Ấn Công Đức

Chương 413 : Chương 413SA ĐỌA



Lính giáp đồng vẫn đi trên mặt biển.

Tốc độ của nó không hề nhanh. Trong giới tu chân, bất kỳ một pháp bảo cao cấp nào cũng có thể bay nhanh hơn nó, chứ đừng nói đến linh bảo hay tiên bảo. Trong mắt của Tô Lâm An, lính giáp đồng này đúng là chẳng khác gì đang đi dạo.

Xem ra, trình độ luyện khí của ngoại vực quả thực rất thấp. Đương nhiên, điều này có thể liên quan tới nhục thân cường đại của tu sĩ ngoại vực. Sau khi thức tỉnh, một khi họ biến thân thì cơ thể cực kỳ cao lớn, hơn nữa thực lực càng mạnh thì càng cao to, uy mãnh hơn.

Nhớ tới phần thân thể tàn khuyết của Thiên Ma mà nàng gặp phải lần trước, với thân hình khổng lồ, có thể đội trời đạp đất như vậy, tất nhiên là chẳng cần đến pháp bảo phi hành. Một bước của họ đã có thể vượt qua núi cao biển rộng, cần pháp bảo phi hành làm gì!

Tô Lâm An đoán với tốc độ như hiện giờ, phải mất gần một ngày nữa họ mới ra khỏi vùng biển chết này được. Bên ngoài cửa sổ là một vùng hoang vu tiêu điều, nhìn mãi cũng chẳng có gì đáng xem nữa, hiện giờ nàng lại chẳng thể tu luyện để tránh tản ra sức mạnh khí huyết, nhất thời đúng là chẳng biết nên làm gì.

Vào đúng lúc này, Tô Lâm An nghe thấy bên ngoài có tiếng người trò chuyện, xem ra có rất nhiều người cũng thấy nhàn rỗi quá nên tụ tập buôn dưa. Nàng ngẫm nghĩ thoáng chốc, cũng định ra ngoài đi dạo.

Nào ngờ nàng vừa mới cầm Tiên Sứ Lệnh lên thì bỗng cảm thấy lính giáp đồng lắc lư, sau đó nặng nề chìm xuống!

“Chuyện gì vậy!” Bên ngoài có tiếng hô kinh ngạc vang lên, mà thần thức Tô Lâm An đã nhận ra được điều bất thường. Lính giáp đồng đang bước đi trên mặt biển đã bị thứ gì đó quấn lấy chân phải, xem ra là dưới biển có thứ gì đó muốn kéo nó xuống.

Tô Lâm An chẳng đắn đo quá nhiều, thần thức đột ngột mở rộng ra ngoài, sau đó, nàng nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ kinh người.

Đó là...

Một con dị thú đáy biển nhìn khá giống với bạch tuộc? Vậy mà nàng lại không cảm nhận được hơi thở sinh mệnh nào tồn tại ở đây.

Lính giáp đồng cũng có khả năng tấn công. Vào lúc bị quấn lấy, chân trái của lính giáp đồng lóe lên ánh vàng, vô số gai nhọn bỗng nhô ra, cắm phập lên xúc tu của bạch tuộc. Thế nhưng con bạch tuộc ấy rõ là đã bị thương mà lại không hề có chút máu nào chảy ra, hơn nữa cứ như chẳng hề cảm thấy đau đớn. Nó không hề buông lỏng xúc tu ra. Ngày càng có thêm nhiều xúc tu nhô ra khỏi mặt biển, dùng hết sức để kéo lấy lính giáp đồng, hòng lôi nó xuống đáy biển.

Trong tay lính giáp đồng bỗng xuất hiện một thanh đao lớn, chém mạnh về phía con bạch tuộc. Một đao giáng xuống gần như đã chém nứt toác phần đầu của bạch tuộc, nhưng cho dù vậy thì nó vẫn không hề buông lỏng xúc tu, hơn nữa còn có chất lỏng màu xanh thẫm phun ra từ trong cái đầu nứt vỡ kia, lập tức khiến cho phần thân thể từ eo trở xuống của lính giáp đồng bị nhuộm đến đen sì!

Tô Lâm An nghe thấy lớp vỏ kim loại của lính giáp đồng phát ra tiếng xì xì xì. Nó đã bị chất lỏng màu xanh thẫm kia ăn mòn sao?

Con bạch tuộc đó có vẻ không phải vật sống mà hơi giống với con rối do tu sĩ ma đạo luyện chế ra ở giới tu chân, bởi vậy nó không sợ bất cứ đòn tấn công gì. Mục đích của nó, chính là kéo lính giáp đồng xuống biển.

Lính giáp đồng này được đóng kín hoàn toàn, nhưng sau khi nó bị ăn mòn rồi kéo xuống dưới biển, việc nó còn có thể kiên trì được bao lâu thì chẳng ai nói chắc được!

Đối phương muốn ép toàn bộ những người ở bên trong phải chạy ra ngoài, bại lộ ở nơi có khả năng xuất hiện trùng Huyết Duyên.

Tô Lâm An thấy tình hình không ổn bèn lập tức xông ra khỏi phòng, kết quả nàng vừa đẩy cửa ra thì một người mặc đồ binh sĩ đã gào lên với nàng, “Không được ra ngoài, trở về ngay lập tức, đóng chặt cửa phòng!”

Mộc Tường Vi và mấy người khác đang ở trong một căn phòng ở phần đầu, là nơi có trận pháp năng lượng của lính giáp đồng. Nàng ta liên tục thêm linh thạch vào để lính giáp đồng phát ra đòn tấn công mạnh mẽ hơn nữa, thế nhưng vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì. Lính giáp đồng càng lúc càng chìm sâu xuống, hơn nửa thân người của nó đã ngâm trong nước biển.

“Chuyện gì đây? Không phải con đường này rất an toàn sao? Tại sao giờ lại xuất hiện xác hung thú bị trùng Huyết Duyên khống chế!”

“Vạn Lý Linh không liên lạc được với trạm đóng quân gần nhất!” Một nữ võ giả khí huyết đi theo bên cạnh Mộc Tường Vi cầm một gốc linh thực nho nhỏ màu xanh, nói với vẻ nôn nóng.

Tuy rằng khu vực chung quanh đây có nguy hiểm nhưng con đường này đã được xử lý các mối nguy hiểm tiềm tàng, xung quanh cũng có doanh trại của Đồng Mộc Quân trú đóng, đảm bảo sự an toàn cho con đường. Chỉ cần không đi lệch ra khỏi con đường, thường sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Lẽ nào là vì có huyết mạch Bích Lam xuất hiện, nên mới dẫn tới sự chú ý của đám võ sĩ khí huyết sa đọa kia!

Nghĩ như vậy, sắc mặt Mộc Tường Vi lại càng khó coi hơn. Nàng ta quay đầu nhìn mấy người phía sau, nghiến răng nói: “Ta đi xử lý con hung thú kia, các ngươi một khi đã thoát được thì hãy rời khỏi đây nhanh nhất có thể.”

“Không được! Bên ngoài kia chắc chắn có trùng Huyết Duyên, lúc này nếu như ngươi ra ngoài thì sẽ bị ký sinh ngay!”

Vốn dĩ bọn họ đã không thể đối đầu chính diện với đám chiến sĩ khí huyết sa đọa kia. Những kẻ đó cũng chỉ muốn kéo lính giáp đồng xuống biển. Một khi lính giáp đồng không thể cầm cự, bị nứt ra dù chỉ một kẽ nhỏ thì trùng Huyết Duyên sẽ chui vào được ngay. Như vậy, trùng Huyết Duyên sẽ có cơ hội ký sinh trong mỗi người bọn họ, rõ ràng là chẳng cần lãng phí mấy sức lực là đã có thể biến họ thành con rối, hoặc trở thành người phe chúng!

“Vậy còn tốt hơn là tất cả chúng ta đều bị ký sinh!” Mộc Tường Vi nhắm chặt hai mắt trong thoáng chốc, sau đó quay người rời đi. Tuy nhiên vào đúng lúc này, lính giáp đồng lại rung mạnh lên lần nữa, tiếp đó không gian xung quanh như bị ép nén co nhỏ lại, hơn nữa lính giáp đồng còn phát ra tiếng kêu răng rắc.

Nó đã bị chìm hẳn xuống đáy biển, cả lớp giáp đồng bị tróc ra từng chút một. Mọi người nhìn thấy rất rõ, trong lòng biển phía bên ngoài có một người khổng lồ.



Đôi mắt hắn đỏ rực, tay cầm một sợi dây xích dài ngoằng, ở đầu dây xích có một cái móc sắt. Lúc này, cái móc sắt ấy đang móc vào đầu của lính giáp đồng. Dường như nó chỉ cần dùng chút sức thôi là có thể kéo đứt đầu của lính giáp đồng xuống. Tới khi đó, tất cả bọn họ đều sẽ bị lộ ra ngoài, trùng Huyết Duyên chuyên thừa cơ chui rúc sẽ chui vào người lính giáp đồng, đồng thời chui vào cả cơ thể của từng người trong số họ.

“Đó là...”

“Cảnh giới Thuần Huyết!”

Chiến sĩ khí huyết có cảnh giới Thuần Huyết đã sa đọa.

Bàng Kiện kinh hồn bạt vía, lẩm bẩm nói: “Hạng Vũ Ninh!”

Ai cơ?

“Người cha đã thất lạc nhiều năm của Hạng Dục Đình, Hạng Vũ Ninh!” Chẳng ngờ ông ta chưa chết, giờ còn chạy tới chặn đường lính giáp đồng. Ông ta đã hoàn toàn sa đọa, bị trùng Huyết Duyên khống chế rồi sao?

Lời này vừa dứt, đôi mắt đỏ như máu kia đã nhìn vào Bàng Kiện. Mọi người chỉ nghe thấy một giọng nói khàn đặc vang lên: “Giao nộp Tô Tô, người thôn Cổ Mộc ra đây, tha cho các ngươi một mạng!”

“Nếu không thì...”

Móc sắt được kéo nhẹ một cái, mọi người tức khắc nghe thấy tiếng vang do bị kéo rách phát ra từ đầu lính giáp đồng. Cái đầu kia đã bị kéo lệch đi, dường như chỉ ngay giây sau nó sẽ bị kéo đứt.

Ông ta nói xong thì há miệng ra. Mấy đốm trắng nhỏ bay ra từ miệng ông ta, tỏa sáng tựa như sao giữa lòng biển, còn có tiếng đập cánh vù vù vang lên.

Khi đám côn trùng đó xuất hiện, có không ít võ giả bên trong lính giáp đồng không kiềm chế nổi cảm xúc mà hô to: “Trùng Huyết Duyên!”

Nhất thời, rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào Tô Lâm An đang đứng ở cửa. Đến cả võ giả khí huyết đang đứng chắn trước cửa, vừa bảo nàng ngoan ngoãn ở trong phòng không được ra ngoài, cũng ngoái đầu lại nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status