Ấn Công Đức

Chương 37 : XỬ LÝ



“Tới rồi tới rồi!” Bạch Vô Thường hào hứng nói, “Ta nghe nói, cha của Lâm Yên Yên này là quản sự nội môn, tu vi là Nguyên Thần sơ kỳ, luồng kình khí này có uy lực không hề nhỏ thế mà Vũ Bân đã nhập ma kia lại không chết!”

Sắc mặt Sở Tài Nguyên trở nên nghiêm trọng: “Tu sĩ vừa nhập ma kia lợi hại tới vậy sao?”

Tô Lâm An nói: “Giờ hắn ta hoàn toàn dựa vào chấp niệm, cũng chính là tâm ma để chống đỡ, đợi xong chuyện sẽ tự chết thôi.”

“Có thoải mái không Yên Yên, nhìn ta, gọi tên ta!” Vũ Bân vẫn tiếp tục tiến vào người Lâm Yên Yên, còn lấy tay đong đưa cơ thể cô ta, thét: “Gọi tên ta, tên của ta!”

Trước đây, cái tên mà cô ta gọi đều là Vân Phàm.

Ánh mắt Lâm Yên Yên mông lung, hơi thở suy yếu, ngay cả nguyên thần cũng có dấu hiệu rạn nứt.

Môi cô ta mấp máy, phát ra những âm thanh yếu ớt, “Vũ Bân...”

Cả người Vũ Bân run lên, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên, vết thương trên người nặng đến vậy hắn cũng không cảm nhận được gì. Chỉ một cái tên lại khiến hắn sung sướng đến phát rồ, giống như tâm ma đã được vỗ về.

“Ngươi sẽ không được chết tử tế.” Lâm Yên Yên nói xong câu này liền tắt thở, nháy mắt đó thân hình Vũ Bân cứng lại, y lại phát cuồng lần nữa.

Người chết, đèn tắt!

Cảnh tượng cuối cùng trước mắt cô ta, là một nơi tối tăm không ánh mặt trời, Vũ Bân tựa như kẻ điên xâm phạm cô. Mà cảnh tượng này, cũng hiện ra trước mắt cha cô ta, Lâm quản sự.

“Yên Yên, chết rồi.” Vẻ mặt Lâm quản sự đầy đau thương, khóe mắt lóe lên ánh lệ nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất. Trong nháy mắt, trên mặt Lâm quản sự lại khôi phục lại vẻ thật thà.

Người ngồi ở bên là một vị đường chủ của Lượng Kiếm Sơn, hỏi: “Sao lại chết?”

Mí mắt Lâm quản sự khẽ giật, hắn cảm thấy chuyện này có chút khó nói. Con gái bị đồng môn nhập ma cưỡng bức cho tới chết, cho dù chỉ truyền về một đoạn hình ảnh, hắn cũng có thể nhìn ra được. Vũ Bân kia đã nhập ma kia bị thương nặng không thể giữ vững tâm trí bị tâm ma khống chế chi phối, mà tâm ma của y lại là Yên Yên.

Hắn biết người đó là Vũ Bân, người ra ngoài lịch luyện cùng con gái mình hắn sao có thể không biết.

Hắn còn biết, người mà con gái mình thích là Tạ Vân Phàm, mà Vũ Bân lại là tiểu đệ mà Tạ Vân Phàm thu nhận...

Vũ Bân nhập ma xâm phạm Yên Yên, vậy Tạ Vân Phàm thì sao? Lẽ nào cũng đã chết?

“Yên Yên ra ngoài lịch luyện cùng Tạ Vân Phàm, cho người điều tra xem nơi cuối cùng mấy đứa nó xuất hiện.” Nơi đó tối đen như mực, nhìn là biết có vấn đề. Cho dù tận mắt nhìn thấy Lâm Yên Yên bị Vũ Bân hành hạ tới chết, hắn cũng phải tra ra chân tướng, xem có chuyện gì ẩn giấu đằng sau không.

“Được. Ta sẽ công bố nhiệm vụ, để đệ tử Hình đường tra xét rõ ràng.”

***

Sườn núi Kỳ Liên.

Sau khi Lâm Yên Yên chết, chẳng bao lâu sau Vũ Bân cũng gục trên người cô ta. Đợi cho tất cả đều chết, Mục Cẩm Vân và Bạch Vô Thường cẩn thận thu lại trận pháp, chuẩn bị dọn dẹp mọi thứ.

“Giờ tuy đã qua ải, thế nhưng đại tông môn như Lượng Kiếm Sơn, khi đệ tử chết ở ngoài thường sẽ phái người ra điều tra kỹ càng.” Dù sao thì người chết cũng không phải đệ tử bình thường mà là người đứng đầu ngoại môn và con gái của quản sự, cũng coi như có chút địa vị.

Bạch Vô Thường vừa nói vừa cau mày, “Nếu như chúng ta một mồi lửa đốt sạch nơi này, vậy thì đám người kia sau khi tìm hiểu rõ mọi thứ rồi mò tới đây, chứng kiến hiện trường bị xóa sẽ sinh nghi.”

“Chúng ta đã tạo nên màn kịch bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau thì phải nghĩ xem nên xử lý thế nào mới có thể khiến người ta không nhìn ra sơ hở.”

“Còn nữa, người của họ tìm theo hướng từ thành Huyền Phong tới, nói không chừng cũng sẽ sờ tới trấn Thanh Thủy. Trong trấn Thanh Thủy có không ít người đã gặp ba bọn chúng, chỉ cần bị tu sĩ cấp cao chấn nhiếp, chắc chắn sẽ nói ra tất cả những gì biết được.”

Lúc có xung đột với người dân trấn Thanh Thủy, ba người này vẫn còn lành lặn, khi đuổi tới núi Kỳ Liên lại xảy ra chuyện, mà núi Kỳ Liên này còn có Tàng Kiếm Sơn!

Chỉ có thể hi vọng rằng đám người kia không tìm thấy nơi này. Một khi bị tìm được, mấy người họ sẽ gặp nguy hiểm. Đại tông môn vốn không nói lý, chỉ cần thấy manh mối nào có chút nghi ngờ sẽ có lí do để ra tay.

“Cũng không thể giết hết người trong trấn Thanh Thủy rồi rời khỏi đây...” Bạch Vô Thường nói thầm.

Gã cũng chỉ tiện miệng nói một câu, không ngờ Mục Cẩm Vân lại ra vẻ suy tư, khiến Bạch Vô Thường giật thót, “Không thể nào, tên nhóc này thực sự nghĩ vậy?”

Có điều nói ra thì, chuyện tự bảo vệ bản thân mà giết người phàm bịt đầu mối cũng không phải chuyện hiếm lạ. Tuy Bạch Vô Thường gã chưa làm điều này bao giờ, nhưng cũng từng chứng kiến mấy lần, dưới gầm trời này mạng của người phàm chẳng khác gì cỏ rác.

Tô Lâm An chủ động bày mưu tính kế, “Đáy vực Kỳ Liên cũng không khác cảnh trong trận pháp mà chúng ta đã bố trì là mấy.”

“Bọn chúng đuổi theo củ cải, đuổi tới tận vách núi, sau đó dưới vực có quá nhiều hài cốt, âm khí tích tụ. Do đó dẫn đến việc Vũ Bân bộc phát tâm ma trực tiếp nhập ma, giết chết Tạ Vân Phàm rồi cưỡng bức Lâm Yên Yên.”

Nàng biết Mục Cẩm Vân là một tên vô tâm, vì để bảo vệ bản thân chắc chắn hắn có thể làm được chuyện như đồ sát cả một trấn!

Vì vậy nàng bắt buộc phải ngăn cản hắn.

“Chuyển thi thể xuống vực núi.” Mục Cẩm Vân nói.

“Vậy cũng không được, ngã hay bị ném xuống núi thì liếc một cái là nhận ra ngay.” Bạch Vô Thường có phần xoắn xuýt, “Mấy ngày trước ta đã xem qua rồi, vực sâu dưới núi Kỳ Liên là một nơi đại hung.” Gã thân là tu sĩ Kim Đan kỳ còn không dám đi xuống, có thể không hung được sao. Ngàn vạn sinh linh ở Thập Vạn Đại Sơn bị ngã xuống chỉ trong một đêm, hài cốt vẫn ở dưới vực sâu thăm thẳm đó đấy!

“Ngày mai ta sẽ chuyển xác xuống dưới.” Tô Lâm An nói.

Nàng có thể ở trong củ cải hơn một canh giờ, chuyển đống thi thể này xuống vách núi tạo hiện trưởng giả không phải chuyện khó.

Sau đó xử lý dấu vết ở đây, dù là tu sĩ Lượng Kiếm Sơn có tìm tới thì cũng ít nhất cần khoảng mười ngày nửa tháng. Khoảng thời gian này đủ để nàng chỉ cho Mục Cẩm Vân cách xóa sạch toàn bộ dấu tích, đến cả tu sĩ Nguyên Đan kỳ cũng khó mà phát hiện ra được.

Chỉ tiếc, vì để làm hiện trường giống như thật, bọn họ không thể động vào đồ vật trên người chúng. Vì, nếu như của cải trên người chúng bị mất, như vậy không khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Chúng tự đấu đá lẫn nhau mà chết thì sao đồ đạc trên người lại không thấy, nghĩ sao thì cũng có đôi điểm đáng ngờ.

Nàng dùng thần thức dò xét, phát hiện đồ đạc của tu sĩ Kim Đan kỳ cũng chẳng ra sao, dù gì nàng cũng chẳng ưng được món nào. Chỉ có thuật Nhập Mộng là khá thú vị, có điều quá đơn giản và chẳng có mấy tác dụng.

“Hay là lấy túi trữ vật của họ trước.” Bạch Vô Thường nói. Ba người này là đệ tử của Lượng Kiếm Sơn, chắc chắn trong người có không ít đồ tốt, ít nhất thì linh thạch khẳng định không ít.

“Đừng động vào mấy cái xác này, ta trở về chuẩn bị vài thứ, sáng sớm mai lại tới xử lý sau.” Mục Cẩm Vân dặn dò, “Bạch Vô Thường, ngươi tạo một cái kết giới ở đây, tránh bị người khác nhìn thấy.”

“Được.” Bạch Vô Thường hơi tò mò, không biết Mục Cẩm Vân tính quay về chuẩn bị cái gì, hắn có thể nghĩ ra được cách gì. Tuy đồng ý rất nhanh, nhưng trong lòng gã vẫn hơi nhức nhối, rõ ràng là có tay nải để nhặt nhưng lại phải trơ mắt nhìn họ xử lý sạch.

Ôi...

“Còn ngươi...” Tầm nhìn của Mục Cẩm Vân rơi vào người Sở Tài Nguyên, ánh mắt lạnh lùng đó khiến Sở Tài Nguyên tê dại cả da đầu.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi phải tu luyện trên núi Kỳ Liên, coi như là đệ tử ngoại môn của Tàng Kiếm Sơn ta.”

“Hả!” Sở Tài Nguyên ngây người, sau đó vui mừng khôn xiết, “Ta có thể bái sư sao?” Hắn phấn khởi đến nỗi khoa tay múa chân, “Đệ tử ngoại môn, ôi ta muốn về nhà báo tin mừng...”

“Dùng phù truyền tin.” Mục Cẩm Vân lườm hắn một cái, “Kể từ giờ không được rời khỏi núi Kỳ Liên dù chỉ một bước.”

“Vâng.” Không rời thì không rời, thực ra cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn lắm. Sở Tài Nguyên mừng rỡ báo lại cho ông nội của mình tin này, sau khi được khích lệ một hồi liền hí hửng lên núi, chọn một căn phòng mình ưng và dọn vào ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status