Ấn Công Đức

Chương 390 : Chương 390HUYẾT KHÍ HÓA THỰC



Sau khi biến hình, gã mặc đồ đen còn cao to vạm vỡ hơn cả Cuồng Phủ nàng gặp phải ở trấn Mãng Sơn lần trước. Trong tay gã không có đao, làn sương máu tản ra từ trên người gã lại ngưng tụ thành bóng đao giữa không trung. Nếu như cây trường đao ấy bổ xuống, cho dù nàng đỡ được thì chắc chắn cha con Bàng gia cũng không thể chống nổi.

Cũng vào lúc khí huyết của gã áo đen biến thành đao, lão Tuân thốt lên với vẻ mặt kinh sợ: “Huyết khí hóa thực!”

“Chân Huyết tột đỉnh!”

Ông hiểu rõ trong lòng, người trong thôn hoàn toàn không phải là đối thủ của gã, chỉ có thể gào lên: “Mau tới chỗ tượng đá!”

Hạng người có cảnh giới Chân Huyết tột đỉnh này được tượng thần ban tặng cho sức mạnh thức tỉnh huyết mạch. Chỉ mong rằng, gã ta có thể kiêng kỵ thần lực của tượng đá, không dám tàn sát đồng tộc.

Khi lão Tuân hô lên câu này, dân làng đã nhao nhao xông về phía tượng đá, nhưng rốt cuộc có hiệu quả hay không thì trong lòng mọi người không hề chắc chắn. Xung quanh tượng đá là một quảng trường trống trải, ở trên đó được xếp đầy đồ tế cần dùng khi thức tỉnh huyết mạch, khắp nơi đều có dây lụa và đèn lồng đỏ bay phấp phới. Đây vốn nên là một khung cảnh vui sướng hân hoan, nhưng lúc này lại khiến lòng người rét lạnh. Dường như thứ đang bay giữa trời đêm kia không phải là dây lụa đỏ, mà là máu tươi phủ kín cả bầu trời.

...

Mục tiêu chính của gã áo đen kia là Tô Lâm An, còn những dân làng khác chạy trốn đến quanh tượng đá thì gã tạm thời không quan tâm.

Đợi sau khi kết liễu mục tiêu, gã muốn hủy diệt cả thôn làng này cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, không cần phải vội.

Trái lại, mục tiêu này hết sức cổ quái, đáng để gã hao tâm tổn trí chút ít.

Tô Lâm An vẫn luôn quan sát động tĩnh ở trong thôn. Sau khi nghe thấy tiếng kêu của lão Tuân thì nàng hiểu ra ngay tu vi của gã áo đen này rốt cuộc ở cảnh giới nào. So ra với giới tu chân, chỉ e rằng gã cũng phải là cảnh giới Nhân Tiên hậu kỳ, mạnh hơn thực lực của nàng rất nhiều. Tất cả mọi người trong thôn Cổ Mộc đều không đủ để cho gã chém, đến ngay cả linh mộc bảo vệ Tiểu Lục, cũng không phải đối thủ của gã.

Đúng rồi, Tiểu Lục!

Động tĩnh lớn như vậy mà Tiểu Lục lại không có phản ứng gì, xem ra đã âm thầm bị xử lý.

Gần đây, bởi nàng nhận ra người nơi này rất nhạy cảm với việc cảm ứng bằng thần thức cho nên cũng không liên tục dùng thần thức để bao phủ lấy tất cả, không thể nắm giữ toàn cuộc giống như trước kia. Hiện giờ, bị người ta giết tới tận cửa rồi nàng mới biết!

Tô Lâm An cắn răng, cơ thể bỗng bay vụt đi. Tốt nhất là nàng có thể nghĩ cách dẫn kẻ đó đi xa, dốc hết sức để không gây ảnh hưởng đến người dân thôn Cổ Mộc.

Chạy đến trấn Mãng Sơn!

Có lẽ hoa linh Tường Vi sẽ đối phó được gã!

“Muốn chạy?” Lúc này, thân hình gã áo đen cực kỳ cao lớn. Trong mắt gã, Tô Lâm An chỉ như một con chim sẻ, há có thể bay ra khỏi lòng bàn tay gã.

Gã chỉ sợ đao của mình mà bổ xuống thì sẽ chém nàng ta thành thịt vụn hoàn toàn, như vậy thì không thể làm rõ được bí mật trên người nàng ta. Bởi vậy, gã vươn một bàn tay ra, đè mạnh xuống như Ngũ Chỉ Sơn đồng thời tức giận quát lên, “Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, ta sẽ để ngươi chết thoải mái một chút!”

Có điều chưởng này đập xuống, gã lại nhận ra mình chỉ vồ vào khoảng không. Con chim sẻ nhỏ kia có thân hình linh hoạt, bộ pháp quái dị, lại nhảy được về phía sau núi.

Gã nhíu mày lại, sải bước, một chân đạp lên một tòa tháp ba góc, sau đó huyết khí trong lòng bàn tay tụ lại thành lưới chụp về phía con sẻ nhỏ kia. Nào ngờ rõ ràng gã đã nhìn thấy đối phương bị bao phủ bên trong, nhưng đợi đến khi chụp xuống thì lại lệch mất một chút, trơ mắt nhìn nàng ta lại chạy thoát ra khỏi vòng vây.

Gã áo đen lập tức nổi trận lôi đình, cũng không kiêng kỵ gì nhiều nữa. Trường đao trong tay gã chém ra ngàn vạn ánh đao. Lần này, quả thực Tô Lâm An không thể hoàn toàn tránh được, bị một ánh đao bổ trúng. Cơ thể nàng văng ra như diều đứt dây, lại bị một sức mạnh khổng lồ đập cho bay ngược lại, đụng “Ầm” một tiếng vào kiến trúc cao to nhất trong thôn Cổ Mộc, cũng chính là bức tượng đá kia. Sau khi va chạm, Tô Lâm An lăn trên bả vai của bức tượng. Nàng lấy tay nắm chặt lấy tượng đá mới không bị rơi từ trên cao xuống lần nữa.

Tượng đá kia đã bị hư hại nghiêm trọng, những góc cạnh đã bị mài mòn, nhìn không ra nổi hình người. Lúc này sau khi bị nàng đụng vào, tượng đá hơi lung lay mấy cái, còn có vô số đá vụn lăn xuống.

Tiếp sau đó, cánh tay đang giơ lên kia phát ra tiếng kêu răng rắc, cuối cùng rơi xuống “Uỳnh” một tiếng, suýt chút nữa rơi trúng dân làng đang núp ở phía dưới.

Nàng vốn muốn chạy trốn ra sau núi, nào ngờ lại bị một đao kia bổ đến nơi dân làng đang trốn.

Sau khi chịu va chạm, lưng Tô Lâm An đau rát, đầu cũng hơi choáng váng. Bên tai ngập tràn tiếng kêu khóc và gào thét của dân làng, khiến đầu nàng lại càng đau như muốn nứt ra.

“Là nàng ta, là tai vạ do nàng ta chọc phải. Ngươi là đồ sao chổi!” Một giọng nữ chói tai vang lên.

Người gào lên câu đó hẳn chính là Diệp Kiêm Gia.

Lúc này nàng không rảnh để quan tâm tới người khác, càng không rảnh để tức giận, chỉ là bởi, sát khí đã tới. Huyết khí của gã áo đen kia đã biến thành cây trường thương, lại xông tới lần nữa.

“Phập”, cây trường thương kia đã ghim vào bả vai nàng, phát ra một tiếng động lớn.

Mũi thương vẫn chưa đâm thủng cơ thể nàng, nhưng sức lực khổng lồ khiến nàng bị đè chặt lên bức tượng đá. Nàng muốn dùng tay túm lấy cây thương, nhưng cây thương này do chính huyết khí của gã ta hóa thành, bàn tay nàng chụp tới nhưng chỉ nắm vào một khoảng không.

“Cơ thể này của ngươi, quả là được rèn luyện rất tốt. Trông thì yếu đuối nhưng lại chịu được sức lực khổng lồ đến vậy.” Gã áo đen lại gần từng bước, “Ngươi đã tu luyện công pháp gì?”

Thấy Tô Lâm An không lên tiếng, lại thêm một cây thương nữa ghim lên vai trái của nàng. Lúc này, nàng muốn giãy giụa càng khó hơn.



Khoa Đẩu Hỏa nóng lòng như lửa đốt, thế nhưng thực lực của đối phương quá mạnh, lúc này cứ cho là nó bay ra cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Nó chỉ có thể đợi sau khi gã bước tới, xem có thể nhân cơ hội gã không chú ý rồi đốt ngay nguyên thần của gã không! Nhưng vào đúng lúc này, chú chim nhỏ vẫn luôn ngủ trong túi Tô Lâm An bỗng nhô đầu ra ngoài, phun một ngọn lửa nhỏ về phía cây trường thương cắm trên vai Tô Lâm An, đồng thời hô lên: “Bà ngoại!”

Nó vừa ra đời, uy lực của ngọn lửa vô cùng yếu ớt, chẳng gây ra bất cứ tổn thất gì với cây trường thương được ngưng tụ từ huyết khí, trái lại, vì ngọn lửa này, mà lại để lộ thân phận của chính mình.

Gã áo đen kinh ngạc nói: “Cửu Thiên Hỏa Diên non!”

Vốn gã đã để ý thấy người phụ nữ này có mang theo một con chim nhỏ, nhưng khi nó không phun lửa nhìn chẳng khác một con gà con bình thường là mấy, chẳng qua lông vũ có màu đỏ ửng mà thôi. Giờ nó phun lửa ra, lại thêm việc biết nói tiếng người, gã áo đen gần như xác định được thân phận của nó ngay trong tức khắc. Trong mắt gã đã hiện vẻ mừng rỡ như điên.

Chuyến này, gã tới thật là đúng đắn.

“Lại đây!” Gã giơ tay ra tóm một cái, một luồng sức mạnh vô hình bắt lấy Cửu Thiên Hỏa Diên, đồng thời kéo nó về phía mình!

Cửu Thiên Hỏa Diên non vừa căng thẳng thì khóc loạn lên như một đứa bé. Tô Lâm An bỗng sinh ra một luồng sức mạnh, khiến hai cây trường thương màu đỏ máu cắm ở vai bị rung mạnh không ngừng. Chân nàng đạp mạnh lên vai của tượng đá, chống lại sức mạnh của gã áo đen, khó khăn di chuyển từng chút từng chút một về phía trước.

Ngay lúc này, cây thương thứ ba lao đến trong nháy mắt, cắm vào đúng chỗ tim nàng.

Nàng vừa miễn cưỡng dịch chuyển ra được một khoảng, giờ lại bị sức mạnh của mũi thương ấn quay lại. Lưng nàng lại đụng vào phần đầu của tượng đá, bị cọ đến đau rát.

“Uỳnh!”

“Uỳnh!”

Cây thương thứ tư, thứ năm...

Hai cây thương màu máu chia ra cắm vào chân trái và chân phải của nàng, khiến nàng không thể cử động.

Nàng vào lúc này giống như Thiên Ma đã bị phanh thây kia, cơ thể cũng chịu đủ loại phong ấn. Nếu như mũi thương ở chỗ tim chuyển sang cắm vào đầu nàng, thì đúng là giống hệt phong ấn phanh thây Thiên Ma. Sức mạnh khí huyết của tu sĩ ngoại vực đúng là quá khó đối phó, còn phiền phức hơn thú Phệ Căn mà nàng gặp phải khi xưa rất nhiều. Nàng không chạm được vào thực thể tấn công của đối phương, chỉ có thể chịu khống chế mọi bề!

Gã áo đen nắm lấy chú chim nhỏ, ấn ngón tay lên đầu chim. Cửu Thiên Hỏa Diên vốn đang khóc ầm ĩ không dừng bỗng gục đầu xuống, hôn mê ngay lập tức.

Gã mỉm cười cất Cửu Thiên Hỏa Diên vào trong túi, lại tiếp tục tiến tới gần Tô Lâm An.

Vừa rồi nếu như gã bổ thẳng một đao xuống, chắc chắn con chim Cửu Thiên Hỏa Diên non này không sống nổi. Gã thấy hơi may mắn rằng mình đã tính toán trước, không trực tiếp nghiền kẻ này tan xương nát thịt.

“Ta cũng muốn nhìn rõ xem, trên người ngươi rốt cuộc còn ẩn chứa những bí mật gì!” Nói đoạn, một ánh đao lại chém ra xé rách giáp da trên người Tô Lâm An. Sau khi tấm giáp bị tách thành hai nửa từ chính giữa, gã còn dùng đao đẩy giáp da sang hai bên, cởi nó ra.

Lúc này, trên người Tô Lâm An chỉ còn một lớp áo trong mỏng manh. Còn gã, thì chống mũi đao ở trên xương quai xanh của nàng rồi chậm rãi di chuyển đến cổ áo, từ trên dịch xuống, xé rách áo nàng từng chút một.

Gã mặc đồ đen kín mít, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài.

Lúc này trong đôi mắt kia không hề có chút vẻ dâm tà nào, trái lại tràn đầy nét âm u quỷ dị. Giống như, gã không chỉ muốn xé quần áo nàng ra, mà còn muốn lột lớp da của nàng xuống, khiến cho tất cả mọi thứ của nàng đều bị lộ ra trước mặt người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status