Ấn Công Đức

Chương 370 : Chương 370VÁY ĐỎ



Chương 370VÁY ĐỎ

Một đàn hung thú chậm rãi di chuyển về phía trước.

Tuy hung thú trong đội ngũ này trông vô cùng chật vật, nhưng lúc này lại không có hung thú nào khác dám lên cản lại. Nhìn đàn hung thú từ xa, những hung thú khác đều quỳ xuống hoặc bỏ trốn ngay.

Thực ra là vì sát khí máu tanh trên người chúng quá mãnh liệt, khiến cho đám hung thú kinh hồn táng đảm, không nảy lên nổi suy nghĩ phản kháng nào.

Đàn hung thú dừng lại trước một kẽ nứt bị che khuất. Kẽ nứt không hề rộng, chỉ đủ để cho một người lách mình đi qua. Miệng kẽ nứt được tầng lá dày đặc che phủ kín mít, hơn nữa xung quanh còn có trận pháp, khó có thể bị phát hiện. Những hung thú khác vẫn chưa đạt đến trình độ hiểu được trận pháp này. Còn nhân tu thì dù rằng có không ít người hiểu về trận pháp, nhưng lại không thể vào nổi sâu trong khu cấm vực này, tất nhiên kẽ nứt ấy sẽ không bị phát hiện.

Hình thể của hung thú nơi đây đều cực kỳ khổng lồ, chúng đều không vào được kẽ nứt. Có điều sau khi bọn chúng lần lượt nằm xuống ở cách đó không xa, thì có một con sâu chui từ đầu hung thú ra. Đám sâu này trông đều tròn trùng trục, con lớn nhất lớn chừng móng tay cái, con nhỏ nhất to khoảng chừng hạt vừng. Sau khi chui ra khỏi đầu hung thú, chúng bò về phía kẽ nứt, không bao lâu sau đã chui cả vào trong.

Ký sinh trùng trong hung thú đầu chó không ra ngoài ngay. Nó chở Mục Cẩm Vân tới gần kẽ nứt rồi cúi rạp người xuống, đầu chạm đất, từ từ đặt Mục Cẩm Vân xuống.

Nó đợi một lúc mà không thấy sâu nhỏ bò ra. Nó nghĩ một hồi, bèn nhét người vào trong kẽ nứt.

Người đang bị ngất nên nhét vào không dễ bằng người tỉnh táo. Sau một hồi khó nhọc dùng móng vuốt loay hoay, nó mới nhét nghiêng được người vào. Nhưng bình thường nó thấy hắn ra vào rất thuận tiện, lúc này chẳng biết có phải là do không xếp đúng tay chân hay không mà cứ mãi không xuống được. Hung thú đầu chó chỉ có thể dùng móng vuốt liều mạng ấn người vào trong. Đợi đến khi người rốt cuộc rơi xuống, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở dưới tuy rằng ban ngày cực nóng ban đêm cực lạnh, nhưng chúng sinh ra từ nơi đó, ở dưới sẽ dưỡng thương dễ hơn. Vả lại, ở dưới không có kẻ địch, là nơi an toàn nhất. Hiện giờ sâu nhỏ cũng hôn mê, chắc chắn phải đưa nó quay về mới có thể đảm bảo được sự an toàn của nó.

Đợi nhét người vào xong, nó mới bò ra khỏi đầu hung thú đầu chó. Mà nó vừa ra ngoài thì hung thú đầu chó đã xụi người xuống ngay tức khắc. Miệng nó mở lớn, nước bọt chảy đầy, mắt trợn trắng, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, cũng chẳng biết có thể sống tiếp được hay không.

Dù sao nếu chết rồi thì chính là thức ăn. Nó cũng chẳng nghĩ nhiều, chui luôn vào kẽ hở.

Tuy rằng chúng đã thắng trong trận chiến này, nhưng hơn một ngàn con sâu nhỏ có thể ký sinh được giờ chỉ còn chưa đầy một trăm, cũng coi là chúng bị tổn thất nặng nề. Có điều đám sâu có tư duy rất đơn giản, linh trí cũng cực thấp, lúc này cũng không con nào đau buồn khổ sở. Chúng tụ lại với nhau dưỡng thương, là bởi thích mùi hương trên người Mục Cẩm Vân. Tất cả đám sâu đều dựa sát vào hắn, trải thành một lớp trên tay hắn.

Khi hắn tỉnh dậy, nhìn thấy một bên tay đã bị đám sâu phủ kín.

Nếu là trước kia, sau khi nhìn thấy thế thì chắc chắn da đầu hắn sẽ tê rần, trong lòng cực kỳ buồn nôn, ra tay tiêu diệt tất cả bọn chúng ngay tức khắc. Hắn yêu sự sạch sẽ, còn thích sắp xếp mọi thứ cho chỉnh tề ngay ngắn. Đám sâu này lớn nhỏ không đồng đều, màu sắc có đậm có nhạt, còn dán lên cánh tay hắn, đã phạm vào điều kiêng kỵ nhất của hắn.

Nhưng lúc này, sau khi hắn nhíu mày đẩy một con sâu xuống, con sâu đó như vừa mới tỉnh dậy, lại bò lên theo góc áo của hắn. Đợi đến khi dán vào da hắn thì nó mới dừng lại, làm đi làm lại mấy lần đều như thế.

Cuối cùng, Mục Cẩm Vân sầm mặt sắp xếp lại đám sâu theo kích cỡ và màu sắc. Tuy rằng chúng vẫn dán ở trên cánh tay hắn, nhưng dù sao cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

Sau khi sắp xếp lại đám sâu, hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Sâu muốn khôi phục lại thì đơn giản chỉ cần ăn và ngủ. Còn hắn hiện giờ, thì phải hấp thụ và luyện hóa những khí huyết sát bỗng ào vào cơ thể kia.

Sau khi chết đi tu lại nhục thân, những pháp bảo trước kia của hắn đã mất sạch.

Trong nguyên thần hắn là một vùng sương máu hỗn độn, vết nứt phủ đầy khắp nơi. Hắn cũng không chắc rốt cuộc trong biển ý thức còn lại thứ gì, nhưng rất rõ ràng, sức mạnh thần bí kia đều tới từ nơi đó. Đợi lần này nguyên thần khôi phục, thần thức của hắn sẽ mạnh hơn, tới lúc đó chắc sẽ có thể vạch mở được đáp án.

***

Hư không vô tận, đường đi vô tận.

Xung quanh là gió bão kẽ nứt cực kỳ khủng bố, đâu đâu cũng có những hố đen có thể nuốt lấy người ta, còn cả luồng đá Thiên Vẫn chảy loạn bay lung tung khắp mọi nơi. Cho dù là tu vi cảnh giới Nhập Thần, nếu muốn sống sót trong khoảng không gian này thì cũng cực kỳ khó khăn.

Nơi đây không có bất cứ sinh linh nào, đến ngay cả thú Phệ Căn cũng không thể xuyên qua khoảng hư không này. Hiện giờ nơi đây vẫn là khu vực mà tu sĩ nhân loại không thể tới được. Ở đầu bên kia của vùng biển hư không này, chính là ngoại vực mà nhân tu vẫn nói đến.

Trong bóng tối, có một cái bóng đỏ trập trùng lên xuống giữa gió bão, giống như một quả cầu đỏ đang trôi giạt giữa biển lớn, bị sóng biển mặc sức va đập. Có mấy lần nó đã suýt bị chìm hẳn xuống, mất tăm giữa gió bão. Nhưng một hồi lâu sau, nó lại khó nhọc giãy ra khỏi gió bão, đi về phía ngoại vực một cách gian nan.

Đây là một quãng đường dài đằng đẵng. Dù có gian khổ bao nhiêu, cho dù thịt nát xương tan, nó cũng phải đưa nàng, về nhà.

Khí linh của váy đỏ vì bị thương quá nặng mà vẫn chưa hề tỉnh lại. Nó chưa từng nói một lời nào với Tô Lâm An.

Cho dù là sau này, nó điều khiển cơ thể của Tô Lâm An khiến nàng tới gần Thiên Ma, đó cũng chỉ là tàn niệm của khí linh đang ép nàng hành động. Cho đến khi cái chân tàn của Thiên Ma dùng máu để hiến tế, dùng sức mạnh của huyết tế ấy để mở ra một kẽ nứt làm lối đi thì khí linh của váy đỏ mới hoàn toàn tỉnh lại, đồng thời hiểu rõ được sứ mệnh của mình.

Nó phải hộ tống chủ nhân trở về quê hương.

Nhưng khi nó tỉnh lại, ý thức của chủ nhân lại chìm sâu vào giấc ngủ. Tuy rằng nó muốn nói với nàng mấy câu nhưng cũng hiểu, nó không thể đánh thức nàng.

Gió bão kẽ nứt trong hư không vô tận quá lớn, việc nàng tỉnh dậy trái lại không hề có lợi.

Hiện giờ, đã càng lúc càng gần quê nhà.

Nhưng nó cũng sắp không thể chịu được nữa. Cơ thể của nó đã sắp vỡ vụn, nguyên thần đang trong cơ nguy khốn. Kiên trì cho tới tận giờ, thứ mà nó dựa vào có lẽ là nghị lực. Sau khi xuyên qua một dòng thiên thạch, cuối cùng gió bão cũng nhỏ lại. Dường như chiếc váy đỏ có thể nhìn thấy phía xa xa có một vùng xanh mướt.

Đó là một ốc đảo ở tận cùng hư không, nơi mà nhân tu gọi là ngoại vực, cũng chính là quê hương của nàng, là nơi mà nàng sinh ra.

Chiếc váy trên người nàng được luyện chế từ tơ của tằm Băng trên núi tuyết, đóa hoa ở trước ngực là tảo Thâm Lam dưới đáy biển, những đồ châu báu đang sáng lấp lánh kia là vảy của yêu giao dưới biển sâu. Chiếc váy được chủ nhân luyện chế ở quê nhà, nhưng hoa văn trên chiếc váy lại được luyện chế ở nơi có nhân tu. Bởi vì ở đó, chủ nhân đã gặp được loài hoa mà người thích nhất, rồi thêu nó lên tim.

Đi thêm một lát nữa, cuối cùng ốc đảo cũng đã thật sự xuất hiện trong tầm nhìn của nó.

Đó là một vùng hồ.

Nó không rõ cái hồ ấy rốt cuộc ở đâu. Lúc này, nó không còn sức để dò tìm nữa rồi.

Nó lẩm bẩm: “Ta chỉ có thể đưa người đến đây.”

“Quãng đường tiếp theo, người phải tự đi thôi.”

Ở phía trên hồ nước xanh biếc, quả cầu đỏ bỗng vỡ toang, hóa thành vô vàn mảnh vụn. Tô Lâm An nằm ở trong chỉ mặc một lớp áo lót, rơi xuống từ trời cao, lọt vào giữa hồ phát ra một tiếng ùm.

“Chủ nhân, ta tên là Hồng Phi.”



Dường như Tô Lâm An đã nghe thấy một tiếng nói khẽ bên tai như vậy, nhưng ý thức của nàng mơ hồ, cho dù đã chìm vào làn nước cũng vẫn không tỉnh lại. Nàng cứ vậy rơi thẳng xuống đáy hồ, lần nữa lại chìm vào hôn mê.

Trong hồ có cá.

Một đàn cá nhỏ vây quanh nàng. Rõ ràng chúng chỉ dài mấy tấc, vảy cá màu hồng trên người khiến chúng trông vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu. Nhưng khi sáp lại vật thể không rõ vừa rơi xuống, đám cá nhỏ đã đồng loạt mở miệng, để lộ ra hàm răng sắc nhọn ở bên trong.

Một con cá bơi tới nhanh nhất, cắn mạnh xuống đầu ngón tay của Tô Lâm An, kết quả...

Gãy răng rồi!

Con cá nhỏ khác không tin có chuyện quái dị như vậy, cũng nhe răng ra cắn. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc vang lên, đó là tiếng vô số răng nhọn bị gãy. Khi đàn cá nhỏ phát hiện ra thứ này không thể cắn được, chúng cũng mất hứng, dồn dập tản đi.

Không bao lâu sau, lại có một đàn cá bơi tới. Có con chẳng thèm để ý mà vòng qua người nàng ngay, có con thì bơi đi sau khi ngửi mấy lần. Tình cờ gặp phải một con cá có hình thể lớn. Nó bỗng hút mạnh một cái, những cá những tôm nho nhỏ ở xung quanh đều bị nó hút vào trong bụng, đến ngay cả Tô Lâm An cũng không phải ngoại lệ. Có điều sau khi nuốt vào miệng nó lại cảm thấy vật cưng cứng này hơi kệnh răng, cứ như đang nhai một hòn đá lớn vậy. Bởi lẽ đó, nó lại nhổ phì một cái ra ngoài.

Chưa được mấy ngày, đám linh ngư trong hồ đã bắt đầu truyền nhau một tin tức. Về cơ bản thì cuộc trò chuyện là như thế này.

“Đáy hồ có thêm một hòn đá đấy, ngươi có biết không?”

“Biết chứ, khó ăn lắm!”

“Đúng vậy, tên nhà quê nào lại ném loại mồi câu như vậy xuống chứ, tưởng rằng chúng ta sẽ mắc bẫy chắc?”

“Phì!”

Chúng cứ phì phì phì mắng như thế khiến rất nhiều bong bóng nổi lên trên mặt hồ. Thiếu niên chèo thuyền du ngoạn câu cá chẳng hiểu gì, thầm nghĩ, hôm nay hồ làm sao thế, sao có nhiều cá nhả bong bóng quá vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status