Ấn Công Đức

Chương 489 : Chương 489ÍCH KỶ



Chương 489ÍCH KỶ

Sợi dây trong suốt bị kéo căng, dần dần xuất hiện vầng sáng đỏ sậm dưới ánh mặt trời.

Có máu tươi lan dần lên trên sợi dây, khiến lá trúc ở đầu cần câu cũng bị nhuộm lên từng vệt đỏ tươi. Một lát sau, chiếc lá còn rỉ máu thành từng giọt. Sau khi nhẹ nhàng lắc lư, máu chảy xuống tí tách, thấm hết vào sâu bên trong cây trúc.

Vốn dĩ thân thể Mục Cẩm Vân đã bị thương nặng.

Lúc ra khỏi bí cảnh, nàng cũng đã tiêu hao sạch linh khí và khí huyết toàn thân. Mặc dù lúc nãy nàng đã uống đan dược do thành chủ thành Kim Đồng đưa cùng với nhai rễ củ cải nên khôi phục không ít, nhưng muốn đối đầu với đại tế ti thì vẫn là mơ mộng hão huyền. Tình cảnh này, phải phá giải thế nào đây?

“Giết người diệt khẩu?” Hai tay Tô Lâm An túm lấy sợi dây câu rồi kéo mạnh một cái, giống như muốn kéo đứt sợi dây đang móc lấy Mục Cẩm Vân. Lòng bàn tay nàng tức thì bị cứa đứt, máu thấm lên sợi dây khiến người khác không phân biệt được rốt cuộc máu này là của nàng hay của Mục Cẩm Vân.

Pháp bảo này của đại tế ti vô cùng sắc bén. Sờ thì thấy chất liệu của nó cực kỳ giống với bộ váy đỏ đã hư hỏng hoàn toàn sau khi đưa nàng đến ngoại vực, giống như bộ váy đỏ được dệt thành từ chính sợi tơ này. Liên tưởng thêm tới tiếng “A tỷ” ban nãy, Tô Lâm An nghi ngờ a tỷ của đại tế ti chính là nữ Thiên Ma bị phong ấn ở giới tu chân.

“Ngươi khăng khăng như vậy?” Ly Ngộ Thiên thoáng dừng động tác lại, nhíu chặt lông mày.

Ánh mắt ông ta nhìn Tô Lâm An giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, khiến người ta chán ghét.

Rõ ràng lòng bàn tay Tô Lâm An đã chảy máu nhưng nàng vẫn tiếp tục ra sức kéo, còn lật cổ tay lại, kiên quyết quấn sợi dây đó lên cổ tay trắng nõn của mình khiến cổ tay phải hằn lên từng vệt máu. Máu đỏ rỉ ra trên làn da trắng ngần giống như mai đỏ trên tuyết, cực kỳ chói mắt.

“Hắn, thật sự là trùng Huyết Duyên.” Ly Ngộ Thiên giải thích một câu xong thì nhìn về phía những người khác, “Các ngươi có tin lời ta không?”

Uy danh của đại tế ti trong tộc quá lớn. Dù cho lúc trước đúng là ông ta đã phóng lá trúc vào bí cảnh, thì mọi người cũng sẽ chỉ tín nhiệm ông ta chứ không tin tưởng Tô Lâm An.

Dù lúc này Mục Cẩm Vân chưa hề lộ ra trạng thái bị trùng Huyết Duyên ký sinh thì bọn họ vẫn tin chắc rằng hắn là trùng Huyết Duyên!

Vì thế đã có thành chủ lấy cành linh mộc bảo vệ mà mình mang theo ra, cũng chuẩn bị sẵn sàng để có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào. Nhất định không thể để trùng Huyết Duyên lây nhiễm cho bất cứ ai ở đây.

Thành chủ thành Mẫu Đơn còn nói: “Nàng ta đã bị thương, lúc này còn một mực giải vây cho trùng Huyết Duyên, sợ rằng cũng đã bị lây nhiễm rồi!” Nói xong, lão lướt nhìn những võ giả khác đang hôn mê rồi lạnh lùng nói: “Mấy người này cũng phải cách ly kiểm tra.”

Thành Mẫu Đơn không có một võ giả nào sống sót! Tất cả những thanh niên ưu tú của thành bọn họ đều đã bỏ mạng trong bí cảnh. Nếu bọn họ chết hết thì cớ sao những người khác lại có thể sống sót!

Lão vừa dứt lời, sắc mặt những võ giả có mặt ở đây đều thay đổi, không ít người còn di chuyển cách xa ra. Ngay cả hai vị thành chủ của thành Kim Đồng và thành Vân Tùng vừa chặt tay cũng trở thành đối tượng bị bọn họ đề phòng. Nơi có trùng Huyết Duyên xuất hiện, đương nhiên cần đề phòng người bị thương!

Tô Lâm An vẫn kéo sợi dây. Nàng cảm thấy hơi kỳ quái, đại tế ti chỉ nhìn nàng chứ không có hành động gì tiếp cả. Nàng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ dáng vẻ của nàng rất giống với tỷ tỷ của đại tế ti, cũng chính là nữ Thiên Ma bị phong ấn ở giới tu chân?

Cho nên, dù nhận ra nàng không phải nàng ấy thì đại tế ti vẫn dung túng cho nàng đôi phần?

Cho dù thế nào nàng cũng phải lợi dụng sự dung túng này, giành giật từng chút thời gian.

Tô Lâm An cũng không ôm hy vọng rằng mình có thể kéo đứt sợi dây.

Chuyện dùng sợi dây cứa đứt tay mình vốn nằm trong dự liệu của nàng. Nàng cần máu, cần máu của chính nàng!

Ngay lúc đầu ngón tay dính máu tươi, Tô Lâm An giả bộ như đau đớn không thể chịu được rồi hất tay một cái. Máu bắn ra khắp nơi, bắn lên những tảng đá xung quanh, bắn lên cỏ xanh, thậm chí lên cả bả vai, vạt áo của các võ giả. Máu tươi văng ra bốn phía, không hề bắt mắt nhưng lại là đường sống duy nhất nàng có thể nghĩ tới.

Tô Lâm An vẽ bùa giữa hư vô, lấy máu tươi làm chất dẫn, tự mình làm trận, tụ tập linh khí trời đất, tạm thời tạo thành một trận lớn khép kín bao phủ lấy toàn bộ dốc Hoan Hỉ. Đến khi ánh sáng đỏ bao phủ toàn bộ bầu trời, Ly Ngộ Thiên nhíu mày gằn từng chữ: “Ngươi cũng muốn đối địch với ta vì trùng Huyết Duyên?”

Lời này càng kỳ quái hơn, cái gì mà “ngươi cũng muốn”?

Chẳng lẽ trước đây từng có chuyện như vậy xảy ra?

Tô Lâm An không có thời gian nghiền ngẫm hàm ý trong câu nói của Ly Ngộ Thiên. Nàng lại dùng một tay nắm lấy sợi dây câu, hất đầu vung tóc ra phía trước rồi vươn tay túm luôn lấy một nắm. Sau đó, nàng kéo mớ tóc va chạm mạnh với sợi dây câu, thoáng cái một nắm tóc đã đứt đoạn, nằm gọn trong lòng bàn tay.

Đó là một lượng linh khí lớn. Linh khí vào trận, có thể kích hoạt trận pháp chỉ trong chớp mắt.

Cùng lúc trận pháp hình thành, cơ thể Tô Lâm An biến lớn, khí huyết quanh người tăng vọt. Một luồng áp lực hùng hậu phóng ra, không ngừng khuếch đại thông qua trận pháp của nàng, lan tới từng ngóc ngách của dốc Hoan Hỉ.

Bịch bịch bịch...

Những võ giả có thực lực hơi kém đã quỳ xuống luôn.

Đây là sức mạnh huyết mạch gì thế này? Những người còn ở lại trên dốc Hoan Hỉ đều là cường giả của các thành, số người không nhiều nhưng thực lực lại vô cùng mạnh. Phần lớn bọn họ đều mang huyết mạch Bích Lam trở lên, thuộc nhóm huyết mạch cao cấp. Giờ đây, sau khi bị uy áp khí huyết này bao phủ, chẳng ngờ hai đầu gối họ như nhũn ra, không nhịn được mà quỳ xuống. E rằng ngay cả huyết mạch Hoàng Kim cũng không có nổi uy lực lớn như vậy. Dù sao thì thực lực của Tô Lâm An cũng chỉ là cảnh giới Thuần Huyết tột đỉnh, mà những người ở đây có hơn một nửa là cảnh giới Hoàng Huyết, gần như là nhóm người đứng đầu thành Thất Tinh.

“Để hắn đi!” Tô Lâm An đứng chắn trước Mục Cẩm Vân, nói với giọng khàn đặc.

Trong khi nói chuyện, nàng cũng từ từ nâng bàn tay đã nhuốm đầy máu lên.

Động tác nàng bấm tay niệm chú trở nên chậm chạp, giống như thời gian đang chậm rãi dừng lại trên người nàng. Nhưng mặc dù rất chậm, lại có hàng vạn hàng nghìn linh khí tụ lại trong lòng bàn tay nàng. Phía trước nàng giống như có một vòng xoáy linh khí khổng lồ khiến người khác không dám lại gần, không ai có thể ngăn cản động tác chậm rãi của nàng.

“Ta không thể cam đoan, tiếp theo mình sẽ nói ra lời nguyền rủa gì, ví dụ như...”

Tô Lâm An mỉm cười, “Con cháu đời sau đều không thể thức tỉnh?” Nàng dùng giọng điệu đùa giỡn, nhưng tiếng nói trầm khàn ấy lại lạnh lẽo giống như có nhũ băng đâm thẳng vào lòng người.

Trong lúc nàng nói chuyện, bàn tay vẫn không ngừng lại, lúc này đã giơ tới trước ngực. Ngón tay nàng lại từ từ bấm ra pháp quyết, bởi vì hành động quá chậm nên người khác có thể thấy rõ được từng động tác nhưng lại không một ai ngăn cản được, cũng không hiểu ý nghĩa trong động tác của nàng.

Nhưng mọi người đều cảm thấy dường như không khí xung quanh cũng đông cứng lại.

“Ngươi, ngươi mang huyết mạch Thần tộc?”

Chỉ người mang huyết mạch Thần tộc mới có thể quyết định việc những người khác có thể thức tỉnh hay không. Miệng vàng lời ngọc, một lời thành sấm. Lúc trước, không phải đại tế ti nói nàng tới từ ngoại vực sao? Có huyết mạch Thần tộc thì sao có thể tới từ ngoại vực được. Đại tế ti, sai rồi?

Nếu là bình thường thì mọi người sẽ không tin, nhưng giờ phút này, hơi thở huyết mạch hùng hậu ẩn chứa uy áp ở quanh người nàng, hiển nhiên là thứ chỉ Thần tộc mới có. Trừ Thần Hoàng và nữ vương, đã lâu lắm rồi huyết mạch Thần tộc chưa từng xuất hiện...

Ngay cả đại tế ti, ông ta cũng không có huyết mạch Thần tộc thuần khiết.

Khi một người thức tỉnh huyết mạch Thần tộc thì nhất định sẽ có dị tượng diễn ra, dù đứng ở đâu cũng có thể nhìn thấy, sinh linh trong khắp đất trời cùng chúc mừng. Nhưng những năm gần đây không có dị tượng thức tỉnh huyết mạch Thần tộc, rốt cuộc là thế nào đây?

Mọi người đều bị chấn động bởi những chuyện liên tiếp xảy ra trước mắt, đầu óc cũng rối như tơ vò. Chỉ có thể yên lặng theo dõi tiếp.

...

Tô Lâm An yên lặng nhìn đại tế ti, mái tóc ngang vai của nàng bắt đầu chuyển thành màu trắng từ phần đuôi. Đây là triệu chứng khi tiêu hao quá nhiều linh khí và huyết khí trong cơ thể.

Trận pháp này đã phát huy ra hết tiềm lực của bản thân nàng, giống như việc hiến tế thọ nguyên ở giới tu chân vậy, thứ bị tiêu hao vượt mức chính là tương lai của nàng. Nếu không vì bất đắc dĩ không thể làm khác thì nàng cũng không muốn thi triển Thời Gian Lưu Thệ. Việc thi triển Thời Gian Lưu Thệ đối với đại tế ti và nhiều người như vậy để cho Mục Cẩm Vân rời đi, sợ rằng sẽ ép khô nàng.

Cho nên động tác của nàng rất chậm. Nàng đang đánh cược, đánh cược bằng mạng sống của mình.

“Hắn là trùng Huyết Duyên, ngươi cũng muốn bảo vệ hắn?” Ly Ngộ Thiên hỏi lần nữa. Tuy vẫn chưa khiến hắn hiện nguyên hình nhưng Ly Ngộ Thiên đã rất chắc chắn, đây chính là trùng Huyết Duyên. Hơn nữa còn là trùng Huyết Duyên không chịu ảnh hưởng bởi hơi thở của linh mộc bảo vệ!

Chẳng lẽ trùng Huyết Duyên lại tiến hóa? Nghĩ vậy, tâm trạng Ly Ngộ Thiên chùng xuống. Nhưng lúc này, sự chú ý của ông ta vẫn tập trung ở Tô Lâm An. Ông ta cảm thấy trạng thái của nàng lúc này hơi quỷ dị, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà hơi thở quanh nàng đã tăng vọt lên ngang hàng với ông ta, hơi khó giải quyết rồi đây.

“Hắn không phải!” Tô Lâm An khẳng định chắc chắn. Nàng ăn điêu nói láo chưa từng đỏ mặt bao giờ.

Mục Cẩm Vân ngồi dậy một cách khó khăn, nhấc một tay lên vừa vặn níu được một vạt váy của Tô Lâm An. Đám lá trúc bao phủ tầng tầng lớp lớp kia giờ đã bay tán loạn, nhưng dù chúng không ở trên người nữa thì vẫn có ảnh hưởng đối với hắn.

Hắn chẳng còn sức lực.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn bất lực như vậy, cần nàng dồn hết sức để bảo vệ.

Hắn sẽ không nói những câu như là nàng đừng có xen vào, bởi vì hắn thật sự muốn sống. Chỉ có sống sót hắn mới có thể ở bên nàng.

Mục Cẩm Vân không nói gì mà chỉ nắm thật chặt vạt váy của nàng, thỉnh thoảng còn phân tâm suy nghĩ, “Sao nàng lại trở nên cao lớn như vậy?”

Năng lực của võ giả ngoại vực, nàng cũng có?

Nàng đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ, sau này hắn phải làm sao đây?

Hắn đang suy nghĩ thì chợt nghe người nọ chất vấn, “Vậy nếu như hắn đúng là trùng Huyết Duyên thì sao? Ngươi cũng muốn thả hắn đi, không màng sống chết của ngàn vạn sinh linh?”

Phân tích tình huống cụ thể, lúc này nàng sao có thể giải thích nhiều như vậy.

Cảm giác được bàn tay đang nắm vạt váy của mình bỗng siết chặt, Tô Lâm An không do dự mà nói tiếp: “Đúng thế!”

Ai bảo nàng là ma. Đã xưng ma thì muốn gì làm nấy thôi.

Nàng vừa mới trả lời, Ly Ngộ Thiên đã nhấc tay lên tát thẳng về phía mặt nàng: “Vô liêm sỉ!”

Cái tát kia kèm theo cơn gió dữ dội, lại chém tan luôn vòng xoáy linh khí ở trước mặt nàng. Ngay lúc sắp giáng xuống, tốc độ của một cái tát ấy lại chậm rãi giảm bớt, uy lực vẫn còn nhưng động tác đã chậm lại. Nàng vung tay trái lên, không trực tiếp chống cự mà chỉ gạt nó đi, khiến cho bàn tay kia lướt sát qua gò má nàng.

Ly Ngộ Thiên đã dùng cây trúc quất một nhát lên mặt nàng, nếu thêm một cái tát thì nàng nhất định sẽ phát cuồng. Nàng lạnh lùng nói: “Ta nói lại lần cuối, để hắn đi!” Tốc độ bấm pháp quyết của tay phải tăng nhanh, mà vết thương trên cánh tay nàng cũng mở rộng. Máu tươi chảy xuống dọc theo khuỷu tay, nhuộm đỏ cả đám cỏ xanh dưới chân nàng. Sắc mặt nàng đỏ tới mức quỷ dị, mái tóc thì đã bạc trắng hết phần đuôi.

“Dùng cái chết để uy hiếp?” Ly Ngộ Thiên nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu, hồi lâu sau mới nói: “Hóa ra ta nhìn nhầm rồi.”

Ông ta nhìn về phía Mục Cẩm Vân phía sau Tô Lâm An rồi nói: “Cút! Huyết mạch Thần tộc là thứ mà kẻ rác rưởi như ngươi có thể nhúng chàm sao!”

Vậy có thể giải thích được lý do vì sao ông ta nhắm vào Mục Cẩm Vân nhưng cuối cùng đành chịu để hắn rời đi.

“Ngươi đi trước đi!” Tô Lâm An truyền âm cho Mục Cẩm Vân, giọng nói chứa niềm vui sướng khi thoát chết trong gang tấc. Nàng đã cược thắng, đại tế ti không muốn nàng chết! “Đám người lợi hại nhất ngoại vực hầu như đều ở đây. Sau khi ngươi rời đi thì hãy nghĩ cách thoát khỏi kết giới của linh mộc bảo vệ, ra ngoài sẽ an toàn.”

“Bọn họ sẽ không giết ta!”

Mục Cẩm Vân không hề do dự mà bỏ chạy luôn.

Tiên Sứ Lệnh vẫn ở chỗ Tô Lâm An, hắn vẫn có thể liên lạc với nàng. Nàng mang huyết mạch Thần tộc, lúc trước người kia còn gọi nàng là a tỷ. Rõ ràng ông ta tức giận với nàng nhưng lại không ra tay giết nàng, điều này chứng tỏ nàng an toàn hơn hắn nhiều.

Hắn sẽ rời đi, cũng sẽ trở lại.

...

Đợi đến khi Mục Cẩn Vân rời đi rồi, Ly Ngộ Thiên cười tự giễu.

Bọn họ vẫn đang bị nhốt ở trong trận pháp, muốn thông báo cho những người khác để chặn đường giết hắn cũng không được. Trên người thằng nhóc kia không hề có mùi của trùng Huyết Duyên, nếu không phải ông ta thi triển phép thần thông Khuy Mệnh cộng thêm lời của con nghê thì ông ta cũng sẽ không nhìn thấu được thân phận thật sự của hắn.

Nói cách khác, hắn ra khỏi đây là đã an toàn.

Một khi hắn tiến vào vùng hoang dã thì giống như thả hổ về rừng, hậu họa khó lường.

Ông ta mắng Tô Lâm An vô liêm sỉ, nhưng bản thân ông ta cũng không phải không có ý đồ riêng. Ông ta bất chấp hậu quả, chẳng qua là không muốn để nàng hao hụt khí huyết mà chết.

Dù sao, nàng chính là con gái của a tỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status