Ấn Công Đức

Chương 418 : Chương 418ĐÁNG GHÉT



Tốc độ của Tô Lâm An càng lúc càng nhanh. Nàng đã xông ra khỏi biển, cơ thể bay vọt lên cao, xông vào mây xanh.

Nàng phải rời khỏi vùng biển chết này càng xa càng tốt.

Ai mà biết được thứ ở dưới kia rốt cuộc là gì. Nhìn cái đầu đó cũng không nhỏ hơn Thiên Ma nàng gặp ở giới tu chân là mấy. Thiên Ma kia là hoàng tộc, cần vô số đại năng trong giới tu chân phong ấn trấn áp. Người kia e là cũng có thân phận không tầm thường, và nàng của hiện giờ chắc chắn không thể đối phó được!

Nhưng vào đúng lúc này, một luồng thần thức khóa chặt lấy nàng, tựa như một con mắt mở ra trên bầu trời. Ánh mắt đó vừa lạnh lùng lại vừa đáng sợ, còn hàm chứa uy áp khiến người ta khó mà chịu đựng được. Rõ ràng luồng thần thức đó không hề phát động tấn công nhưng cả người Tô Lâm An lại phát lạnh.

Cũng vào lúc đó, mái tóc dưới đáy biển phóng lên như thác đổ ngược, đâm thẳng đến chân trời.

Cả màn trời dường như bị một màu đen bao phủ, nguy cơ bỗng nhiên ập đến.

Trong lúc ngàn cân treo sợ tóc, một sợi dây leo chói lọi phóng tới từ trời cao, tựa như một con rồng vàng!

Bộp một tiếng, dây leo màu vàng kim quất lên mớ tóc đen thui. Hai bên đụng mạnh vào nhau rồi lại nhanh chóng tách ra. Cuộc va chạm mạnh mẽ tạo nên sóng khí, đánh bay Tô Lâm An ra ngoài. Nàng rơi xuống đất xong lại lăn mất mấy vòng mới miễn cưỡng dừng lại. Đợi đến khi giùng giằng đứng dậy được, Tô Lâm An mới nhận ra làn sóng khí kia đã đánh bay nàng ra khỏi biển chết. Giờ nàng đã ở trên đất liền cách đó rất xa.

Nếu không phải cơ thể nàng chắc chắn, chỉ e làn sóng khí này đã sớm nghiền nàng thành bột.

Nàng nghĩ lại mà hãi, vỗ ngực vài cái rồi bỗng nhớ tới điều gì đó. Nàng lấy Tiên Sứ Lệnh ra, hỏi: “Mục Cẩm Vân?”

Khi bị quấn lấy, hình như nàng đã nghe thấy một tiếng quát giận dữ.

Nói thật, khi ấy nàng cũng chẳng rõ có đúng là giọng của Mục Cẩm Vân hay không. Dù sao thì cũng chỉ có mỗi một chữ, giọng cũng giống như đã gào khản đặc cả ra, rồi thêm cả tiếng rung vù vù, nàng hoàn toàn không thể chắc chắn được.

Lúc này nàng hỏi lại, vậy mà Tiên Sứ Lệnh cũng chẳng phát ra tiếng gì. Thần thức của nàng chú ý thấy trận đấu giữa bầu trời ở phía trên biển chết kia vẫn còn tiếp diễn. Vết mực ở phương xa vạch thành một đường, che phủ toàn bộ chân trời. Dây leo vàng kim kia hệt như ánh chớp, xé rách bầu trời tối đen. Sắc kim và bóng tối đụng vào nhau tựa như sét đánh.

Trận đấu như vậy, với năng lực hiện giờ của mình, nàng hoàn toàn không thể can dự vào.

Màu kim có lẽ là linh mộc bảo vệ thành Kim Đồng, Kim Đồng Mộc. Còn người kia là ai? Thực lực của họ hẳn đều đã sánh ngang với Thiên Tiên viên mãn ở giới tu chân. Nói như vậy, thực lực tổng thể của ngoại vực cao hơn giới tu chân rất nhiều!

Tô Lâm An cảm thấy khiếp sợ không thôi, cũng không dám ở lại đây lâu hơn. Nàng bò dậy, chạy như bay về phía thành Kim Đồng. Cả người nàng đều đau đớn, tuy rằng không có vết thương lộ rõ hay bị chảy máu, nhưng nàng bị siết mạnh đến nỗi cả người đầy vết tím bầm và sưng đỏ, ngay cả mặt cũng không ngoại lệ. Khi mớ tóc đen kia trói lấy nàng thì chẳng thèm thương tiếc chừa lại cái mặt cho nàng.

Dáng vẻ nàng lúc này thật đáng thương.

Đến bao giờ nàng mới có thể cảm nhận được kinh mạch linh khí đây? Trong cơ thể không có kinh mạch linh khí để vận chuyển linh khí, mấy phép thuật lợi hại hơn chút đều không thể thi triển được. Mà khí huyết thì trước mắt nàng chỉ nắm được cách biến thân và Nhật Nguyệt Tinh Thần sơ cấp. Những thứ khác, dù là Kim Cang Quyền hay Nhiễu Chỉ Nhu đều dựa vào sức mạnh của cơ thể để đánh giáp lá cà. Điều này khiến cho nàng chỉ có thể chạy trốn bằng chân, đúng là cực kỳ bất tiện.

Cho dù tốc độ cũng nhanh nhưng nàng vẫn không ngừng phải than khổ.

May là cơ thể củ cải này có thể tự hấp thụ linh khí, tuy rằng không biết nó hấp thụ xong thì đi đâu, nhưng cũng có thể làm dịu vết thương khắp cả người nàng. Nàng không cần dồn sức chữa trị cũng có thể dần dần khôi phục lại làn da trắng nõn như ban đầu.

Chạy thêm được gần một canh giờ, Tô Lâm An mới nghe thấy một giọng nói hờ hững truyền tới từ trong Tiên Sứ Lệnh, “Ừ.”

Giọng nói này khiến Tô Lâm An hơi sững sờ, bước chân vô thức chậm lại.

Hắn vẫn còn sống? Phản ứng còn chậm vậy?

Tô Lâm An chạy đến mức thở hổn hển, nhưng vẫn không khỏi cười khẽ như trút được gánh nặng.

Nếu như nợ người chết một mối ân tình lớn thì mãi mãi không thể hoàn trả được. Cho dù năm tháng có thể làm phai nhạt đi tâm tình khi ấy, nhưng ở sâu dưới đáy lòng, chung quy vẫn mãi tồn tại chút băn khoăn không thể lắng dịu. Thi thoảng nó sẽ dâng lên, khiến người ta không thể yên bình.

“Ồ, ngươi còn sống thật này.” Nàng nói khẽ.

Không uổng công nàng vẫn luôn tẩm bổ cho tấm ngọc bài này lâu như vậy. May là trước khi cánh cửa Hỗn Độn của ấn Công Đức xuất hiện, nhục thân của hắn đã bị hủy hoàn toàn. Nếu không, nói không chừng tia thần thức kia của hắn đã bị bắt vào cánh cửa Hỗn Độn, muốn ra ngoài e là còn khó hơn.

Im lặng một chốc, đầu óc Tô Lâm An chợt trống rỗng. Nàng nhất thời không biết nên nói gì tiếp...

Cảm ơn, hay là một câu thăm hỏi ân cần khi gặp lại sau bao ngày xa cách?

Sau phút mơ màng ngắn ngủi, Tô Lâm An bỗng bắt đầu lải nhải: “Ta nói này, vừa rồi ta gặp phải rất nhiều côn trùng. Cái loại lít nha lít nhít, chất đống lên nhau ấy. Nếu như ngươi nhìn thấy thì chắc là buồn nôn muốn chết luôn!”

Nàng nói tiếp: “Kiếp này ta không muốn nhìn thấy côn trùng nữa.”

Nhắc đến côn trùng, trên cánh tay Tô Lâm An đã nổi đầy da gà. Mục Cẩm Vân vốn cực kỳ căm ghét sự bẩn thỉu, lộn xộn và côn trùng, chắc chắn sẽ đồng cảm với nàng!

Mục Cẩm Vân: “...”

Việc truyền giọng nói đi đã khiến tâm thần của hắn bị tiêu hao hết. Giọng nói của hắn muốn truyền đến phương xa thì cực kỳ khó khăn, hơn nữa còn bị chậm trễ, một tiếng “ừ” kia đã khiến hắn hao sạch sức lực.

Lúc này, cuối cùng thần thức của hắn đã không chịu nổi gánh nặng, hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ. Hắn không thể tiếp tục liên lạc với nàng được nữa, cũng không biết, sau đó nàng ở bên kia sẽ gặp phải chuyện gì.

Nhưng xem ra giờ nàng đã an toàn rồi.

Mà câu cuối cùng của Tô Lâm An khiến cho Mục Cẩm Vân đập cánh rất mất tự nhiên.

Côn trùng?

Ừ, giờ hắn chính là côn trùng.

Cả đời này nàng không muốn nhìn thấy côn trùng nữa sao?

Nguyện vọng này...

Ờm, e là không thực hiện nổi.

“Này?”

“Ngươi có thể nghe thấy lời ta nói không?” Sau khi nói thêm mấy câu nữa mà mãi chẳng thấy đối phương hồi âm, Tô Lâm An chỉ đành cất Tiên Sứ Lệnh đi, tiếp tục gấp rút lên đường.

Lần này không chạy quá lâu, Tô Lâm An đã nhìn thấy lính giáp đồng rách nát tàn tạ ở phía trước, cùng với đó là một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân bên trên lính giáp đồng.

Người đàn đó chính là võ sĩ khí huyết cảnh giới Thuần Huyết vừa rồi đã chạy tới cứu viện. Hắn dùng cơ thể bắn ra một mũi tên khiến Hạng Vũ Ninh thương nặng, lại bởi vì không thể vào sâu trong làn sương dưới đáy biển nơi trùng Huyết Duyên tụ tập, nên bị ép phải từ bỏ việc truy kích.

Lúc này, cơ thể của hắn đã khôi phục lại kích thước bình thường, đang ngồi khoanh chân trên đầu lính giáp đồng điều hòa hơi thở.

Khi bắn tên, hắn đã tỏa sức mạnh khí huyết ra, mà sức mạnh khí huyết của mỗi võ sĩ khí huyết ở nơi đây đều không giống nhau, bởi lẽ đó mà Tô Lâm An đã biết được thân phận của hắn. Lúc này nàng chủ động tỏa một chút sức mạnh khí huyết ra, coi như là cố ý để lộ vị trí của mình.

Đợi lát nữa, chắc chắn không thể tránh được một hồi hỏi vặn. Tô Lâm An thầm nghĩ.

Sau khi nàng để lộ hơi thở, quả nhiên võ sĩ khí huyết ngồi trên đầu lính giáp đồng mở mắt ra. Khi hắn nhìn thấy Tô Lâm An, sắc mặt chợt trở nên nghiêm trọng, trong con ngươi có tia sáng lạnh lóe lên.

Tiếp theo bỗng có vô vàn sợi tơ màu kim bắn ra từ trên người hắn, một lần nữa trói chặt lấy Tô Lâm An. Sau đó hắn dùng tay kéo lấy, lôi nàng bay lên giữa trời rồi ném xuống trước mặt mình như thu cần câu cá.

Tô Lâm An: “...”

Tuy rằng nàng không giãy giụa, nhưng trong lòng đã tràn ngập oán niệm.

Tốc độ của lính giáp đồng vốn không tính là nhanh, lúc này nó cũng dừng hẳn lại, còn người đàn ông kia thì gọi lớn: “Tường Vi, mau ra đây.”

Trên đầu Mộc Tường Vi đã cài một đóa hoa trắng. Khi nàng ta đi ra ngoài, hai mắt vẫn còn đỏ ửng, có lẽ là vừa khóc xong. Sau khi nhìn thấy Tô Lâm An đang bị trói, Mộc Tường Vi dụi mắt theo bản năng, đợi đến khi chắc chắn rằng mình không nhìn lầm thì nàng ta lại nhíu chặt mày, hung hăng rút kiếm chém về phía người đàn ông trẻ tuổi kia, “Khoáng Dã! Rõ ràng ngươi đã cứu người về rồi, vậy mà lại giấu giếm không nói cho ta?”

Khi biết không cứu được Tô Lâm An, nàng ta đã đau lòng khổ sở biết bao, khóc đến sưng cả mắt.

“Trêu chọc ta thú vị lắm sao?”

Khoáng Dã: “...”

Khí huyết khắp người bùng phát, hắn quát lên: “Hỗn xược!”

“Mộc Tường Vi, một đại đội trưởng nhỏ bé như ngươi lại dám phạm thượng, có còn coi bổn tướng ra gì hay không!” Miệng hắn thì quát dữ như vậy, nhưng thân thể thì chỉ tránh trái né phải. Thấy Mộc Tường Vi vẫn như kẻ điên bổ kiếm như dao phay, hắn dùng một tay bắt lấy trường kiếm, vội nói: “Không phải do ta cứu về, vừa rồi nàng ta tự tới đây.”

Nói xong hắn còn quay đầu giật Tô Lâm An một cái, “Không tin thì ngươi hỏi nàng ta đi!”

Kết quả hắn nhìn thấy, một người vừa rồi còn nhảy nhót tưng bừng giờ lại nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ hôn mê hấp hối.

Hề hề...

Sau khi bị tóc đen quấn lấy, giờ lại bị tơ vàng trói chặt một vòng, lúc này Tô Lâm An chẳng muốn nói chuyện chút nào.

Khoáng Dã trợn tròn mắt, “Thật đấy, vừa rồi vẫn khỏe mạnh mà.”

Mộc Tường Vi: “Đúng là đồ dối trá!”

Giờ mới có bao lâu chứ, người đã tự chạy về được rồi? Trước kia Khoáng Dã luôn thích chọc nàng ta cho vui, giờ không ngờ hắn lại có thể lấy chuyện này ra để đùa. Bình thường, Mộc Tường Vi chỉ cảm thấy cấp trên của mình không quá đứng đắn, trừ việc tu vi cảnh giới cao một chút ra thì những mặt khác đều ba lăng nhăng, căn bản là làm lính lâu ngày nhiễm thói xấu. Giờ nàng ta bị chọc tức đến mức hoàn toàn quên mất chuyện mình là lính dưới trướng hắn, thẳng tay vung kiếm gây hấn với người ta!

Mắng thôi vẫn chưa đủ, nàng ta lại quát lên với giọng dữ dằn: “Còn không mau cứu nàng ấy!”

Nàng ta không để tâm đến chuyện đánh người nữa, vội vàng khom người xuống muốn kiểm tra thương tích của Tô Lâm An. Nhưng nàng ta vừa lại gần đã bị Khoáng Dã giơ tay cản lại, “Tơ vàng của ta không thể buông ra, phải cách ly nàng ta trước đã.”

Tay Mộc Tường Vi run lên, sau đó mới hít sâu một hơi, gắng gượng kìm lại những giọt lệ suýt nữa đã trào ra khỏi hốc mắt, đáp lại một tiếng ồm ồm: “Được.”

Nàng ấy đã sống sót trở về rồi.

Nhưng nàng ấy vẫn còn là chính mình sao?

Nếu như bị lây nhiễm thật...

Mộc Tường Vi lòng đau như cắt, hàng mi dài run khẽ. Một người với ý chí sắt đá, bình thường luôn cẩn trọng, nghiêm túc, lúc này cuối cùng đã để lộ mặt yếu đuối của mình. Tuy rằng chỉ trong một chốc ngắn ngủi nàng đã che giấu đi sự yếu đuối đó lại, cầm lấy kiếm canh gác ở một bên, nhưng khoảnh khắc yếu mềm kia của nàng vẫn khiến cho Khoáng Dã hơi mất tự nhiên mà sờ chóp mũi.

Hắn thầm thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Tô Lâm An cũng cực kỳ phức tạp.

Không bị lây nhiễm là tốt nhất, nhưng nếu thật sự đã bị lây nhiễm, vậy thì...

Hắn nhắm chặt mắt lại, giấu đi nét hung ác trong con ngươi. Không hề giống với Mộc Tường Vi, hắn đã thấy quá nhiều cảnh tượng thảm khốc và sự chia ly. Bề ngoài thì ngả ngớn không đứng đắn, nhưng đó là kết quả sau khi nội tâm đã trải qua quá nhiều.

Khoáng Dã khẽ nói: “Nhóc con, mong là ngươi không sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status