác trước cửa tầng tám, đợi người nhà của tên điên họ Lý kia tới cửa.

Muốn thu xác, tùy! Gã tuyệt đối không ngăn cản, nhưng nếu muốn gã vào giúp một tay thì chắc chắn không thể đồng ý.

***

Sâu trong cấm vực, sau khi nhện đen tự nổ nguyên thần thì khắp nơi đều lặng ngắt như tờ.

Vốn phía sau chiến trường có một ngọn núi lớn. Uy lực khi nhện đen tự nổ nguyên thần đã san bằng cả ngọn núi đó. Phần lớn những hung thú có thực lực cường hãn không kịp chạy trốn đều bị ngất đi, còn những con có thực lực yếu tất nhiên là bị nổ chết. Điều này cũng là nguyên nhân vì sao cả cấm vực đều bị một lượng sát khí máu tanh lớn bao trùm.

Hung thú đã chết quá nhiều, vô cùng nhiều! Những con còn sống, đều là đám có thực lực mạnh nhất.

Thêm một canh giờ nữa trôi qua, trên chiến trường cuối cùng cũng đã có chút động tĩnh. Có hung thú bị hôn mê chậm rãi ngóc đầu dậy. Sau khi nó chớp mắt mấy cái thì dần mở mắt ra, cơ thể lảo đảo đứng dậy, đi về phía trung tâm trận chiến.

Máu thịt trên người hung thú này đã bị nổ sạch, ngay cả đầu cũng không còn nguyên vẹn, cơ thể sứt mẻ rách nát quả giống hệt như một bộ xương. Bốn chân của nó còn bị gãy mất một cái, vừa đi vừa lắc cực kỳ loạng choạng. Theo lý mà nói thì hẳn là nó đã chết từ lâu rồi. Lúc này nó cử động được, đó là bởi con sâu trong đầu nó còn sống mà thôi.

Hung thú lảo đảo bước đến phía trước một bộ xương cực lớn.

Sau khi lại gần, hung thú không chịu được nữa mà quỳ gập xuống, nhưng khi nó quỳ xuống đã chạm vào cái xác ở đằng trước. Bộ xương đó vốn còn đứng thẳng, vừa bị nó đụng vào thì biến thành tro bụi ngay tức khắc. Hung thú ngây ra, đầu cũng cúi xuống. Tiếp sau đó, một con sâu giống như bọ cánh cứng màu trắng chui ra từ trong đầu hung thú đó, xông vào đống tro bụi dưới đất rồi kêu lên những tiếng xì xì!

Có lẽ là nghe thấy âm thanh của nó, có thêm mấy con hung thú nữa lảo đảo bước tới. Tình trạng của mấy con hung thú ấy đều không khác nó là mấy, vẫn bị ký sinh trùng khống chế. Khi đã đến được chỗ của sâu nhỏ, một con hung thú có hình dáng hơi giống chó bỗng bắt đầu dùng chân sau bới đất, không bao lâu sau đã đào ra được một cái hố.

Người nằm trong hố, chính là “Lạc Hiên.”

Mục Cẩm Vân tỉnh lại trong vô vàn tiếng xì xì.

Sau khi mở mắt, hắn lập tức cảm nhận xung quanh một lát. Khi nhận ra mình vẫn còn sống, cơ thể hắn đang ký sinh cũng chưa chết hẳn mà vẫn còn một chút sức sống, thì Mục Cẩm Vân mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không thể ngồi dậy, may mà có hung thú đầu chó kia cẩn thận đào hắn từ trong đất ra, đồng thời đặt lên lưng nó.

Hắn có thể nhìn thấy, kẻ khống chế con hung thú đầu chó kia chỉ là một con sâu nhỏ mọc được nửa cánh. Nó có hơi lớn hơn những con sâu bình thường, nhưng vẫn nhỏ hơn con béo nhất trong đàn một chút.

Đúng rồi, bình thường ngày nào con sâu mập đó cũng lượn quanh hắn. Con sâu đó đâu rồi?

Mục Cẩm Vân quét mắt một vòng, không nhìn thấy sâu trắng lớn.

Sau đó, hắn đã nghĩ ra điều gì đó.

Vào khoảnh khắc nhện đen tự nổ, một con hung thú đã bổ nhào tới đè hắn dưới thân.

Con hung thú đó, có lẽ chính là do sâu trắng lớn điều khiển.

Trong khi giao lưu có hạn bằng thần thức, Mục Cẩm Vân biết, con sâu trắng lớn đó đã chăm sóc hắn như huynh đệ. Sâu trắng lớn cảm thấy hắn quá nhỏ gầy, cho nên có đồ ăn thức uống gì thì nó đều thích đưa cho hắn.

Sức mạnh nguyên thần của nhện đen cực lớn. Uy lực khi nó tự nổ, đủ để khiến cho sâu trắng lớn trong biển ý thức của hung thú bị nghiền ép đến chết ngay tức khắc...

Con sâu đó, vì cứu hắn, mà hy sinh chính mình?

“Xì xì...” Con sâu trong hung thú đầu chó phát ra những tiếng xì xì. Nó nói: “Mập đã mất rồi. Đừng buồn nữa, sau này ta sẽ chăm sóc cho ngươi.”

Đàn sâu cũng có ngôn ngữ giao lưu của riêng chúng, Mục Cẩm Vân có thể hiểu được từ lâu. Hắn vốn không có cảm xúc gì, vẻ mặt cũng đờ đẫn, tự cảm thấy sẽ không hề động lòng về cái chết của con sâu kia. Dù sao thì, hắn đã từng là người chủ động khế ước với cổ Phệ Tâm, trừ Tô Lâm An ra thì trên thế gian này không còn bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì có thể khiến cho cảm xúc hắn dao động nữa. Nhưng lúc này, khi nhìn thấy con hung thú đầu chó kia cứ luôn nhếch miệng cười ngốc, Mục Cẩm Vân bỗng giơ tay, vỗ không nặng không nhẹ lên đầu chó của đối phương.

Giờ hắn cực kỳ yếu ớt, dù là nguyên thần hay thân thể. Việc khống chế cơ thể này vỗ đầu hung thú là chuyện phí sức vô nghĩa, chỉ lãng phí sức mạnh nguyên thần của hắn. Nhưng khi ấy dường như hắn không nghĩ nhiều đến vậy, trực tiếp vươn tay ra.

Sau khi vỗ xong hắn cảm thấy uể oải, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhấc lên.

Điều mà Mục Cẩm Vân không ngờ tới là, cái vỗ này đã khiến cho hung thú đầu chó suýt nữa ngã rách mõm. Cho dù nó đã nằm nhoài xuống, cái mõm chó vẫn mở ra như đang cười.

Điều này chứng tỏ, tình hình hiện giờ của con sâu điều khiển hung thú ở bên trong cũng không ổn cho lắm. Hơn nữa nụ cười của con thú đầu chó kia, e là cũng không phải do nó gây nên. Khi tinh lực của nó không đủ, căn bản là không thể điều khiển biểu cảm trên gương mặt của hung thú.

Vậy cũng có nghĩa, hung thú kia vốn đã có dáng vẻ một con chó ngốc cười toác miệng.

Hắn nghe thấy nó nói tiếp: “Mập nói ngươi không thích ăn thịt, kén ăn lắm.” .

“Tính tình cũng tệ. Nếu như ngày nào đó nó không còn nữa, ngươi phải làm sao đây.”

“Thế là ta nói ta sẽ chăm sóc ngươi giúp nó.”

“Ta thích nó lắm.” Sâu cũng có chia ra đực và cái. Mục Cẩm Vân biết, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng để tâm đến con sâu trắng lớn kia. Thậm chí hắn còn chẳng biết, trong lòng con sâu trắng lớn đó cũng đã có một con sâu cái?

Từ những tiếng xì xì xì, xì xì xì kia thì căn bản không thể nghe ra được nỗi niềm mừng giận buồn vui của đối phương. Nhưng lúc này Mục Cẩm Vân nghĩ thầm, chắc chắn là con sâu cái này đang rất buồn.

Là bởi, nó đã mãi mãi không còn được nhìn thấy con sâu trắng lớn mà nó thích nữa.

Vào khoảnh khắc đó, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ mơ hồ.

Hắn cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status