Ấn Công Đức

Chương 423 : Chương 423TÌM CHIM



Lúc Tô Lâm An chạy đến thì Cửu Thiên Hỏa Diên đã bị người ta nhốt lại. Nàng không cảm nhận được sự tồn tại của con chim lửa kia, chắc là nó đã bị đặt vào trong một pháp bảo trữ vật cao cấp nào đó? Trình độ luyện khí ở ngoại vực không cao, người có được pháp bảo trữ vật cao cấp như vậy, ắt hẳn thân phận và địa vị không hề tầm thường.

Cửu Thiên Hỏa Diên lại quý giá như vậy, lát nữa, e là phải cãi vã một trận.

Lúc này, trong phường luyện dược dưới đất, có không ít dược sư đang bàn tán. Bọn họ đều đang thảo luận về con chim lửa non vừa đột ngột xuất hiện ở đây, ngoài ra còn nhiều lần nhắc đến một cái tên - Dụ Phi Vãn.

“Dụ Phi Vãn may thật đấy, không ngờ có thể gặp được một con Cửu Thiên Hỏa Diên.”

“Đó là Cửu Thiên Hỏa Diên thật sao? Sao có thể! Nó còn chẳng to bằng một bàn tay, các ngươi không nhận nhầm đấy chứ?” Có người tò mò hỏi.

“Sao Cửu Thiên Hỏa Diên lại xuất hiện ở đây, liệu có phải nó đã có chủ rồi không?”

“Chẳng phải Dụ Phi Vãn đã nói, trên người con Cửu Thiên Hỏa Diên đó chưa có khế ước chủ tớ nào sao? Nó chỉ là một con chim non thôi, rất có thể trứng chim đã nằm trong Địa Tâm Hỏa từ trước, bây giờ vừa nở ra thôi.”

Tô Lâm An biết chắc chắn Cửu Thiên Hỏa Diên đã rơi vào tay Dụ Phi Vãn, bèn hỏi: “Dụ Phi Vãn là vị nào?”

Nàng vừa dứt lời, đám người đều ngừng bàn tán, một trong số đó nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”

Gã nhìn xuống dưới, thấy lệnh bài giắt trên thắt lưng Tô Lâm An thì vẻ mặt mới hơi dịu lại, “Người mới tới? Thế nào, ngươi cũng muốn ngó thử Cửu Thiên Hỏa Diên à?” Gã lắc đầu, “Muộn rồi, nó bị bắt đi rồi.”

Cô gái bên cạnh lại chỉ tay, “Đó, ngay bên kia kìa, gần thần mộc có một đám người đó thấy không. Kẻ đứng giữa chính là Dụ Phi Vãn đó.”

“Chúng ta còn chưa vào được nổi khu vực đó.” Lệnh bài của mỗi người có quyền hạn khác nhau, kẻ có thể vào được khu vực trung tâm đều là dược sư cấp cao của Linh Mộc Đường. Trước mắt Dụ Phi Vãn vẫn chưa phải dược sư cấp cao, nhưng sư phụ của hắn ta thì phải. Sư phụ đã xin cho hắn ta quyền hạn vượt cấp, bình thường có thể luyện dược ở nơi có Địa Tâm Hỏa đậm đặc. Thế mới nói là hắn ta chó ngáp phải ruồi, gặp được ngay Hỏa Diên Điểu mới nở ra.

Tô Lâm An nói cảm ơn xong thì bước ngay về phía đám người kia, cô gái phía sau còn tốt bụng nhắc nhở: “Ngươi không vào bên kia được đâu, tự tiện xông vào sẽ bị phạt đó!”

Kết quả, nàng ta vừa nói xong thì đã thấy người mới đến kia đi phăm phăm thẳng tới chỗ Dụ Phi Vãn đang đứng mà không hề bị ngăn cản.

“Nàng ấy chỉ là một người mới, không ngờ lại có quyền hạn cao vậy?”

“Chẳng lẽ nàng ta muốn tranh đoạt Cửu Thiên Hỏa Diên, lần này có trò hay để xem rồi.”



Bên này, Tô Lâm An đã đi vào trong nhóm người kia. Vóc dáng nàng thấp, đứng giữa đám người võ giả ngoại vực này hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại nào. Hơn nữa, trừ khi nàng bộc phát ra, còn nếu không thì không ai cảm ứng được sức mạnh khí huyết trên người nàng, bởi vậy nàng qua đó cũng không làm bất cứ ai chú ý đến.

“Đi nhờ cái nào!” Chờ nàng lên tiếng rồi mới có người để ý thấy có một kẻ lùn tịt, da trắng tới mức phát sáng cả lên đang đứng phía sau. Màu da và vóc người thế này vốn là biểu hiện của sự yếu ớt, bởi vậy ánh mắt những người khác khi nhìn nàng đều tràn ngập vẻ hoài nghi. Một người lên tiếng hỏi với sắc mặt chẳng tốt lành gì: “Ngươi là ai? Sao lại vào được đây hả?”

Tô Lâm An đáp thẳng: “Linh thú gây họa, chủ nhân đương nhiên phải bồi thường. Xin Dụ đại sư đây thương tình nó còn nhỏ, đừng trách tội nó.”

Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt không ít người đã lóe sáng lên, nụ cười quỷ dị thoáng hiện bên môi rồi biến mất.

Cửu Thiên Hỏa Diên quý giá như vậy, ai lại không muốn chiếm làm của riêng. Nhưng thái độ của Dụ Phi Vãn rất cứng rắn, lại còn lôi thẳng chỗ dựa phía sau mình ra để chiếm lấy nó luôn. Mặc dù mọi người không nói gì nhưng trong lòng cũng đều rất bất mãn, song lại e dè thực lực của kẻ đứng sau hắn ta nên không dám nói gì thêm. Giờ có người nhảy ra tranh đoạt với hắn ta, đương nhiên là mọi người vui vẻ đứng ngoài xem trò rồi.

Trong đám người này, một người đàn ông cao gầy mặc áo bào xanh, tóc thẳng dài ngang vai, trên trán đeo một dây đai trán rộng chừng hai ngón tay nhìn sang bên này, vẻ mặt không vui, “Chủ nhân? Sao hả, chẳng lẽ ngươi muốn nói là, con Cửu Thiên Hỏa Diên này đã nhận ngươi làm chủ?”

Dáng người của hắn ta rất cao, nhưng không vạm vỡ như những võ giả bình thường khác. Làn da hắn ta cũng có màu rám nắng, mũi cao thẳng, đôi mắt xanh lam sâu thẳm, có thể coi là người đàn ông vừa mắt nhất mà Tô Lâm An gặp được từ khi đến ngoại vực đến giờ. Chẳng qua dù vẻ ngoài không tồi, nhưng lời hắn ta nói ra lại làm người ta cảm thấy vô cùng chán ghét: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng thu phục được Cửu Thiên Hỏa Diên?”

Áp lực khí huyết đột nhiên phóng ra quanh người hắn, rõ ràng hắn định tung đòn phủ đầu Tô Lâm An.

Nhưng Tô Lâm An chẳng hề có chút phản ứng nào với áp lực khí huyết đó, vẫn nghiêm túc đáp lời: “Ta đúng là chủ nhân của Cửu Thiên Hỏa Diên.”

Vóc dáng của nàng hơi lùn. Lúc nói chuyện, nàng phải ngửa đầu nhìn lên người ta, bởi vậy khí thế kém hơn không ít.

Nhưng nếu cứ nhìn thẳng thì chỉ thấy được ngực người ta, càng có vẻ khí thế nàng kém hơn ba phần.

“Ngươi thả nó ra, ta tự nhiên có thể chứng minh.” Tô Lâm An tiếp tục nói.

Chỉ cần thả ra, gà con vốn bám người lập tức sẽ chui tọt vào túi nàng ngay, vậy còn không chứng minh được ai mới là chủ nhân của nó nữa sao?

Vẻ mặt ung dung của nàng lại làm Dụ Phi Vãn thầm nghi ngờ, chẳng lẽ, đó thật sự là linh thú của nàng? Nhưng lúc này, hắn ta tuyệt đối không thể nào giao Cửu Thiên Hỏa Diên ra được. Mới vừa nãy, hắn ta đã nói cho vị quý nhân ở hoàng thành rằng hắn ta tìm được một con chim Hỏa Diên, dự định ngày mai sẽ xuất phát tới hoàng thành để hiến cho vị quý nhân đó. Nếu không có chim Hỏa Diên nữa thì hắn ta biết ăn nói sao với vị quý nhân ấy chứ!

Hậu quả này, ngay cả sư phụ hắn ta cũng gánh không nổi.

Cửu Thiên Hỏa Diên vốn tượng trưng cho thân phận hoàng tộc, một kẻ tôm tép nhãi nhép mà có thể nuôi được Hỏa Diên điểu ư? Đúng là chuyện cười!

Nghĩ vậy, Dụ Phi Vãn cười lạnh, đáp: “Ngươi có thân phận gì mà dám nói chuyện với ta như vậy? Ngươi bảo ta thả là ta phải thả sao? Hôm nay tâm trạng ta khá tốt, không thèm so đo với nhà ngươi…” Nói đến đây, hắn ta nhướng mày trợn mắt, “Còn không mau cút đi!”

“Đúng vậy, mau đi đi, đừng đứng đấy khiến mọi người ngứa mắt nữa.” Mấy người đứng quanh Dụ Phi Vãn rối rít hùa theo.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một người đi ra: “Ta tới chậm nên vẫn chưa kịp nhìn thấy chim Hỏa Diên. Cô nhóc này nói bản thân là chủ nhân của hỏa diên. Dụ Phi Vãn, chẳng bằng ngươi lấy nó ra để chúng ta được mở rộng tầm mắt một phen, tiện thể cho nàng ta một cơ hội đi, ha ha ha ha.”

“Hồ Bẩm Thiên, sự xuất hiện của Cửu Thiên Hỏa Diên đã kinh động tới cả hoàng tộc, ngươi chắc chắn muốn xem sao?” Trước giờ Dụ Phi Vãn vẫn luôn không ưa gì Hồ Bẩm Thiên. Sư phụ hai người tài sức ngang nhau, đã đấu đá mấy trăm năm, hai đệ tử chân truyền của đôi bên tất nhiên cũng cạnh tranh không ngừng, thế nên gã mới dám lên mặt gây chuyện với hắn ta. Nay chuyện Cửu Thiên Hỏa Diên đã tới tận tai hoàng tộc. Dụ Phi Vãn không tin, hắn ta đã lôi cả chỗ dựa hoàng tộc này ra mà Hồ Bẩm Thiên còn dám nhúng tay.

Nụ cười trên mặt Hồ Bẩm Thiên như bị đóng băng, sau đó hắn mới nói: “Ngươi truyền tin đi nhanh đấy.”

Thế này thì gã có muốn hóng chuyện cũng đành thôi. Gã quay đầu nhìn Tô Lâm An rồi nói: “Nhóc con, đi thôi.” Tránh cho giờ không đi, lát nữa muốn nguyên vẹn đi ra cũng khó. Nàng vào được tới đây, chắc hẳn cũng là một người mới có chỗ dựa, nhưng dính đến hoàng tộc thì dù chỗ dựa lớn đến mấy cũng vô dụng.

Lại nói, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà tất cả dược sư cấp cao có thực lực mạnh mẽ đều đến quân doanh của Đồng Mộc Quân. Nếu nàng mà đắc tội với Dụ Phi Vãn, chỗ dựa kia lại không xuất hiện kịp thời thì e rằng nàng sẽ phải chịu thua thiệt. Hồ Bẩm Thiên có ý tốt nhắc nhở một câu, sau đó xoay người rời đi.

Tô Lâm An còn định thương lượng thật lịch sự, thế mà lại bị người ta bơ đẹp như thế.

Nàng thở dài một hơi, sau đó ánh mắt trở nên nghiêm nghị: “Vậy là, ngươi không định thả chim Hỏa Diên ra chứ gì?”

Bỗng nghe thấy câu này, sắc mặt Dụ Phi Vãn càng thêm khó coi. Con nhóc chết tiệt này rõ ràng không thèm coi hắn ta ra gì.

“Không hiểu tiếng người à?” Lần này hắn ta không thèm kiêng dè gì nữa, sức mạnh khí huyết quanh thân giải phóng hoàn toàn. Khí huyết chui ra từ đầu ngón tay, ngưng tụ thành một sợi dây leo màu đỏ, quất thẳng về phía Tô Lâm An!

Ngay lúc tất cả mọi người ở đây đều cho rằng người mới này sẽ bị sợi dây leo quất bay, nào ngờ Tô Lâm An đã giơ ngay tay lên, giữ chặt lấy sợi dây đó. Rồi ngay lập tức, bóng dáng nàng chợt lóe, một quyền vung thẳng ra, nện trúng bụng Dụ Phi Vãn, khiến cả người hắn ta văng ra, đụng vào tầng kết giới thủy tinh, phát ra một tiếng choang. Kết giới lung lay một hồi, dường như ngay cả phần rễ được bảo vệ bên trong đó cũng thoáng run rẩy.

Hết thảy diễn ra chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, khi mọi người hoàn hồn rồi mới chú ý thấy Dụ Phi Vãn đã bị người mới kia giẫm bẹp dưới chân. Mũi chân nàng đặt ngay trên trái tim Dụ Phi Vãn, gằn từng tiếng: “Giao Cửu Thiên Hỏa Diên ra đây!”

Hoàng tộc hay không hoàng tộc thì liên quan quái gì tới nàng, ai cũng đừng hòng cướp chim của nàng đi! Sống bao nhiêu năm rồi, nàng cũng kiêu ngạo quen rồi, nếu không phải sự tồn tại của ấn Công Đức đã mài mòn những góc cạnh khiến tính tình nàng hiền hòa hơn nhiều thì kẻ như Dụ Phi Vãn này, nàng đã đập chết tươi luôn rồi.

Tử tế nói chuyện phải trái với ngươi mà ngươi không nghe, vậy đừng trách ta không khách sáo!

Những người am hiểu chiến đấu ở thành Kim Đồng đều ở trong Đồng Mộc Quân, còn các dược sư trong Linh Mộc Đường thì yếu hơn nhiều. Dụ Phi Vãn này cũng chỉ mới là Chân Huyết tột đỉnh. Trong lúc hắn ta không đề phòng, Tô Lâm An ra tay trước chiếm thế thượng phong rồi khống chế luôn, còn những người khác chẳng ai lại ngờ tới nàng sẽ ra tay với Dụ Phi Vãn. Bởi vậy cú ra đòn này của nàng vô cùng thuận lợi, không hề gặp sự ngăn cản nào.

“Ngươi…” Dụ Phi Vãn nằm thẳng cẳng dưới đất, mặt trướng đến đỏ bừng. Hắn ta vừa nói vừa ho sù sụ, mãi mới nói được một câu đầy đủ, “Tự tìm cái chết!” Sư phụ hắn ta là đại dược sư ở Linh Mộc Đường, hắn ta còn kết giao được với quý nhân ở hoàng thành, cho dù là Liễu đường chủ của Linh Mộc Đường cũng phải nể mặt hắn ta mấy phần. Đã khi nào hắn phải chịu nhục nhã đến vậy! Trước mặt bao người, vậy mà lại bị một ả đàn bà giẫm dưới chân.

Không phải ả đang giẫm lên trái tim của hắn, mà là đang chà đạp sĩ diện của hắn. Dụ Phi Vãn siết chặt nắm đấm, lồng ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn Tô Lâm An vô cùng độc địa. Nhưng bàn chân kia lại như một ngon núi to lớn đè xuống, khiến hắn ta sắp không thể hô hấp nổi nữa.

Ả ta, rốt cuộc có tu vi gì!

“Ta không tìm cái chết, ta chỉ muốn tìm con chim của ta.” Tô Lâm An không thèm bận tâm đến nỗi căm hận trong mắt Dụ Phi Vãn. Nàng đã gặp qua không ít những cặp mắt chứa đựng sự căm hận còn to lớn hơn thế này rồi, nàng căn bản chẳng thèm coi đó là uy hiếp để mà phải băn khoăn, do dự.

Nàng quan sát Dụ Phi Vãn một hồi, cuối cùng ánh mắt ghim vào chiếc đai trán trên đầu Dụ Phi Vãn. Nàng đột ngột đưa tay giật lấy chiếc đai trán kia, “Ở trong này à?”

Ngón tay Tô Lâm An vuốt nhẹ lên hoa văn như tia chớp màu vàng kim ở giữa chiếc đai trán. Nàng xoáy nhẹ mũi chân, tăng thêm chút sức lực, cười khanh khách rồi nói: “Ngươi không chủ động giao ra, vậy ta tự lấy thôi.”

Đằng sau, một số dược sư vốn có quan hệ tốt với Dụ Phi Vãn định tiến lên giúp đỡ, nhưng vừa rồi hai người họ đã xông vào phía trong cùng, cũng chính là cạnh kết giới thủy tinh. Những người khác đều không đủ quyền hạn nên căn bản chẳng thể nào vào nơi đó được, chỉ đành đứng ngoài lo lắng suông.

Có người nói nhỏ: “Người mới kia có quyền hạn cao vậy sao? Là cấp bậc cao nhất đúng không.”

Nếu như thế, hai người đó đều là kẻ không thể trêu vào, bọn họ chỉ có thể lặng lẽ theo dõi tình hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status