Ấn Công Đức

Chương 493 : Chương 493TRÚNG ĐỘC



Chương 493TRÚNG ĐỘC

Quá trình rơi xuống diễn ra trong một khoảng thời gian rất dài. Vì đốm sáng kia cực kỳ bổ dưỡng đối với nguyên thần, Khoa Đẩu Hỏa mắng chửi ầm ĩ một hồi, hấp thu đốm sáng rồi lại thiếp đi, ánh lửa càng lúc càng rực rỡ, chiếu đỏ cả một nửa ấn Công Đức.

Gốc cây ở nửa trên của ấn Công Đức xanh mướt, những chiếc lá tựa như ngọc thạch thượng đẳng, rực rỡ dưới ánh dương. Phần đáy giống như thổ nhưỡng lại đen ngòm một khoảnh, khí đen dồn dập như mây đen đang cuộn trào. Ở trong khoảng tối mà ánh sáng không thể chiếu rọi nổi đó, vô vàn yêu ma quỷ quái đang ẩn núp bên trong.

Đó là thế giới bên trong cánh cửa Hỗn Độn, đã nhốt không biết bao nhiêu cái ác mà ấn Công Đức phán định.

Nhìn thấy ấn Công Đức phát sáng, trong đầu Tô Lâm An lóe lên một ý nghĩ.

Cái ấn này nàng chưa bao giờ sử dụng được, nhưng Tô Lâm An biết, nó có thể được xưng là thần khí thì chắc chắn là phải có khí linh. Từ việc tích công đức đổi cơ thể cho đến việc xuất hiện cánh cửa Hỗn Độn giết người trừ ác, hút lấy nguyên thần của kẻ ác, tất cả đều chứng tỏ rằng khí linh của ấn Công Đức ở trạng thái tỉnh táo, chỉ là không muốn giao lưu với nàng mà thôi.

Do đó, nàng đều phải tự mình phỏng đoán mới có thể hiểu được rõ một vài công năng và tác dụng của ấn Công Đức.

Tuy nhiên hiện giờ nàng đã có tu vi cảnh giới Hoàng Huyết sơ kỳ, tương đương với Thiên Tiên sơ kỳ ở giới tu chân, thực lực không giống như ngày trước nữa. Nếu như có thể, nàng muốn thử giao tiếp với ấn Công Đức, làm rõ mối liên hệ giữa nguyên thần và cơ thể của nàng.

Đây rõ ràng là cơ thể mà ấn Công Đức tìm cho nàng, tại sao, lại là chân thân của nàng chứ? Ấn Công Đức có tác dụng gì trong chuyện này?

Có lẽ nàng còn phải đi hỏi ông nội, nhưng muốn trở lại giới tu chân cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Nàng không đợi được, nàng vô cùng muốn biết trong đó rốt cuộc có mối liên hệ thế nào.

Nghĩ tới đây, Tô Lân An dùng thần thức chạm vào ấn Công Đức, đồng thời cất tiếng hỏi: “Ngươi có đó không?”

“Chúng ta nói chuyện.”

Thần thức quét qua ấn Công Đức, con ấn chẳng có phản ứng gì, tựa như một vật chết.

“Phải thỏa mãn được điều kiện gì thì ngươi mới đáp lại ta?”

Sau khi thử mấy lần, trong lòng Tô Lâm An cũng đã nổi cơn tam bành, biển ý thức cuộn trào, hoàn toàn bao phủ lấy gốc đại thụ phía trên chiếc ấn. Từ trước đến nay đều là nàng bị ấn Công Đức trấn áp, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng sức mạnh nguyên thần, tấn công ấn Công Đức.

Thần thức tựa như từng cây châm mảnh, đâm vào ấn Công Đức, nàng đanh mặt, nghiêm giọng nói: “Ta hỏi ngươi, trả lời một câu thì chết chắc?”

“Nếu như ngươi đã coi thường ta, vậy thì cút ra khỏi biển ý thức của ta!”

“Vụt vụt vụt!” Những cây châm mảnh được ngưng tụ lại từ thần thức đâm vào ấn Công Đức xong thì biến mất, không để lại gì dù chỉ là một vết xước, ngọn sóng sôi trào ập xuống, đại thụ đứng yên bất động, lá cây lại càng xanh ngắt, ở trên còn có giọt nước lăn xuống, như vừa có một trận mưa xuân, tưới tắm cho đại thụ càng thêm xanh tươi.

Lá cây vang tiếng xào xạc, âm thanh dễ nghe, lại tựa như đang mỉa mai.

Nó căn bản không hề đặt Tô Lâm An vào mắt. Thiên Tiên sơ kỳ thì đã là gì, vẫn chỉ là một kẻ yếu ớt, chẳng chịu nổi một đòn.

Tô Lâm An thấy ấn Công Đức không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Sau này ta không giết người, cũng không cứu người nữa.”

Từ trước nàng cần phải cứu người để tích đức đổi cơ thể, cho nên không thể không dựa theo quy tắc của ấn Công Đức mà hành động. Hiện giờ, nàng không còn mối lo về cơ thể nữa, cũng có thể buông lời ngoan độc được rồi.

Khoảnh khắc vừa dứt lời, ánh sáng xanh của ấn Công Đức bùng nổ, một luồng uy áp khổng lồ được giải phóng ra, đại thụ chọc trời với cành lá đan xen như muốn vươn rộng những cành những lá của nó vào từng góc của vùng không gian ý thức này, che phủ cả bầu trời, bao lấy Tô Lâm An vào trong.

Nếu là trước kia, Tô Lâm An chắc chắn sẽ thấy đầu đau như muốn vỡ ra, lần này, tuy rằng nàng thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được. Chưa kể vừa rồi nguyên thần của nàng còn được ánh sáng bên ngoài tẩm bổ, bởi vậy sự khó chịu vừa xong trở nên nhẹ như không.

Vào lúc nguyên thần của nàng đang giằng co với ấn Công Đức, giếng sâu kia đã thấy đáy, mũi chân nàng chạm đất. Ngay khoảnh khắc giẫm lên mặt đất, Tô Lâm An bỗng nhận ra cảnh vật trước mắt đã thay đổi, nàng đang ở trong một cái hố sâu khổng lồ. Đáy hố có một chút nước đọng, xung quanh mọc không ít hoa cỏ, nom cực kỳ giàu linh khí, nếu đặt ở ngoài sẽ có giá trị không nhỏ.

Không khí trong lành tới nỗi khiến người ta cảm thấy cả người cũng khoan khoái không thôi, tựa như trong lúc đang hít thở, đã có linh khí chui vào cơ thể vậy. Đất dưới chân còn tản ra một khí tức mê người, khiến Tô Lâm An cảm thấy đế giày của mình hơi ngứa ngáy, hận không thể cởi giày ra rồi giẫm chân trần ngay lập tức.

Bản chất của cơ thể nàng là Yên La bạch ngọc, rất gần gũi với đất đai, với thiên nhiên, chỉ là trước kia bị lý trí khống chế nên không có hành động gì quá quái gở. Nhưng hiện giờ, nhìn thấy đất đỏ ở dưới chân, Tô Lâm An lại ngứa ngáy trong lòng. Sau khi quan sát xung quanh không thấy có gì nguy hiểm, nàng lén lút cởi giày, tay cầm giày, chân giẫm lên nền đất tạo ra một cái hố, vùi mình trong đất.

Một luồng khí tức dễ chịu từ gót chân xông thẳng lên, khiến cho xương sống của nàng cũng như khẽ run rẩy. Đợi đến khi luồng khí ấy dâng lên đến đỉnh đầu, trong biển ý thức của Tô Lâm An đã xuất hiện một lớp sương mỏng lãng đãng, cưỡng chế phủ lên đại thụ cao ngạo kia một lớp lụa mỏng, cho dù lá cây đung đưa xào xạc cũng không cách nào đánh tan làn sương ấy.

Đất này, có lẽ là tức nhưỡng. Năm ấy, trong nhà tổ của Nam Ly Nguyệt có một tiểu thế giới được tạo nên từ năm nguyên tố ngũ hành. Chỉ tiếc rằng, tiểu thế giới ấy không có bản nguyên của ngũ hành thật sự, cho nên tuy là nó lợi hại, song vẫn bị Thiên đạo trói buộc.

Mà thế giới được tạo nên từ bản nguyên của ngũ hành, sau ngàn vạn năm sẽ có thể diễn sinh ra những sinh linh mới, có thể thoát ra khỏi thiên đạo! Tức nhưỡng dưới chân nàng, chính là bản nguyên của hành Thổ. Nghĩ đến đây, Tô Lâm An không chỉ thấy ngứa chân mà ngay cả tay nàng cũng ngứa rồi, nàng đưa tay ra, định nắm lấy một vốc đất, kết quả vừa rời khỏi mặt đất, tức nhưỡng trong tay lập tức hóa thành bùn rồi chảy xuống, cho dù nàng dùng trận pháp kết giới để nắm lấy nó cũng chẳng ích gì. Xem ra, muốn cầm được một vốc đất thì còn phải tìm thấy vật tương khắc mới được.

Mộc khắc Thổ, nàng đi đâu để tìm bản nguyên hành Mộc đây? Cây củ cải này của nàng, cũng được coi là linh vật hệ Mộc thì phải, còn được gọi là linh vật trời đất, vậy mà lại chẳng nắm lấy nổi một vốc đất, đúng là khiến người ta thất vọng mà.

Không mang đi được, vậy cắm mình trong đất hấp thu thôi.

Tô Lâm An bắt đầy đứng tu luyện, sau khi đưa linh khí xung quanh vào cơ thể thì vận hành tâm pháp, rất nhanh đã hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện quên mình.

***

Sơn Thu Đường để trần nửa thân trên, quần cũng bị xé mất, chỉ còn một mảnh, trên cơ thể của Thần Lộ có rất nhiều sẹo, trên ngực còn có vết sẹo do bị lửa thiêu, đầu tóc thì phần lớn đều bị cháy sém, lông mày cũng bị đốt sạch, cứ như vừa bò ra từ một trận cháy vậy.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, đôi mắt của hắn long lanh, hơi nước màu đỏ tràn đầy trong mắt, tựa như cả trời ráng chiều đang đổ bóng trong con ngươi hắn vậy. Nhưng đôi mắt đó, lại khiến người ta có một cảm giác mờ ám quyến rũ, đong đầy tình ý.

Chỉ là một lúc sau, ánh mắt của hắn lại trở nên mơ màng, khi vừa thanh tỉnh một chút thì lập tức giận dữ và buồn bực, các loại cảm xúc biến đổi nhanh chóng, cuối cùng, đôi mắt ấy lại dần dần đỏ lên, hơi nước từ từ chảy xuôi, tựa như có sự sống, khiến tầm mắt của hắn càng lúc càng mông lung, bước chân cũng càng lúc càng loạng choạng.

“Mau lên, mau nữa lên…” Trước mặt chính là nơi mà linh vật hệ thổ tụ tập, Thổ khắc Thủy, tức nhưỡng có thể kiềm chế lại độc Thủy Linh Mị trên người hắn.

Khi nhìn thấy đóa hoa màu vàng óng quen thuộc, cuối cùng Sơn Thu Đường cũng thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể hắn nặng nề ngã về phía trước, ầm một tiếng, cả người bổ nhào vào trong hố sâu, ngã dập mặt.

Mắt mũi tai miệng đều có bùn chui vào, tảng đá trong lòng Sơn Thu Đường mới nặng nề rơi xuống, hắn thở dài, thầm nghĩ: “Giờ chắc cũng có thể kiềm chế Thủy Linh Mị rồi.”

Tuy nhiên hơi nước trong mắt vẫn cuộn trào, cả người hắn vẫn nóng rát khó chịu, dục vọng khó kìm nén khiến máu hắn sôi lên, tựa như tất cả sức lực và thần trí đều di chuyển đến một nơi nào đó trên người, đầu óc đã mất đi năng lực phán đoán, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất của cơ thể.



“Quỷ tha ma bắt!”

Sao chẳng có chút tác dụng gì vậy!

Giờ phải làm sao đây?

Đang lúc mơ màng, Sơn Thu Đường dường như ngửi thấy một mùi hương chỉ có ở nữ nhân. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trong hố sâu phía trước có một nữ nhân đã thành niên với dáng người nhỏ nhắn đang đứng? Nàng ta quá bắt mắt, làn da trắng nõn tựa như có thể phát sáng vậy.

Là ảo giác sao? Bị Thủy Linh Mị hành hạ đến mức ở đây mà cũng có thể thấy được một nữ nhân xa lạ?

Hắn đã không thể nào phán đoán được nữa.

Sơn Thu Đường mất sạch lý trí, mắt đỏ rực bổ nhào về phía nữ tử yếu ớt đang đứng bất động đằng trước! Nếu như là giả, hắn sẽ chết, còn nếu là thật, nữ tử kia trông yếu đến mức gió thổi qua là ngã…

Chỉ sợ là cũng chẳng thể chịu được.

Nhưng hiện giờ, hắn thật sự hết cách rồi! Lý trí cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ, trong đầu hắn chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất của cơ thể!

***

Tô Lâm An chân trần đứng trên đất tu luyện.

Đang lúc cả người khoan khoái, chợt nhìn thấy một võ giả ngoại vực lảo đảo bổ tới, nàng đưa tay niệm quyết, thi triển thuật dẫn sấm sét, nào ngờ quyết pháp đã được niệm ra rồi, nhưng lại không hề có sấm sét bổ xuống, Tô Lâm An đầu tiên là ngây ra, sau đó lập tức phản ứng lại.

Nơi đây, có chứa bản nguyên ngũ hành thật sự, là một thế giới độc lập, nằm ngoài quy luật của thiên đạo. Nếu như quy tắc đã bất đồng, những pháp thuật mà nàng có thể thi triển được ở ngoài cũng không thể dùng được, hoặc rất có khả năng là lúc được lúc không.

Thấy nam tử kia đã sắp bổ nhào vào người mình, Tô Lâm An nhanh chóng nhấc chân, đạp mạnh một cái, trúng ngay vào chỗ khó nói trên người hắn. Nàng không đi giày, chân dính đầy bùn đất, khi chân chạm vào thứ đó của hắn, Tô Lâm An còn hơi thấy ngại ngùng, trong lòng bất mãn lầm bầm: “Ta còn chưa chạm vào cái của Mục Cẩm Vân đâu đấy!”

Nếu như nói cho hắn biết, chắc chắn hắn sẽ lấy mạng chó của ngươi!

Chỉ là sau khi đạp xong, da đầu Tô Lâm An lập tức tê rần, nàng cảm nhận được ấn Công Đức trong cơ thể lại rung lên, đồng thời phát ra những tiếng vang uỳnh uỳnh, tự như đang đánh trống trong đầu nàng vậy.

Nếu không phải nguyên thần của nàng đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ lúc này nàng đã bị ấn Công Đức rung cho thất khiếu đổ máu rồi.

Đây là cảnh cáo đã lâu rồi nàng không gặp.

Nàng thiếu chút nữa đã quên mất.

Nam nhân vừa bị nàng đá bay, bị thương đến mệnh căn, nằm không nhúc nhích trong hố bùn xa xa e là chưa từng giết ai bao giờ, chính bởi vậy, Tô Lâm An tấn công hắn mới phải chịu sự trừng phạt của ấn Công Đức. Nàng cũng chẳng thể ngờ, ở trong Loạn Vực này còn có thể gặp được một người mà hai tay chưa từng nhuốm máu đồng loại, được ấn Công Đức phán định là người không thể giết.

Nam nhân vừa rồi đã mất sạch thần trí, cứ như dã thú trong kỳ động dục vậy, chẳng lẽ là trúng độc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status