Ấn Công Đức

Chương 486 : Chương 486LÀ AI



Chương 486LÀ AI

Ly Ngộ Thiên không đáp.

Cả người ông ta đầm đìa máu, áo choàng trên người cũng bị máu tươi nhuộm đẫm, vết thương trên cằm khiến người khác nhìn mà giật mình. Vết thương vốn chưa từng khép miệng lại toác ra, da thịt ở rìa đều đã thối rữa, máu chảy ra có lẫn cả mủ. Phía dưới chỗ thịt thối rữa còn có cả dòi trắng ngọ nguậy khiến vết thương càng trở nên đáng sợ.

“Chưa đủ! Vẫn chưa đủ!” Một lát sau, Ly Ngộ Thiên lại nói.

Giọng nói của ông ta không lớn, nhưng lại như cây búa tạ nện mạnh vào cõi lòng mọi người.

Thành chủ thành Kim Đồng nhấc cánh tay phải còn lại lên, đang định chặt cánh tay lấy máu tiếp thì bị người khác giữ lại, “Sao có thể để mình ngươi lấy máu, cháu trai của ta vẫn còn ở bên trong kìa!” Người vừa lên tiếng là thành chủ thành Vân Tùng. Ông ta và những người khác cũng rạch vết thương lấy máu nhưng chưa chặt đứt tay. Lúc này thấy thành chủ thành Kim Đồng muốn chặt cả cánh tay phải, ông ta ngăn cản sau đó chặt luôn cánh tay trái của mình rồi cũng ném cánh tay đó xuống dưới chân đại tế ti.

Chỗ tay cụt đổ máu như suối, ông ta cũng không hề chữa trị mà dẫn khí huyết về phía đại tế ti, vừa làm vừa nói: “Nhóc con, con phải sống sót ra ngoài.”

Sau khi máu tươi được rót vào, lại có thêm không ít lá trúc mọc ra dưới chân đại tế ti, sau đó bay lên rồi biến mất giữa không trung. Tâm trạng mọi người đều trở nên căng thẳng, chăm chú nhìn khoảng không trống trải phía trước, thầm chờ đợi kỳ tích xảy ra. Sau khi đợi hồi lâu, cuối cùng mọi người cũng cảm thấy một cơn gió không bình thường.

Gió mạnh trong kẽ nứt hoàn toàn khác với gió bình thường.

Gió trong kẽ nứt buốt lạnh thấu xương, giống như dao cắt lại mang theo sự áp lực to lớn. Khi gió thổi yếu thì khiến người ta có cảm giác như bị kẹp giữa hai vách tường, vách tường ép lại, khiến người ta cảm thấy căng thẳng và nghẹt thở. Nếu gió hơi mạnh thì như bị đè ép từ bốn phương tám hướng, tiếp đó sẽ bị nghiền ép, xé nát. Tuy có thể miêu tả tỉ mỉ cảm nhận từng giai đoạn, nhưng trên thực tế, nó thường chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.

Chớp mắt một cái, người đã bị gió mạnh nghiền nát.

Giờ phút này, cơn gió kia vẫn còn yếu, phía trước còn có đại tế ti cản lại nên đương nhiên những người khác có thể chịu được, còn có thể thán phục: “Tìm thấy vị trí của bí cảnh rồi?”

Nếu không phải đã tìm được vị trí của bí cảnh, sao có gió được?

Mắt Ly Ngộ Thiên sáng rực. Ông ta nhìn xuyên thấu hư không, xuyên qua kẽ nứt thấy được cây cầu gãy ẩn giấu đằng sau lớp sương mù. Vô số lá trúc tập trung tới chỗ cây cầu gãy, bao bọc lấy nó kín mít. Nhưng ngay sau đó, cả cơ thể ông ta run rẩy, vẻ mặt vô cùng đau đớn khổ sở, cả người cúi gập lại, thở dồn dập.

Quy Thiên của Thần Hoàng. Dù cho Thần Hoàng đã chết ngàn năm, cho dù bản thân ông ta đã vô cùng mạnh, nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng của phép thần thông Quy Thiên.

Tuy không đến mức bỏ mạng nhưng cũng khơi lại trong lòng ông ta một vài ký ức đau thương, khiến tim ông ta như bị dao xoáy, hận không thể chết ngay lập tức. Có điều suy nghĩ này chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất, ông ta còn chưa cứu được nữ vương, sao dám chết một cách tầm thường thế chứ?

Một lát sau, vẻ mặt đại tế ti trấn tĩnh trở lại. Nhưng rõ ràng ông ta đã khôi phục, sắc mặt lại càng nặng nề hơn.

Mới chỉ ngàn năm trôi qua, sức mạnh huyết mạch trên cây cầu gãy của Thần Hoàng đã yếu đến thế? Việc ông ta chỉ chịu ảnh hưởng của Quy Thiên nhưng chỉ trong chớp mắt đã tỉnh táo lại đủ để nói rõ chuyện này. Nhưng cho dù đã suy yếu thì nó cũng là nơi duy nhất có thể nối liền với giới tu chân.

Lần trước bọn họ không dẫn ông ta đi cùng.

Ông ta không tìm thấy con đường kia.

Ông ta cũng không có sức mạnh và trình độ trận pháp cao siêu để có thể phá vỡ hoàn toàn được hạn chế của bí cảnh hồ Thiên. Năm đó, chỉ có Thần Hoàng mới có thể làm được.

Ông ta thậm chí còn không bằng trùng Huyết Duyên, bởi vì ông ta không thể ký sinh.

Bây giờ, cuối cùng ông ta cũng đã nhìn thấy cây cầu gãy ấy. Cầu vẫn còn thì vẫn có hy vọng!

“Đại tế ti!”

“Ta không sao.” Nét cười hiện trên khuôn mặt dữ tợn của ông ta. Nụ cười tác động tới vết thương, khiến nó vặn vẹo giống như con rết.

Ngay sau đó, Ly Ngộ Thiên dồn lực xuống chân. Cây trúc vốn thẳng tắp dưới chân bị ông ta đạp cong lại như cây cung. Tiếp đó ông ta bay lên không trung, cây trúc cong kia chợt bắn mạnh về phía trước, giống như tung ra một đòn tấn công mạnh nhất vào trong hư không...

Sau một tiếng “uỳnh” rất lớn, gió bão càng trở nên dữ dội hơn.

Thế giới trước mặt bắt đầu vặn vẹo, gió mạnh thổi tới khiến người ta không mở mắt nổi, những thứ ở gần ngã trái ngã phải. Trời đất u ám như đến ngày tận thế. Ở cách đó không xa lại có một bóng đỏ lướt ngang trên không. Đó là?

Trên trời xuất hiện cầu vồng?

“Đó là cây cầu gãy, nhắm mắt lại.” Ảnh hưởng của phép thần thông Quy Thiên vẫn còn đó, sau khi cầu gãy xuất hiện sợ rằng sẽ có khá nhiều người thực lực thấp dính chiêu. Nhưng mà ông ta không hối hận.

Đợi ông ta khôi phục lại đôi chút sẽ che đậy cây cầu gãy ấy lại.

Ly Ngộ Thiên ngồi xuống, trong tay xuất hiện một cái hồ lô trong suốt. Ông ta ngửa đầu lên, rót thứ chất lỏng màu đỏ sậm bên trong hồ lô vào trong miệng. Chất lỏng chảy qua vết thương ở cằm, thịt thối rữa ở miệng vết thương giống như bị đốt cháy. Dòi bọ bên trong đương nhiên cũng bị loại bỏ hết sạch, vết thương không toác rộng thêm nữa nhưng vẫn không thể cầm được máu.

Ông ta nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn, nhìn gió bão tàn phá khắp nơi. Gió thổi tóc bay tán loạn, cũng khiến mắt ông ta cay xè, tầm nhìn trở nên mơ hồ không rõ. Nhưng từ đầu tới cuối ông ta vẫn trợn trừng đôi mắt đầy tơ máu, cứ như thế nhìn chăm chú về phía trước.

Đó là nơi bí cảnh hồ Thiên từng tồn tại, lúc này đang nứt toác từng chút một.

Bí cảnh bị phá hủy cũng chẳng sao cả.

Vốn trong bí cảnh hồ Thiên không còn bao nhiêu truyền thừa nữa, thứ duy nhất có giá trị chính là cây cầu gãy. Mà lúc này ông ta đã tìm thấy cũng như giữ lại được cây cầu gãy, thế đã đáng để cảm thấy vui vẻ.

...

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Tô Lâm An đâm về phía chỗ yếu nhất của kết giới.

Sau đó, bọn họ lao vào bên trong hư không vô tận. Gió bão tàn phá khắp nơi, bọn họ thì giống như một tờ giấy vừa mỏng vừa dễ rách, bị một đôi tay liên tục vo lại, bóp nén. Trang giấy hiện lên vô số vết nứt còn dày đặc hơn cả mạng nhện, cuối cùng thủng mất một lỗ...

Thứ tan vỡ đầu tiên là mai rùa, sau đó tới kết giới linh khí, Thanh Liên của Thanh Thủy Liên, pháp bảo của từng người họ. Sau đó chính là thân xác...

Sau lưng, bí cảnh sụp đổ hình thành nên một cái lỗ đen to lớn giữa hư không, muốn hút hết tất cả những thứ xung quanh vào trong đó.

Bọn họ không chỉ phải chống cự lại gió bão trong kẽ nứt mà còn phải lao thật nhanh về phía trước, tránh bị lỗ đen hút lấy, bị chôn vùi cùng với bí cảnh.

Mục Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy vui mừng vì mình được nàng cõng trên lưng.

Như thế hắn có thể chắn gió ở sau lưng cho nàng. Rõ ràng rất khó cử động nhưng Mục Cẩm Vân vẫn nhấc tay, dùng hai tay ôm thật chặt lấy hai đên đầu của Tô Lâm An. Hắn thấy nàng né tránh vất vả, nhưng cũng nghe thấy nàng nói: “Che mặt lại trước!”

Mục Cẩm Vân cười vui vẻ, cho dù sau lưng máu thịt be bét cũng không cảm thấy đau.

Gió bão dữ dội nhưng cũng tan nhanh. Chẳng biết từ lúc nào, họ tiến lên một bước, đột nhiên gió bão đã yếu đi. Rõ ràng ngay trước đó họ còn bị đè ép không ra hình người, thế mà chỉ sau một bước đã thoát khỏi vùng gió bão mạnh nhất, chỉ còn lại cơn gió yếu ớt thổi qua, chứng tỏ rằng gió bão vừa rồi là thật.

Đám người Tô Lâm An lao một mạch ra từ trong bí cảnh, giống như đâm xuyên ra một lỗ thủng trên bầu trời, rồi rơi thẳng xuống từ trời cao.

“Trên trời có người!” Trên dốc Hoan Hỉ nổi gió lớn, cây lớn bật gốc, khắp nơi đều hỗn loạn bộn bừa. Nhưng mà những người canh giữ trên dốc Hoan Hỉ vẫn không hề nhúc nhích, giống như đã cắm rễ vào trong lòng đất.

Đợi tới khi trên trời có đốm đen xuất hiện, mọi người không nhịn được mà reo hò thành tiếng.

Đại tế ti và đám thành chủ đã tìm thấy bí cảnh, cũng phá mở bí cảnh cứu được người rồi.

“Ra rồi!”

“Ai, ai thế?”

Thành chủ thành Vân Tùng cảm nhận được ngay hơi thở của cháu trai nhà mình. Cơ thể ông ta bay vọt lên không trung giống như tên rời khỏi cung, bàn tay lớn vươn ra kéo một cái, túm ngay lấy Tùng Trúc Kiếm đã be bét máu thịt về.

Cú túm này còn là mua một tặng một. Tùng Trúc Kiếm còn đang ôm chặt một người phụ nữ. Rõ ràng xương cốt toàn thân đều đã gãy nhưng gã không hề buông tay.

“Ông nội!” Thấy ông nội mình, cuối cùng Tùng Trúc Kiếm cũng thở phào nhẹ nhõm. Gã nhìn ông nội rồi lại nhìn Mộc Tường Vi được mình ôm trong lòng, sau đó yên tâm ngất đi.

Người của thành Liên cũng đã nhìn thấy Thanh Thủy Liên và sư muội của nàng ta. Lúc này sư muội kia còn một chút ý thức, nhưng Thanh Thủy Liên thì nửa bên người bị giập vỡ tàn tạ, đã sớm ngất đi.

“Sư tỷ, sư tỷ vì che chở cho ta...” Nữ đệ tử của thành Liên nức nở nói. Nàng ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng tinh lực thực sự không đủ, sau khi hai tay túm chặt lấy tay áo của sư phụ mình thì cũng ngất đi. Thành chủ thành Liên đứng bên cạnh nhanh chóng nhét thuốc chữa thương tốt nhất vào miệng Thanh Thủy Liên và nữ đệ tử đó.

“Người của thành chúng ta đâu?”

“Cổ Hàn Ngọc đâu?” Người của hoàng thành, thành Hồng Phong, thành Mẫu Đơn, thành Thiên Trúc đều không xuất hiện. Tuy rằng phần đông bọn họ đều có con rối khí huyết, có thể biết đệ tử thành của mình đã không còn nữa, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng. Lúc này không nhìn thấy người của thành mình, bọn họ mới cảm thấy thất vọng tột độ, khó mà tin nổi.

Ngược lại hai mắt thành chủ thành Mai sáng rực, “Kiều Nhất Miêu!”

Mặc dù Kiều Nhất Miêu chỉ thở thoi thóp, nhưng nàng ta vẫn còn sống.

Kiều Nhất Miêu vốn là đệ tử của thành Mai. Nếu không vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ nàng ta còn là người dẫn đầu lớp trẻ của thành Mai.

Tuy rằng sau đó Kiều Nhất Miêu tới thành Kim Đồng, nhưng lúc đó sư phụ đuổi nàng ta đi cũng là vì muốn tốt cho nàng ta. Nếu như dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục thì nhất định nàng ta sẽ quay về. Nghĩ tới đây, thành chủ thành Mai dùng ánh mắt ra hiệu cho sư phụ của Kiều Nhất Miêu. Người phụ nữ kia lảo đảo chạy tới từ phía sau, vừa chữa thương cho Kiều Nhất Miêu vừa kéo nàng ta và nói, “Miêu Miêu, sư phụ đây.”

Trước mặt Tô Lâm An cũng có một đống người vây quanh.

Thành chủ thành Kim Đồng, đại quản gia Kim Bích Huy, Liễu Diệp Thanh, Lý Ngọc đều ở đây. Đầu tiên bọn họ chữa thương cho Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân. Còn Khoáng Dã thì mặt mày xanh mét đứng trước thành chủ thành Vân Tùng, cho dù đối mặt với uy áp khí huyết của thành chủ cũng không hề nhún nhường nửa bước.

“Tường Vi là võ giả của thành Kim Đồng chúng ta, ông không thể đưa nàng ấy đi.”

Mộc Tường Vi còn sống, hắn vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà Mộc Tường Vi bị một gã đàn ông ôm chặt trong lòng, khiến Khoáng Dã luống cuống, hoảng hốt không thôi.

Hắn cảm thấy có lẽ hắn đã mất đi thứ gì đó.

“Không tách chúng ra được.” Thành chủ thành Vân Tùng thờ ơ đáp lại.

Ánh mắt Tùng Trúc Kiếm trước khi hôn mê rõ ràng là muốn bảo ông chăm sóc cô nương này thật tốt, đương nhiên ông cũng hiểu được, cô nương này có ý nghĩa quan trọng thế nào đối với Tùng Trúc Kiếm.

Cháu trai ông vừa lười vừa sợ chết, suốt ngày chỉ biết lấy ô dù sau lưng ra chèn ép người khác. Cô gái này có thể khiến nó liều mạng bảo vệ, đương nhiên là do nó đã thật sự rung động. Dù thế nào thì ông nội đây cũng phải trông chừng giúp cho cháu trai mình.

“Xương thịt của chúng có nhiều chỗ dính vào nhau, sao tách ra được? Yên tâm, con bé không chết được đâu.” Ông lạnh lùng lườm Khoáng Dã, “Ta là thành chủ.”

Ta là thành chủ, tài nguyên không nhiều hơn ngươi chắc? Ta có thể cứu nàng ta, còn ngươi thì sao?

Khoáng Dã không biết làm thế nào, chỉ có thể tránh ra.

Hắn yên lặng quay trở về đội ngũ của mình, vừa vặn nghe thấy thành chủ nói với vẻ mặt cay đắng: “Người của chúng ta, chỉ còn nhiêu đây thôi sao?”

Lần này thành Kim Đồng vốn nở mày nở mặt nhất.

Người của bọn họ tiến vào nhiều nhất, nhưng lại chỉ còn mấy người trở về. Những người khác đều chết cả rồi sao?

Khoáng Dã là tướng lĩnh của Đồng Mộc Quân. Nhóm đệ tử này được hắn dẫn dắt lâu nhất, phần lớn thời gian đều do hắn huấn luyện. Hắn quen thuộc với bọn họ nhất, bởi vậy lúc này hắn cũng là người khổ sở nhất, khổ sở vì mất đi chiến hữu. Miễn cường đè nén cảm giác mất mát chẳng thể nói rõ kia đi, hắn hít sâu một hơi rồi hỏi: “Thằng nhóc này, là ai?”

Hắn quen từng binh lính trong Đồng Mộc Quân, ai hắn cũng biết rõ. Hắn biết trong thành Kim Đồng không có người giống vậy.

Không chỉ thành Kim Đồng không có, mà những thành khác cũng không. Là tướng lĩnh dẫn quân lần này, hắn đã từng phân tích kỹ lưỡng mỗi một võ giả tiến vào bí cảnh.

Không phải người vào từ bên ngoài, chẳng lẽ bên trong bí cảnh còn có người sống? Nghĩ vậy, da đầu Khoáng Dã tê rần, “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status