Ấn Công Đức

Chương 389 : Chương 389ÁM SÁT



Nàng chưa quen với cuộc sống ở nơi ngoại vực này, dẫn theo đàn em là người địa phương cũng không phải là không được.

Nhưng rốt cuộc có thể thu nhận hay không, thì vẫn còn phải quan sát cẩn thận một thời gian, không phải ai nàng cũng sẵn lòng dắt theo. Năm ấy khi vẫn còn là nữ ma đầu, về cơ bản Tô Lâm An chỉ có một thân một mình. Sau này làm đại sư tỷ, những người mà nàng để ý chăm sóc cũng chỉ có đám Trữ Huy Trữ Tần, nàng chưa từng để mắt đến những người khác.

Lúc này, Tô Lâm An nói với giọng điệu hờ hững: “Đứng dậy đi đã.”

Bàng Binh vẫn quỳ như một khúc gỗ, rất có vẻ như muốn nói nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ không đứng lên. Tô Lâm An thấy vậy thì cười khẽ một tiếng, nói: “Thế mà còn nói là sẵn lòng nghe theo lời sai bảo của ta. Câu đầu tiên này mà đã định không nghe rồi hả?” Tiếng cười đó trong vắt êm tai, nhưng Bàng Binh lại nghe ra được chút ý mỉa mai từ trong đó. Mặt cậu chợt biến sắc, sau đó lại đứng phắt dậy, ôm lấy đứa bé mới sinh đứng ở một bên, muốn làm một cái cọc gỗ biết phục tùng mệnh lệnh.

Nhưng vào đúng lúc này, đứa bé trong lòng cậu lại gào khóc oe oe, cơ thể nhỏ xíu mà tiếng khóc lại rung cả trời, cực kỳ có lực xuyên thấu.

Bàng Binh vốn đang nghiêm mặt, nhưng bởi đứa nhỏ khóc ầm ĩ mà không thể không đi qua đi lại, đồng thời đung đưa đứa nhỏ trong lòng. Một thiếu niên trầm mặc bỗng chốc lắc mình biến hóa, vẻ nghiêm túc trên gương mặt cũng biến thành sự bất đắc dĩ.

Nhà Bàng Binh này, trông thuận mắt hơn hai mẹ con Hạng gia kia rất nhiều.

Nàng đang nghĩ vậy, cách đó không xa đã vang lên tiếng xô xát và khóc lóc. Tô Lâm An chẳng cần nghĩ cũng biết, đó là do Hạng thị và người nhà Kiêm Gia ầm ĩ mà thành.

Cha Bàng Binh thấy Tô Lâm An nhìn về phía đó thì lập tức nói trước: “Thằng nhóc Hạng Dục Đình kia, khi nhỏ đã từng được định hôn ước với Kiêm Gia.”

Sau đó, ông kể lại một lượt chuyện của Hạng gia cho Tô Lâm An nghe.

Tu vi của cha Hạng Dục Đình không tồi, khi ấy đứng thứ hai trong thôn Cổ Mộc, chỉ ở sau trưởng thôn. Ông ấy là bạn thân lâu năm với cha của Diệp Kiêm Gia là Diệp Tấn, thê tử của hai người cũng mang thai gần như cùng lúc, đã định hôn cho hai đứa nhỏ từ khi còn trong bụng.

Nhưng vào lúc bụng của Hạng thị dần lớn lên, cha của Hạng Dục Đình sau khi bị lây nhiễm trùng Huyết Duyên thì rời khỏi thôn. Hạng thị chịu đả kích nên sinh non, Tiểu Đình được sinh ra cũng cực kỳ yếu ớt. Khi ấy Diệp Tấn còn rất quan tâm đến họ, cũng cực kỳ săn sóc cho Hạng thị, có những lúc đến ngay cả vợ mình còn chẳng quan trọng bằng Hạng thị. Điều này đã gây nên nỗi bất mãn của thê tử ông.

Lúc mới đầu, đứa nhỏ của hai nhà cũng chơi với nhau. Sau này sự chênh lệch giữa hai người họ càng lúc càng lớn, Hạng thị cũng chỉ biết khóc lóc tiều tụy cả ngày. Tóm lại thì đến một ngày nào đó, Diệp Tấn không còn quan tâm đến Hạng thị nữa, còn Diệp Kiêm Gia cũng không qua lại với Tiểu Đình. Không còn sự giúp đỡ của Diệp Tấn, cuộc sống của Hạng gia trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

“Mấy nhà hàng xóm chúng ta thỉnh thoảng cũng giúp đỡ một chút, nhưng mọi người đều chẳng giết được bao nhiêu linh thú, quan trọng là con nhà mình, cho nên có rất nhiều lúc Tiểu Đình sẽ ra ngoài thôn đánh ít cá tôm về ăn. Sau đó, có thể nó còn có ý đi tìm cha.”

Khi ông nói đến đây, Bàng Binh vẫn luôn không nói gì lại lên tiếng: “Hạng Dục Đình sống cũng chẳng dễ dàng gì.”

Nhà họ chỉ dựa vào mình hắn chống đỡ, bao nhiêu năm như vậy, Hạng thị kia cứ uể oải nằm trên giường, hoàn toàn không có chút trách nhiệm nào của người làm mẹ. Nếu như bà ta thật sự không thể cử động được thì cũng đành, nhưng đằng này cơ thể bà ta cũng chẳng hề yếu, chỉ luôn miệng nói là tâm bệnh gì đó thôi.

Phải biết rằng, khi nương của cậu còn sống, bà còn muốn đi theo lên núi để săn thú. Cho dù đã bị linh thú gặm đứt mất một cánh tay thì bà vẫn vật lộn để chăm sóc cậu. Nghĩ đến nương, hốc mắt Bàng Binh chợt đỏ hoe. Cậu cúi đầu nhìn đệ đệ trong lòng, hơi xoay người khiến nước mắt rơi trên mặt đệ đệ, lại vội vàng đưa tay ra lau đi cho đứa bé.

“Ừm, Hạng Dục Đình một mình gánh vác cả gia đình, đúng là khó khăn. Tuy rằng Diệp Kiêm Gia không để ý đến huynh ấy nữa, huynh ấy vẫn đối xử rất tốt với Diệp Kiêm Gia. Lần này cãi nhau, có lẽ là bởi huynh ấy đã chia miếng thịt tim kia cho Diệp Kiêm Gia.”

Bàng Binh nói đến đây thì lại nhìn Tô Lâm An, “Hay là, ta qua nghe ngóng xem thế nào nhé.”

Nếu như cậu đã muốn dựa dẫm vào người khác, tất nhiên phải tỏ vẻ chịu khó lanh lợi một chút. Giờ tuy rằng vẫn còn nhỏ, thực lực lại chẳng cao, nhưng không phải là không làm được gì. Nói đoạn, Bàng Binh lượn qua đó một vòng. Đợi đến khi trở lại, cậu đã có thể kể lại nội dung trận cãi vã giữa Hạng thị và Diệp gia sinh động như thật.

“Hạng thị muốn đòi thịt về, Diệp gia không muốn trả. Bà vợ Diệp gia còn đẩy Hạng thị một cái, đẩy người ta ngã ngất ra luôn, giờ đã được người trong thôn khiêng về nhà rồi.” Cậu không hỏi Tô Lâm An có muốn qua đó xem sao không, sau khi bẩm báo xong bèn quy củ đứng canh ở một bên.

Tô Lâm An cũng không nói muốn đi xem Hạng thị thế nào. Nàng tìm lấy một cái ghế đá sạch sẽ trong viện của Bàng gia, sau đó bảo Bàng Binh tiếp tục luyện quyền.

Quyền pháp của Bàng Binh rất dứt khoát, cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng sức lực và tốc độ ra quyền đều không ổn. Tô Lâm An vừa xem vừa chỉ bảo. Nàng cầm một nắm đá trong tay. Mỗi lần Bàng Binh ra quyền sai, nàng sẽ ném đá qua nhắc nhở cho đúng. Cha Bàng ở bên cạnh cũng bị thu hút hoàn toàn. Tuy rằng chân của ông không ổn, nhưng lúc này cũng nghe theo sự chỉ huy của Tô Lâm An để luyện quyền pháp, đồng thời thầm tự nghiền ngẫm. Càng nghĩ sâu xa, ông lại càng cung kính với Tô Lâm An hơn.

Cứ như vậy, hai người luyện quyền, một người giám thị, chớp mắt đã đến chạng vạng. Trong lúc đó Hạng Dục Đình ra ngoài thôn đánh cá đã trở về nhà. Tô Lâm An còn không ngoái đầu nhìn lấy một cái. Chẳng qua nàng không để ý đến Hạng Dục Đình, một lúc sau, Hạng Dục Đình đã tự tìm đến cửa.

Hạng Dục Đình xông tới, nói thẳng vào vấn đề: “Là ngươi bảo với nương rằng ta đưa thịt tim cho Kiêm Gia!”

“Ngươi còn xúi giục nương ta đi gây phiền phức với Diệp gia, hại nương ta bị đụng ngất! Ngươi có ý đồ gì!”

Ô kìa, vừa về đã chạy tới gây rối với nàng hả?

Tô Lâm An liếc xéo hắn một cái: “Hà hà.”

Trong lòng Hạng Dục Đình vốn đầy lửa giận, nhưng lúc này nhìn thấy Tô Lâm An thì không hiểu vì sao lại bớt đi mấy phần khí thế, giọng nói cũng giảm xuống. Hắn nhíu mày nói: “Miếng thịt kia ta có hấp thụ cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Đã sắp đến ngày thức tỉnh huyết mạch rồi, nếu Kiêm Gia ăn thì chắc chắn có thể tiến bộ...”

“Ờ, rồi sao?” Tô Lâm An hỏi: “Có liên quan gì đến ta không?”

“Vả lại, có phải ngươi đã quên mất rằng, thịt đó do ta và Bàng Binh săn được. Tính ra là chia cho ta, có liên quan gì đến ngươi chứ?”

“Ngươi mang đi tặng người khác, đã hỏi ý kiến của ta chưa?” Tô Lâm An vốn đang ngồi trên ghế đá, khi nàng nói chuyện bỗng đứng lên. Rõ ràng trong mắt có sự uy nghiêm như bễ nghễ liếc nhìn chúng sinh, nhưng vẫn lùn hơn đối phương một khoảng...

Tô Lâm An: “...”

Không đợi Hạng Dục Đình lên tiếng, Tô Lâm An tiếp tục nói: “Ân tình ngươi cứu ta về, ta đã trả đủ rồi. Sau này bớt xuất hiện làm ta ngứa mắt đi.”

Nếu như là trước kia, khi trên người nàng không có ấn Công Đức, nàng đã sớm đập cho thằng nhãi này bay sang một bên rồi, nhìn mà bực mình.

“Ngươi!”

“Tiểu Đình à, về đi.” Cha Bàng chủ động đứng ra. Vóc dáng ông cao to, cho dù chân không tiện nhưng khi đứng trước mặt Tiểu Đình vẫn cao lớn như một ngọn núi.

“Tô cô nương đã giúp cả thôn ta một cái ân lớn, còn là đại ân nhân của Bàng gia ta nữa.”

“Thái độ này của ngươi là không được.”

Hạng Dục Đình đỏ bừng cả mặt, “Nhưng nàng ta không nên...”

“Có gì mà không nên? Thịt đó rốt cuộc từ đâu ra, chẳng lẽ ngươi không biết?”

“Nghe thúc khuyên một câu, ngươi có đưa đồ tốt cho đứa bé Diệp gia kia, người ta cũng không nhìn ngươi thêm cái nào đâu. Tự lo lấy mình đi.”

Hạng Dục Đình bị nói trúng tim đen, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt lại. Hắn thất hồn lạc vía trở về, khi đi đến cửa lại quay đầu nhìn Tô Tô một cái. Nhưng thấy nàng không hề có ý định quan tâm đến mình, Hạng Dục Đình mới cúi đầu về nhà. Đợi sau khi hắn đi khuất, cha Bàng bèn nói: “Ta đi dọn dẹp phòng trống, tiền bối cứ tạm thời ở lại nhà ta đi.”

Nói xong, ông cũng chẳng đợi Tô Lâm An đáp lời mà lập tức hào hứng vào nhà. Tháp ba góc của Bàng gia rất lớn, bên trong dùng vách gỗ chia làm mấy gian phòng, xem ra là vì trước kia có nữ chủ nhân nên trong phòng được dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng, trông sạch sẽ chỉnh tề hơn Hạng gia rất nhiều.

Trong thôn, Tô Lâm An vốn đang ở Hạng gia. Nàng nghĩ một lúc rồi cũng không từ chối, đến ở Bàng gia. Về chuyện thức tỉnh huyết mạch và sinh linh ngoại giới, nàng cũng muốn biết liệu tu sĩ nhân loại có hiểu nhiều hơn không. Những điều này, thật ra nàng có thể hỏi cha con Bàng gia, tiện thể cũng quan sát họ.

Gần đây Tô Lâm An không định vào núi bế quan, bởi vậy nàng tạm thời ở lại Bàng gia.

Đêm khuya.

Tô Lâm An nhắm mắt dưỡng thần.

Ngoài phòng, bỗng nhiên có một đợt đao động linh khí kỳ lạ, Tô Lâm An mở choàng mắt.

Nàng đã dùng chỗ linh thạch bắt bí được từ tu sĩ trấn Mãng Sơn để bày một trận pháp đơn giản. Mà hiện giờ, có người xông vào trận.

Lúc này không thể quan tâm nhiều, nàng dùng ngay thần thức ép xuống. Bóng người kia lập tức khựng lại, sau đó ồ một tiếng, đồng thời sức mạnh khí huyết tăng vọt, một luồng uy áp nghiền đến như che phủ trời đất.

Lập tức, Tô Lâm An run rẩy cả người, khí huyết quanh thân bị kiềm hãm lại.

Người tới ít nhất cũng phải là tu sĩ cao cấp có cảnh giới Chân Huyết!

Đó không phải người trong thôn!

Xoạt một tiếng, tháp ba góc bị một đao phá thủng. Tiếp sau đó, một tia sáng lạnh lẽo bỗng ập tới, mục tiêu chính là ấn đường của Tô Lâm An.

Ánh đao ngưng tụ lại thành đốm lửa, chỉ trong nháy mắt đã tới ngay trước mắt. Nàng vốn là khoanh chân, lúc này né đi không kịp bèn mạnh mẽ giơ tay, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy mũi đao.

Một cơn đau dữ dội tức thì ập tới lòng bàn tay nàng. Đao này, chẳng ngờ đã làm xước da nàng.

“Đúng là khó nhằn!” Người tới đang muốn nhấc đao lên chém tiếp, bao tay của Tô Lâm An bỗng hiện ra. Nắm tay nàng vung lên, tiếng chuông kêu đinh đang như nước chảy róc rách, lại như hoàng anh hót khẽ. Bước chân của gã hơi lảo đảo, khẽ bừng tỉnh lại, sau đó cắn nát đầu lưỡi nhổ ra một ngụm máu tươi, thấp giọng quát: “Mẹ nó đúng là khó chơi!”

Khó trách bề trên lại phái gã qua. Nếu là những người khác, nói không chừng còn bị nàng ta chơi lại.

Vào đúng lúc này, một tiếng gọi tan nát cõi lòng chợt vang dội phía chân trời. “Nương!”

Người mặc áo đen kia nhíu mày lại. Gã vốn nghe ngóng mục tiêu đang ở Hạng gia, sau khi đi vào bèn giết luôn người phụ yếu ớt nhất kia. Sau khi giết xong, gã mới ý thức được đã giết nhầm người. Lúc bấy giờ mới ngó sang nhà bên cạnh đồng thời dùng sức mạnh khí huyết thử thăm dò, xác định được mục tiêu đúng là ở đây.

Vốn gã muốn làm việc trong im lặng, giết xong mục tiêu thì đi, giờ lại không giấu nổi nữa. Tiếng kêu thảm thiết kia đã đánh thức không ít người trong thôn.

Gã sầm mặt lại, mắt tựa sao lạnh giữa đêm đông.

Nếu không được thì giết luôn cả thôn là xong, ai mà biết được là gã ra tay!

Nghĩ như vậy, gã quát khẽ một tiếng, mạnh mẽ giậm chân, cơ thể bỗng biến lớn. Sức mạnh khí huyết của gã cuồn cuộn như sóng biển, áp chế cả thôn làng, càng làm nổi bật lên rằng thôn làng này chỉ như lục bình trên mặt nước, không nơi nương tựa.

Một cơn sóng ập tới, sẽ hủy diệt đi tất cả.



“Kẻ nào!” Trưởng thôn không có ở đây, lão Tuân chính là người có tu vi cao nhất thôn. Lúc này hiểu rõ thực lực của đối phương cường hãn, ông cũng không thể không ra mặt. Lọ thuốc hít ông hay cầm giờ lơ lửng trên đỉnh đầu, một luồng khói xanh bay lên không trung, đó là tín hiệu cầu cứu, có thể gửi đến chỗ của trưởng thôn. Không chỉ như vậy, làn khói kia còn có thể ghi nhớ sức mạnh khí huyết của kẻ làm việc ác này.

Nhưng khi làn khói vừa bay lên cao đã bị một ánh đao đánh tan. Sau đó, làn sương đỏ bao phủ cả bầu trời, nhốt lấy cả thôn làng vào trong.

Lão Tuân rét lạnh trong lòng, “Tiêu rồi!”

Gã áo đen kia đã phong tỏa toàn thôn, chắc chắn là không định bỏ qua cho bất cứ ai.

Người trong thôn Cổ Mộc bọn họ, từ lúc nào đã chọc phải sát thần như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status