Ấn Công Đức

Chương 458 : Chương 458VẢ MẶT



Chương 458VẢ MẶT

Ải thứ ba vẫn ở trên đài được mài từ đá Thiên Vẫn, nhưng những chiếc cối xay đá kia đều biến mất, thay vào đó, có một tấm bia đá màu xanh biếc mọc lên như một bức tường thành chạy ngang cả khối đá Thiên Vẫn, chia nó ra làm hai phần.

Tùng Trúc Kiếm vốn đang dựa vào cối đá, kết quả cái cối biến mất, gã còn chưa kịp phản ứng thì người đã ngã xuống, đầu đập xuống nền đá đánh bộp một cái. Tuy rằng nhục thân của gã rất mạnh, nhưng nền kia là đá Thiên Vẫn, sau khi khó nhọc ngồi dậy, Tùng Trúc Kiếm giơ tay xoa trán thì sờ thấy ngay một cục u, giống hệt như trên đầu mọc thêm một cái sừng rồng vậy.

Tùng Trúc Kiếm: “...”

Gã thật sự sắp không kìm nổi nước mắt rồi. Gã quay đầu lại, nhìn thấy Mộc Tường Vi với sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hốc mắt hệt như một cái hố lõm xuống. Mặt gã tức khắc cứng đờ, không nói nổi bất cứ lời nào nữa.

Người phụ nữ thảm hơn gã gấp trăm lần còn chẳng khóc.

Nếu như gã khóc, thì có hợp lý không hả?

Tấm bia đá vừa xuất hiện có bề mặt phủ kín hình vẽ.

“Sau khi dưỡng thần, nhìn tranh nhập định ba ngày, lĩnh ngộ thần thông ảo diệu trong đó.” Ông lão chỉ nói một câu như vậy rồi thôi, trên đá Thiên Vẫn lại có một cơn gió mát nổi lên. Gió thổi qua, những võ giả vốn đang đau đầu lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, thần thức vốn đã tiêu hao cũng được khôi phục lại trong nháy mắt, đến ngay cả Mục Cẩm Vân cũng được hưởng ké.

Cổ Hàn Ngọc bị tổn thương thần thức được ông lão săn sóc hơn chút. Sau khi cơn gió mát thổi qua, Cổ Hàn Ngọc cảm thấy nguyên thần vốn đang bị thương đã được tẩm bổ, nỗi lo lắng trong lòng ả tức thì được xóa bỏ.

Ông lão kia, không hề vì chuyện vừa rồi mà ghét bỏ ả.

Hơn nữa khi cơn gió mát kia thổi qua, ả có thể cảm nhận được thiện ý mà đối phương đưa ra. Chẳng lẽ, ông lão thần bí đó muốn chọn ả?

Nghĩ vậy, tâm trạng Cổ Hàn Ngọc tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng ả đã đứng thứ nhì hai lần, nhưng đối phương chưa hề nói mình chắc chắn sẽ chọn người đứng đầu mà. Vả lại, sau này ả vẫn còn có cơ hội.

Đợi sau khi thần thức hồi phục, đám võ giả dồn dập bước đến trước tấm bia đá, bắt đầu quan sát bức tranh trên tấm bia.

Phép thần thông của võ giả ngoại vực đều có được từ việc thức tỉnh huyết mạch.

Không khác mấy với linh thú, việc thức tỉnh sức mạnh huyết mạch chính là thức tỉnh bản năng chiến đấu trong cơ thể. Cho nên theo sự suy giảm của sức mạnh huyết mạch, thực lực mà họ phát huy được cũng kém xa ngày trước.

Bọn họ quá dựa dẫm vào sức mạnh khí huyết. Tất nhiên, họ sẽ tu luyện cả những cách tấn công khác, nhưng đối với họ mà nói, sức mạnh huyết mạch vẫn là thứ được coi trọng nhất. Họ phân chia võ giả ra thành các tầng lớp theo huyết mạch, ví như huyết mạch Bích Lam thì có thể vào hoàng thành, huyết mạch Hoàng Kim thì trời sinh là hoàng tộc.

Việc phân tầng như thế, dẫn đến chuyện họ coi trọng sức mạnh khí huyết mà bỏ qua điều then chốt của các sức mạnh khác.

Hiên Viên Hạo Thiên trời sinh đã có thần lực.

Phép thần thông huyết mạch mà gã thức tỉnh là Lôi Đình Cửu Tiêu. Khi thi triển phép thần thông quanh người gã có chớp điện vờn quanh, không ai có thể tùy tiện lại gần. Gã có năng lực phòng ngự rất mạnh. Khi phép thần thông này đến hậu kỳ, sấm sét mà nó dẫn tới có thể bổ chết cả người ở cảnh giới Hoàng Huyết, sức tấn công tương đối dũng mãnh, còn có khả năng hình thành khu vực sấm sét. Trong kết giới của gã, gã chính là sấm sét, làm kinh sợ trời cao.

Trên bức tranh tường, Hiên Viên Hạo Thiên cũng đã nhìn thấy một người để trần thân trên, quanh người có chớp điện vờn quanh.

Gã lập tức bước đến chỗ đó, tỉ mỉ quan sát người trên bức tranh. Rõ ràng đó chỉ là một hình vẽ, nhưng khi gã tập trung tinh thần nhìn kỹ thì trước mắt hoa lên, cả người tựa như bị kéo vào một vùng không gian độc lập. Người nọ đang đứng trước mặt gã, lấy sét làm roi, thi triển ra đủ các loại phép thần thông, gã nhìn mà hoa hết mặt mày.

Nhưng trong mắt người ngoài, Hiên Viên Hạo Thiên chỉ đang dính chặt lên bức tranh trường không hề nhúc nhích, đầu như muốn nhét vào trong đó. Có không ít võ giả duy trì tư thế như gã. Tô Lâm An chưa vội để lĩnh ngộ, nàng nhìn một lúc xong mới ngồi xuống trước bức tranh, đưa từng chút thần thức vào mép của bức tranh trường.

Mỗi người ở trên tranh trường, đều chỉ am hiểu một loại thần thông riêng.

Ông lão muốn kiểm tra về ngộ tính, lẽ nào chỉ đơn giản là kiểm tra xem ai lĩnh ngộ được nhiều phép thần thông hơn sao? Nhưng thần thông không như những thứ khác. Ba ngày, khoảng thời gian ngắn như vậy thì có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu? Có thể hiểu rõ thêm về phép thần thông của mình đã là khá lắm rồi. Nhật Nguyệt Tinh Thần kia, nàng vẫn còn đang ở trong giai đoạn tìm hiểu sơ bộ.

Ngay cả Tô Lâm An tự nhận là có tư chất nghịch thiên, vậy mà nàng cũng không cho rằng mình có thể lĩnh ngộ được mấy phép thần thông trong ba ngày. Phải biết rằng, trước kia khi nàng lĩnh ngộ các trận pháp và công pháp đan đạo, một lần nhập định cũng phải vài tháng thậm chí là mấy năm.

Phép thần thông đâu phải là củ cải trắng. Trong giới tu chân, cảnh giới Thiên Tiên mới có thể lĩnh ngộ được phép thần thông của mình. Cho nên năm đó Huyết Nguyệt Giới đã làm ra thứ linh chủng gì đó, để rất nhiều người không thể tu ra phép thần thông có thể tiếp nhận lấy những phép thần thông không trọn vẹn.

Võ giả ngoại vực dựa vào việc thức tỉnh huyết mạch là có thể hiểu rõ được phép thần thông. Nếu như điều này truyền tới giới tu chân, chỉ e rằng có thể dấy nên sóng to gió lớn.

“Những phép thần thông này có uy lực cực mạnh, so sánh với những phép thần thông hàng đầu của giới tu chân thì chẳng hề kém cạnh, thậm chí, còn hơn một bậc.” Sau một hồi đánh giá, Mục Cẩm Vân mới phát biểu. Mọi dấu hiệu đều nói rõ rằng, cấp bậc của ngoại vực cao hơn giới tu chân.

“Sau khi sức mạnh huyết mạch của nàng thức tỉnh thì phép thần thông nào đã xuất hiện?”

Tô Lâm An liếc nhìn bức tranh trường, lắc đầu nói: “Phép thần thông của ta có liên quan đến thời gian, nhìn thế này thì không ra được.”

Nhân vật trên tranh trường, có người cầm đao cầm rìu, có người cầm kiếm, có người nâng cung, có người điều khiển thú, có người được sấm sét vờn quanh thân. Nhưng còn có một vài người, chỉ từ hình vẽ thì rất khó để nhìn ra rốt cuộc là phép thần thông gì. Mà một khi đưa thần thức vào hoàn toàn, e rằng nàng sẽ chìm sâu vào đó không thể ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn. Bởi vậy Tô Lâm An không dám thử bừa.

“Vậy nàng chọn kiếm đi.”

“Phép thần thông về kiếm quyết và kiếm chiêu, ta có thể lĩnh ngộ được.” Mục Cẩm Vân nói với giọng khá tự tin. Luận về kiếm đạo, nơi đây chẳng ai có thể qua được hắn.

Tô Lâm An cười khẽ.

“Khỏi cần lĩnh ngộ kiếm đạo.” Nàng ngước mắt nhìn tấm bia đá kia, “Tấm bia đá này chính là một trận pháp. Ngươi xem đây, ta sẽ thu lấy bia đá trận pháp này, về sau muốn khi nào lĩnh ngộ cũng được.” Phá trận, nàng giỏi nhất. Đặc biệt là loại trận pháp cổ này, Tô Lâm An cực kỳ có hứng thú. Nếu như thực lực của nàng mạnh thì đến cả trận pháp thiên địa ở ngoài kia, nàng cũng muốn cảm thụ thử một phen sự huyền diệu trong đó.

Trên bia đá, từng bức họa đều được vẽ nên từ các đường nét.

Mỗi đường nét đều là nơi tồn tại mạch linh khí của trận pháp. Chính những đường nét này đã ghi chép lại các loại thủ đoạn khi những võ giả cổ kia thi triển phép thần thông, để áo nghĩa thần thông của họ vẫn thi triển ra được trước mặt người khác vào nghìn vạn năm sau.

Nàng phải tìm được mắt trận, cũng chính là vị trí của đá tâm trận.

Chỉ cần lấy được đá tâm trận là có thể phá giải được trận này, thậm chí là khiến cho bia đá nhận chủ, mang nó về nhà để lĩnh ngộ dần, chắc hẳn ông lão kia cũng sẽ không ngăn cản. Tất nhiên nếu lão ta muốn cản thì nàng cũng hết cách, chỉ có thể trả lại thôi.

Khi nói chuyện, vẻ mặt nàng cực kỳ tự tin, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn vô cùng phấn chấn.

Mục Cẩm Vân vốn cũng tự tin như vậy, thế mà ở trước mặt nàng, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy mình kém cạnh hơn. Nhưng thua nàng, thật ra cũng không khó chấp nhận.

Bởi vậy hắn nói: “Ừ, ta đợi nàng phá trận.”

Sau khi nói xong, Mục Cẩm Vân lại nhìn về ông lão đang ngồi ở đằng xa.

Nếu như lão biết Tô Lâm An không tuân thủ quy tắc như vậy, không đi theo lối thường, e rằng trong lòng lão cũng sụp đổ nhỉ? Chẳng hiểu sao hắn lại thấy hơi mong chờ với phản ứng của ông lão đó khi có kết quả cuối cùng. Mục Cẩm Vân cười khẽ, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Cũng vào đúng lúc này, hình vẽ nhân vật trước mặt Cổ Hàn Ngọc bỗng nhiên tỏa ra chút ánh sáng.

Đó là một nữ tu có dáng người lả lướt, tay cầm một pháp khí giống như dây lụa, tóc bay phấp phới. Có lẽ phép thần thông người đó am hiểu có chút liên quan đến phép thần thông mà Cổ Hàn Ngọc nắm giữ hiện tại, bởi vậy ả ta có được cảm ngộ rất nhanh, đồng thời thông qua khảo nghiệm của người phụ nữ, thắp sáng hình vẽ người đó ở trên bia đá.

Thấy hình vẽ phát sáng, ông lão hơi gật đầu, nói: “Ai ấy nhỉ, hẳn là người đó vui rồi.”

Người đó là ai nhỉ?

Lão chẳng nhớ nổi nữa.

Nhưng lão biết, phép thần thông của nàng ấy đã có truyền nhân, chắc chắn nàng rất vui.

Trong cả nửa ngày tiếp đó, không một bức vẽ nào trên bia đá được thắp sáng. Sắc mặt ông lão đã trở nên hơi khó coi, lão không ngừng lẩm bẩm: “Đồ ngu, một lũ ngu đốt!”

Lão nhìn Tô Lâm An. Rõ ràng hai ải trước nàng đều xếp thứ nhất, kết quả khảo nghiệm ngộ tính lần này đã lâu như vậy mà chẳng có chút động tĩnh nào, điều này khiến lão cực kỳ thất vọng, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Lâm An ngập tràn vẻ không vui.

Đợi đến ngày thứ hai, một bức vẽ trước mặt Tùng Trúc Kiếm đã sáng lên, sau khi lóe lên một chút lại khôi phục về trạng thái vốn có.

Thứ mà gã lĩnh ngộ là một công pháp phòng ngự. Sau khi tu luyện, trên cơ thể sẽ có thêm một chiếc mai rùa đen khổng lồ, tạo nên một thế giới nhỏ ở trong đó. Mặc cho bên ngoài phong ba bão táp, sấm rền chớp giật, gã ở trong mai rùa sẽ không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu dù chỉ là mảy may.

Cho dù trời có sập xuống, gã cũng có thể trốn đến cuối cùng. Sau khi thần thức ra khỏi tấm bia đá, đầu tiên Tùng Trúc Kiếm thở hổn hển từng hơi, sau đó ngồi phịch xuống đất, toét miệng cười ngu. Phép thần thông này, đúng là hợp với gã thật đấy.

Chẳng qua khi Tùng Trúc Kiếm xốc tinh thần xong, muốn nhìn xem trên tranh trường có thêm phép thần thông nào thích hợp với mình nữa không thì chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, e rằng sẽ rất khó để lĩnh ngộ được thêm bất cứ thứ gì nữa.

Buổi sáng ngày thứ ba, lại có mấy bức vẽ lần lượt được thắp sáng, một vài phép thần thông sáng lên nhiều lần, chứng tỏ rằng có rất nhiều người đều cảm ngộ được. Cấp bậc của loại thần thông này cũng thấp hơn một chút.

Mộc Tường Vi lĩnh ngộ được phép thần thông liên quan đến cung tên nhanh hơn Minh Nhật Tân, điều này khiến người ta thấy hơi bất ngờ. Hơn nữa vào lúc này, Cổ Hàn Ngọc lại lĩnh ngộ được phép thần thông thứ hai có liên quan đến băng tuyết. Thần thông vừa xuất hiện, băng đóng vạn dặm.

Khi chỉ còn cách lúc kết thúc một canh giờ, ở phía Tô Lâm An, cuối cùng đã có một chút động tĩnh.

Nàng đã hao phí mất một lượng sức mạnh nguyên thần lớn để thôi diễn những phù văn trận pháp phức tạp kia. Cuối cùng, nàng đưa ra được một kết luận, nếu như muốn thu phục cả tấm bia đá này thì nhất định phải cảm ngộ được tất cả các phép thần thông trên bia. Điều đó cũng có nghĩa, nàng phải có được sự công nhận của tất cả các nhân vật trong tranh.

Móa nó, lọt hố rồi.

Nàng định thể hiện bản thân, phách lối một chút, thu luôn bia đá kia vào trong túi, nào ngờ điều kiện lại hà khắc đến vậy. Giờ thời gian còn lại không nhiều, chẳng lẽ lần này nàng phải nhận vị trí bét bảng?

Hạng chót cũng chẳng có gì đáng sợ, có điều nàng vừa mới chém gió trước mặt Mục Cẩm Vân, giờ lại bị vả mặt nên cứ thấy gò má rát rạt, hơi bị đau đấy nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status