Ấn Công Đức

Chương 403 : Chương 403NGƯỜI NGOÀI



Tô Lâm An nằm trên cái giường được bện từ dây leo, ngủ đến mức mơ màng.

Khi nàng mở mắt ra thì thấy trên đỉnh đầu là một màu xanh mướt, giống như một dòng suối trong mát lạnh treo ngược giữa không trung. Đợi đến khi nhìn kỹ nàng mới thấy rõ, đó là một chiếc lá xanh biếc. Ánh mặt trời xuyên thấu qua bề mặt lá, khiến chiếc lá càng thêm trong suốt.

Được lá xanh che chắn, ánh nắng vốn chói mắt nóng rực cũng thêm phần mát mẻ.

Tu sĩ có thể không ngủ, nhưng lúc nàng đang ngồi thì bỗng cảm thấy cả người uể oải, ngay cả huyết châu ở ấn đường cũng có vẻ suy nhược, chẳng hề căng tròn, no đủ nữa. Nàng đoán có khi nào là do nàng đã phán một lời thành sấm hay không.

Loại thuật ngôn linh này, không có khả năng không phải trả giá.

Nhưng trước mắt nàng vẫn chưa hiểu rõ hết được, vì thế vẫn phải cẩn thận. Có thể bớt nói câu nào thì hay câu ấy.

Cũng không biết con gái ruột của Thần tộc ngoại vực có thể nhúng tay vào chuyện của giới tu chân không?

Nàng lấy Tiên Sứ Lệnh ra vuốt ve rồi lại nhíu mày cất đi. Hiện giờ cơ thể mệt mỏi, đừng nên tự đâm đầu vào chỗ chết thì hơn.

Sau khi bay qua một ngọn núi nữa, Tô Lâm An ngửi thấy bên cạnh có mùi hương lành lạnh thoảng qua. Nàng vươn vai ngồi dậy, nói với giọng mềm nhũn: “Mệt quá đi.” Rồi nàng đảo mắt nhìn xung quanh, “Chắc là đã tới chỗ của Tường Vi tỷ, không biết tỷ ấy đâu rồi nhỉ?”

“Chúng ta tới như vậy khiến đám linh thú chạy trốn khắp nơi, còn có không ít thực vật phải dời vị trí. Nếu Tường Vi tỷ không vui thì phải làm sao đây?” Nàng nói xong thì ngáp một cái, còn cẩn thận lấy tay che miệng lại.

Khi còn ở Vân Lai Châu, Tô Lâm An chẳng tỏ ra nũng nịu, ngây ngô thế này được nổi. Bởi vì dáng vẻ của nàng cũng không hề nhỏ nhắn, đáng yêu. Nhưng rồi tới ngoại vực, vóc dáng của nàng lại bị coi thành gầy gò, ốm yếu. Để lấy lòng mấy linh thực này, nàng đã bất chấp hết rồi.

Nàng vừa nói xong thì thấy một cơn mưa cánh hoa đổ xuống quanh mình. Ngay sau đó, một thứ quả mọng đột ngột xuất hiện, nhét thẳng vào cái miệng đang hé ra của nàng.

Nàng trợn to hai mắt. Bởi vừa mới ngủ dậy nên trong mắt còn đầy hơi nước mông lung, lúc chớp mắt thì hàng mi dài dập dờn khiến đôi mắt càng thêm mơ màng.

Tiểu Lục không biết đã có chuyện gì xảy ra, còn an ủi: “Không sao đâu. Nếu không phải Tường Vi tỷ cho phép thì những thực vật này cũng sẽ không nhường đường đâu.” Hắn an ủi Tô Lâm An: “Ta còn chưa có bản lĩnh để quản lý được cả linh thực trấn Mãng Sơn.”

Nghe thấy Tô Lâm An kho khan, hắn vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

Tô Lâm An khoát tay. Quả kia chứa linh khí nồng đậm, nàng đã nuốt xuống rồi, còn dáng vẻ bị sặc lúc này rõ ràng chỉ là giả bộ thôi.

Sau đấy, nàng nghe thấy hoa linh Tường Vi nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, sắc mặt trắng bệch rồi. Cho ngươi ăn có một trái linh quả mà cũng suýt bị sặc. Thật không biết nói sao với ngươi nữa.” Cuối cùng cánh hoa tụ lại thành bàn tay, đưa một ống trúc tới, “Uống đi.”

“Ôi! Tường Vi tỷ!” Tô Lâm An nhìn hoa linh Tường Vi với vẻ mặt mừng rỡ, giống như trước đó nàng không hề biết rằng đối phương cũng ở đây.

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Nó chẳng muốn nói gì nữa hết.

Tô Lâm An diễn kịch thành nghiện mất rồi!

Nàng dè dặt cầm lấy ống trúc, hỏi: “Đây là nước gì? Ngửi thấy có hương hoa.”

“Dù sao ta cũng sẽ không hại ngươi, ngươi uống là được.” Hoa linh Tường Vi giả vờ cả giận. Nàng chưa nói đây là tinh hoa sinh mệnh của nàng, tránh cho cô nhóc kia cảm thấy quá quý giá mà không chịu uống, đẩy qua đẩy lại, rắc rối!

Rõ ràng cô nhóc là nhân loại, nhưng nàng lại thấy chỗ nào trên người Tô Tô cũng đáng yêu. Người cô nhóc còn có mùi hương thoang thoảng khiến nàng cực kỳ thích, chỉ cần đến gần là tinh thần sáng khoái. Nàng cảm thấy thật kỳ quái nhưng hoàn toàn không nghĩ theo hướng xấu.

Nghĩ vậy, hoa linh Tường Vi còn chìa tay xoa đầu Tô Tô.

Tô Lâm An lập tức bưng ống trúc kia lên uống từng ngụm nhỏ. Nước trong ống trúc ngọt ngào, không khác là mấy so với tinh hoa sinh mệnh mà Tiểu Lục cho nàng uống lúc trước, đoán chừng thứ này cũng giống vậy.

Tiểu Lục bên cạnh cụp lá, tỏ ra hơi uể oải.

Nó không lấy ra được nhiều tinh hoa sinh mệnh như vậy cùng một lúc, hơn nữa tinh hoa sinh mệnh của nó cũng không thuần khiết bằng Tường Vi tỷ. Nếu so ra thì rõ ràng của nó thua kém hơn.

Sau khi Tô Lâm An uống hết tinh hoa sinh mệnh trong ống trúc thì cảm thấy tinh thần đã tốt hơn nhiều. Đôi mắt nàng cong cong như vầng trăng non, nàng nói: “Uống linh tuyền của Tường Vi tỷ, ta cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rồi.”

Hoa linh Tường Vi hừ khẽ một tiếng, “Đương nhiên.”

“Mặc dù ngươi đã thức tỉnh khi ở thôn Cổ Mộc, nhưng buổi tối ở trấn Mãng Sơn có cúng tế, ngươi có thể tới xem sao. Có lẽ trong thần niệm ở tượng thần vẫn còn sót chút ít ký ức của Thần tộc thượng cổ. Nếu như được đối phương coi trọng thì ngươi có thể học được một chút công pháp huyền diệu. Tuy không trọn vẹn được như trong huyết mạch thức tỉnh nhưng có còn hơn không.”

Tường Vi có hiểu biết phong phú hơn so với Tiểu Lục. Tô Lâm An có gì không hiểu liền hỏi luôn, cho nên cũng biết được nhiều hơn về ngoại vực.

Sức mạnh huyết mạch trong cơ thể tu sĩ ngoại vực không khác là bao so với sức mạnh huyết mạch thức tỉnh trong linh thú ở giới tu chân. Nếu như trong chính huyết mạch ấy có sẵn năng lực nào đó thì sau khi được tượng thần chúc phúc, sức mạnh đó sẽ càng rõ ràng hơn, nhận được chỉ dẫn sau khi thức tỉnh. Nhưng cũng có khi bản thân sức mạnh huyết mạch không có một loại năng lực nào đó, nhưng nhờ có cơ duyên tình cờ mà hấp thu được một vài mảnh vụn thần niệm khác, vậy cũng có thể học được những công pháp thiên phú khác biệt. Có điều, phần lớn chúng không hoàn chỉnh, uy lực kém hơn huyết mạch bản nguyên.

Đại khái là một đám ông già bà cả ngồi một bên nhìn con cháu đời sau của mình, thấy đứa nào có tư chất không tồi thì chỉ bảo một phen.

Nhưng có những người chờ hoài mà không gặp được đứa nhỏ nào thích hợp, tàn niệm ngày càng yếu ớt, cuối cùng thấy không tồn tại được nữa thì cũng chỉ đành chỉ bảo cho con cháu của người khác, tránh việc truyền thừa bị đứt đoạn.

Tô Lâm An nhớ lại lúc nàng thức tỉnh thì thấy sao sáng đầy trời.

Những đốm sáng kia tranh nhau lao về phía nàng. Cuối cùng, Nhật Nguyệt Tinh Thần vượt lên trước, tiến vào cơ thể nàng với ưu thế tuyệt đối. Nàng không xác định được bản thân có thể gặp kỳ ngộ gì ở chỗ tượng thần nữa không, nhưng nàng cũng không từ chối lòng tốt của hoa linh Tường Vi.

Tô Lâm An còn nghĩ, cơ thể nàng là Yên La bạch ngọc, bên trong cơ thể cũng có linh dịch. Nàng có thể bồi bổ vạn vật, ắt hẳn tác dụng đối với linh thực còn lớn hơn. Sau này, dù thế nào nàng cũng phải nghĩ cách tặng lại cho Tiểu Lục và Tường Vi, không thể chỉ chiếm lợi từ họ.

Lúc họ tới trấn Mãng Sơn thì vẫn còn sớm. Hoa linh Tường Vi biến thành hình người. Tiểu Lục vẫn không thể biến hình nên chẳng thể vào thành, chỉ đành tủi thân đứng trong rừng nhìn.

Hắn leo lên cái cây cao nhất, từ xa nhìn Tô Lâm An tiến vào trấn Mãng Sơn.

Hoa linh Tường Vi dẫn Tô Lâm An tới tửu lâu tốt nhất trong trấn để ăn trưa, đa số là thịt linh thú nướng lên, cách nấu cực kỳ bình thường. Tô Lâm An căn bản chẳng ăn được mấy miếng, nàng bỗng hơi nhớ nhung đồ ăn do hai huynh đệ Trữ gia làm.

Đồ chưa ăn hết được bỏ vào túi mang đi, nàng cũng không ở lại trấn lâu mà quay về rừng ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi.

“Sao ngươi không nghỉ ngơi ở trong trấn?” Tiểu Lục bẽn lẽn hỏi.

Tô Lâm An cười nói: “Ngươi không vào trong được, Tường Vi tỷ cũng không thích mấy chỗ kia, trên đường còn chẳng có bùn đất. Ở trong rừng vẫn dễ chịu hơn, đúng không?” Nàng nói xong thì quay đầu nhìn hoa linh Tường Vi, trong đôi mắt giống như tràn đầy nắng ấm khiến trong lòng hoa linh Tường Vi cũng ấm áp lây.

“Ừ.” Tường Vi đáp một tiếng hờ hững, sau đó quay mặt đi, sợ mình không kiềm chế được mà cười ngu giống Tiểu Lục.

Được cô nhóc này dỗ mấy câu, sao lại vui vẻ như thế chứ!

Tô Lâm An dỗ dành hai linh mộc bảo vệ vui vẻ, sau đó lấy thịt linh thú ra đút cho gà con. Gà con được ấp nở từ quả trứng mà hoa linh Tường Vi cho nàng. Lúc trước, khi nàng nói chuyện với hoa linh Tường Vi cũng đã đưa gà con ra để hoa linh Tường Vi nhìn nó. Hoa linh Tường Vi hết sức vui vẻ, dặn nàng nuôi nó thật cẩn thận. Đương nhiên, cũng không được tùy tiện lấy ra cho người khác nhìn.

Lúc này thấy Tô Lâm An thả Cửu Thiên Hỏa Diên ra, nàng lập tức nghiêm túc nói: “Đã nói là không được tùy ý lấy nó ra cho người ngoài nhìn cơ mà, sao ngươi lại không nghe lời?”

“Tường Vi tỷ với Tiểu Lục không phải là người ngoài mà!”

Tô Lâm An nói một cách hết sức đương nhiên: “Nơi này là địa bàn của Tường Vi tỷ, không sợ người ngoài thấy.”

Gò má hoa linh Tường Vi hơi ửng đỏ, hừ nhẹ một tiếng với vẻ mặt kiêu ngạo, “Đó là lẽ dĩ nhiên, không cần lo lắng.” Ngoài mặt thì kiêu ngạo nhưng trên thực tế thì trong lòng hoa linh Tường Vi đã cười tươi như hoa.

***

Vực Cửu Cực.

Mục Cẩm Vân vừa khôi phục lại đã không chờ được mà lại dùng thần thức kết nối với Tiên Sứ Lệnh.

Mặc dù rất mệt mỏi, cũng tiêu hao rất nhiều, nhưng công sức bỏ ra luôn có báo đáp, hắn đã được nhìn thấy Tô Lâm An một lần nữa.

Lại còn là Tô Lâm An đang cười rất ngọt ngào.

Hắn nhìn thế nào cũng thấy có chút quỷ dị, giống như nàng đã biến thành một người khác.

Đợi sau khi nghe Tô Lâm An nói xong, sắc mặt Mục Cẩm Vân thoáng cái đã đen sì.

Hừ, mới có mấy ngày đã tuy hai mà một với hai thứ xa lạ kia sao?

Đều không phải người ngoài?

Hắn híp mắt, vậy hắn, kẻ chỉ có thể đứng cách cả trời sao ngoại vực xa xôi này để nhìn, ngược lại đã trở thành người ngoài?

Nỗi khó chịu chất đầy trong lòng khiến hắn hận không thể lập tức rời khỏi đây đi hỏi cho rõ ràng, vậy nàng coi hắn là người ngoài hay là người mình? Chỉ là sau khi bình tĩnh lại rồi, hắn lại lo lắng cho tình cảnh của nàng. Nàng quen diễn kịch, cũng là người chẳng chịu yên thân, nhưng bình thường nàng luôn kiêu ngạo phách lối, có khi nào từng làm nũng hãy dỗ dành người khác như bây giờ. Nghĩ tới việc nàng vô cùng biết điều, sẽ vì tình thế ép buộc mà cúi đầu, trong lòng Mục Cẩm Vân nặng trĩu.

Bây giờ nàng buộc phải giả bộ ngoan ngoan rồi dỗ dành người khác, đủ để thấy, tình cảnh của Tô Lâm An ở đó rất khó khăn.

Đó là nơi nào?

Hắn phải mau chóng biết được, rốt cuộc nàng đang ở đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status