Ấn Công Đức

Chương 391 : Chương 391BIẾN LỚN



Lưng Tô Lâm An đang đau rát.

Hình như kể từ khi bị chiếc váy đỏ kia cắt rách da rồi chảy máu, cơ thể củ cải này đã không còn chịu được áp lực như trước nữa. Phải biết rằng, trước đó khi ở trong cơ thể thú Phệ Căn, nàng chẳng hề bị thương tổn dù chỉ một chút.

Nhưng hiện giờ, sau mấy lần bị va chạm dữ dội thì cuối cùng cơ thể củ cải mình đồng da sắt này của nàng đã không chịu nổi áp lực khổng lồ, máu tươi chậm rãi rỉ ra.

Tuy rằng máu không chảy nhiều nhưng cũng đã thấm ướt tấm áo trong màu trắng, dính lên pho tượng đá mà nàng đang dựa sát người vào.

Dòng máu ấy ngấm thẳng vào tượng đá, biến mất tăm chỉ trong nháy mắt.

Tô Lâm An không hề nhận ra điều này. Nàng chỉ thấy chỗ vốn đau rát ở sau lưng càng lúc càng nóng, sức mạnh khí huyết vốn chẳng có bao nhiêu trong người đang cuộn trào, khiến cho toàn bộ cơ thể nàng trở nên nóng rực, thần thức cũng mơ màng không rõ. Dường như có vô vàn giọng nói vang lên trong đầu nàng, khiến não nàng trở thành một đống bùi nhùi.

Nàng nhìn thẳng vào gã áo đen phía trước, hốc mắt dần đỏ ửng lên.

“Sao vậy, hận ta?” Gã hưởng thụ nỗi hận thù của kẻ yếu. Khi nhìn thấy dáng vẻ những kẻ đó giãy giụa đau đớn, hận gã đến tận xương tận tủy nhưng lại chẳng thể làm gì, trong lòng gã luôn có một cảm giác vui sướng khó nói thành lời.

Mũi đao của gã áo đen đi xuống, chậm rãi xé rách áo nàng từ phần cổ cho đến chỗ trái tim, vừa vặn chỉ vào đóa hoa tường vi được thêu trên chiếc yếm của nàng.

Vào đúng lúc này, một miếng huyết ngọc màu đỏ sậm rơi ra từ vị trí trái tim trong yếm nàng. Sau khi gã áo đen nhìn thấy nó thì vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.

“Huyết khí trên miếng ngọc này...” Khiến cho gã cũng đã sợ hãi trong thoáng chốc.

Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, gã áo đen hoàn hồn lại, trong con ngươi hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Miếng huyết ngọc này, chắc chắn không phải vật tầm thường, chẳng lẽ nó đã nhiễm phải sức mạnh khí huyết của hoàng tộc Thiên Ma. Uy áp truyền tới từ trên miếng ngọc khiến gã khiếp đảm, đồng thời cũng làm cho máu trong người gã cuộn trào, biến gã thành một kẻ điên cuồng chỉ trong chớp mắt. Vẻ mặt gã phấn khích, đôi mắt đỏ ngầu.

Gã đột ngột vươn tay ra, muốn chiếm miếng huyết ngọc kia cho riêng mình. Mà lúc này, trong con ngươi Tô Lâm An chợt lóe lên nét hung ác, thần trí bỗng tỉnh táo lại.

Đó là Tiên Sứ Lệnh. Kẻ này còn dám động vào Tiên Sứ Lệnh của nàng! Nàng không hề đặt Tiên Sứ Lệnh vào pháp bảo trữ vật mà mang theo sát bên mình để tẩm bổ cho nó, đeo ở trước ngực. Hiện giờ, nó đã lộ ra trước mặt người khác, mà rõ ràng là tên áo đen kia cực kỳ hứng thú với Tiên Sứ Lệnh.

Khí thế quanh người nàng càng lúc càng mạnh. Không ai chú ý thấy, đã có một vài đốm sáng lờ mờ tản ra từ trong tượng đá, chui vào người Tô Lâm An.

Nàng liều mạng giãy giụa, năm cây trường thương bằng huyết khí kia bắt đầu rung lên không ngừng, nhưng trước sau vẫn còn thiếu một chút nữa! Trong lúc dốc sức cực độ, cổ họng của Tô Lâm An đã phát ra tiếng gầm trầm thấp đầy phẫn nộ.

Khoa Đẩu Hỏa thấy Tô Lâm An đã sắp phát điên. Vào khoảnh khắc bàn tay to kia lại gần, nó bổ nhào ra, ép cho bàn tay của gã áo đen kia phải lui lại. Nhưng gã đã khăng khăng phải giành được huyết ngọc. Tuy rằng bị ngọn lửa ép phải lui lại một chút nhưng ngay sau đó, huyết khí trong lòng bàn tay gã càng vượng, như mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, đè về phía Khoa Đẩu Hỏa với khí thế dời núi lấp biển.

Ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa như bị một chưởng kia vỗ cho chia năm xẻ bảy. Nó thấy tình hình không ổn thì lập tức trốn về biển ý thức của Tô Lâm An, còn núp hết cả người dưới ấn Công Đức. Trong mắt nó, có ấn Công Đức ở đây là có thể giữ được tính mạng.

Khi bàn tay kia lại gần lần nữa, dường như có một luồng sức mạnh khổng lồ bỗng nhiên trào vào trong cơ thể Tô Lâm An. Tiếng gầm gừ của nàng cũng trở thành tiếng gào thét vang tận mây xanh.

Đợi sau khi gào xong, trong đầu Tô Lâm An xẹt qua một ý nghĩ lúng túng...

Dáng vẻ mở miệng thét gào, xấu quá đi mất!

Nhưng lúc này nàng lại không thể quan tâm đến hình tượng nữa. “Uỳnh” một tiếng, nàng giãy thoát khỏi sự trói buộc của năm cây thương huyết khí, tiếp sau đó giơ nắm đấm lên nện mạnh về phía trước.

Đôi găng tay vốn có dạng xiềng xích, khi nàng vung quyền lên thì đã biến thành hình dáng khác. Lưỡi đao sắc lạnh ở đốt các ngón tay lóe lên vầng sáng lạnh lẽo dưới trăng, giã mạnh vào cằm gã áo đen.

Gã áo đen chẳng ngờ tới rằng nàng có thể tránh thoát khỏi sự áp chế của mình, vì thế căn bản là không kịp phản ứng. Đợi đến khi một quyền nện tới, gã chỉ cảm thấy cằm mình kêu “rắc” một tiếng. Đầu gã lệch sang một bên, răng và máu cùng bắn tóe ra, hơn nữa người gã còn lùi mạnh lại mấy bước, suýt nữa không đứng vững nổi.

“Chết tiệt!” Sau khi đứng vững lại, gã lập tức muốn ra tay, nhưng lại chẳng ngờ người phụ nữ kia đã giành tấn công trước. Bóng quyền bay lượn khắp trời, khiến cho gã không thể nhìn rõ ra được đâu là hư đâu là thực. Gã giơ hai cánh tay ra chắn trước mặt. Sau khi chịu đựng vô số nắm đấm, gã áo đen nghiến chặt răng, sức mạnh khí huyết lại bộc phát lần nữa ở hai cánh tay. Cơ bắp trên cánh tay gồ lên, gã chợt vung mạnh tay ra đón đỡ!

Tiếp sau đó, huyết khí tụ lại thành đao. Ánh đao như núi, một đao bổ xuống hệt như có thể chém nứt cả đất trời.

Phía dưới chính là người dân thôn Cổ Mộc, nàng không thể tránh!

Nàng cũng không muốn tránh! Ý chí chiến đấu tựa như một ngọn lửa cháy hừng hực, khiến cho dòng máu nóng sôi trào khắp người nàng. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ cảm nhận được nhiều sức mạnh khí huyết đến thế trong cơ thể. Nàng cảm thấy mình có thể phát huy ra thực lực mạnh hơn nữa, nhưng trước mắt nàng vẫn chưa thành thạo việc khống chế sức mạnh khí huyết, nhất định phải chiến đấu để tăng cường bản thân!

Gã ta lấy huyết khí làm đao?

Nhưng nàng lại cố ý muốn gã coi mình là đá mài đao, để dưới sự tấn công của gã, huyết khí của mình sẽ được cô đọng và tăng mạnh.

Một đấm, hai đấm, ba đấm, vô vàn nắm đấm giáng xuống như vũ bão. Nàng đang giải phóng luồng sức mạnh thần bí bỗng ào vào cơ thể kia. Mà tuy rằng người nàng cũng bị đao khí gây thương tích, nhưng vào giờ phút này, đám đao khí kia chỉ như đang gãi ngứa chứ không làm tổn thương nàng được bao nhiêu. Điều quan trọng nhất là, nàng cảm thấy gã áo đen trước mặt càng lúc càng thấp bé. Vốn dĩ nàng phải lay chuyển cả một ngọn núi, nhưng theo đợt oanh tạc không ngừng của vô vàn nắm đấm, ngọn núi đó đã sụp đổ, bị nàng nện cho càng lúc càng thấp bé sao?

“Ngươi, ngươi...”

Gã áo đen bị một loạt tấn công đánh cho trở tay không kịp.

Rõ ràng gã đã điều động sức mạnh khí huyết ở khắp người, lại không thể thi triển một cách thuận lợi, cứ như bị áp chế ngay từ gốc rễ của Huyết Duyên.

“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai!” Gã cất cao giọng tra hỏi.

Tô Lâm An không đáp mà hỏi vặn lại. Một tay nàng bóp cổ gã áo đen, nhấc gã lên giữa không trung giống như đang nhấc một con gà. Nắm tay còn lại siết chặt đặt ở giữa ấn đường của gã, nàng hỏi: “Nói! Ai phái ngươi tới đây?”

Vừa hỏi nàng vừa lấy chú gà con đang hôn mê về từ trên người gã. Kết quả là vừa mới tóm lấy, Tô Lâm An mới nhận ra hiện giờ bàn tay nàng cực lớn, không phải kích cỡ bình thường.

Chẳng lẽ không phải là gã áo đen kia bị thu nhỏ, mà nàng đã trở nên to lớn?

Tạm thời không quan tâm đến những thứ đó, chuyện chính quan trọng hơn.

Nàng tới ngoại vực lần đầu, cơ thể lại không phải là tu sĩ thuộc giới tu chân, trong người còn có khí huyết, nên căn bản là không thể bị truy sát vì thân phận bị lộ. Nếu đã vậy, đây chỉ có thể là kẻ địch đã chọc phải ở trấn Mãng Sơn vào chuyến trước.

Mộc Tường Vi?



Mộc Tường Vi là con gái của thủ trấn. Trong tình huống hoa linh Tường Vi thiên vị nàng như vậy thì Mộc Tường Vi sẽ không tiếp tục gây phiền phức cho nàng một cách mất lý trí đến vậy.

Cuồng Phủ?

Hay là, Hoàng Lâm Hiên mới đầu muốn cướp thịt thú Hổ Dực của nàng, để đột phá cảnh giới Chân Huyết?

Sau khi gã áo đen nghe thấy lời tra hỏi của nàng thì cười hô hố, “Nếu như hôm nay ta chết ở đây, thì chắc chắn ngươi sẽ phải chịu sự trả thù không ngừng nghỉ...”

Gã còn chưa dứt lời, mặt đã bị ăn một đấm. Hơn nữa cú đấm này khiến cho đốm đỏ khí huyết ở ấn đường của gã tán loạn, rõ ràng là sức mạnh khí huyết quanh người gã đã có dấu hiệu sụp đổ!

“Hoàng Lâm Hiên!” Tô Lâm An giận giữ quát lên, hô ra ba chữ này.

Gã áo đen vốn không khống chế nổi cảm xúc vì sức mạnh khí huyết bị tán loạn, lúc này nghe thấy cái tên đó thì con ngươi bỗng co rụt lại, vẻ mặt cũng có sự thay đổi cực nhỏ. Tô Lâm An nhìn thấy vậy, trong lòng đã rõ.

Nếu như nàng đã biết kẻ đứng sau màn là ai, vậy thì cũng chẳng cần thiết phải giữ lại gã này!

Nàng còn đang nghĩ xem, sau khi giết kẻ này trừ ác thì ấn Công Đức rốt cuộc có thay đổi gì hay không. Hãy để gã làm vong hồn đầu tiên dưới nắm đấm của nàng!

“Ngươi dám giết ta!” Gã áo đen để ý thấy sát khí trong mắt Tô Lâm An, khiếp sợ nói.

Gã chỉ nhìn thấy trước mặt có một quầng huyết khí nồng đậm. Nắm đấm kia được huyết khí bọc lấy. Nắm đấm dần áp sát, huyết khí cũng ngưng tụ thành quyền. Trong mắt gã hiện rõ vẻ kinh hãi, “Huyết khí hóa thực!”

Gã còn chưa kịp phản ứng, nắm đấm được ngưng tụ từ huyết khí đã nện lên người gã. Cơ thể gã vỡ nát ngay tức khắc, nhưng nhục thân lại không hề chia năm xẻ bảy mà hóa thành một làn sương đỏ huyết khí. Cũng vào lúc này, lão Tuân chợt ra tay. Ông ném một hòn đá đen sì lên không trung, chỗ sương đỏ kia đã bị hút lấy trong nháy mắt. Một viên đá vốn đen ngòm, giờ đã trở thành một viên tinh thạch màu đỏ sậm.

Đợi gã đó chết rồi, Tô Lâm An mới kịp tìm hiểu tình hình của mình một chút.

Đúng là nàng đã trở nên to lớn.

Hơn nữa trên người nàng không có quần áo, nhưng lại được một lớp sương đỏ bao quanh, may là không bởi vậy mà lộ hàng.

Tại sao bỗng nhiên nàng lại trở nên to lớn? Sau này nàng phải biến lại thế nào, cũng đâu thể cứ làm người khổng lồ mãi được chứ? Sau này nàng phải luyện chế trâm cài tóc lớn chừng nào hả!

Giữa lúc nghi hoặc, nàng chợt nghe thấy có người ở dưới hô to: “Tượng đá, tượng đá phát sáng rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status