Ấn Công Đức

Chương 494 : Chương 494NGŨ HÀNH



Chương 494NGŨ HÀNH

Tô Lâm An đạp người bay ra xa, cắm mặt vào hố đất, không hề có phản ứng. Nàng bận chống cự sức ảnh hưởng của sự cảnh cáo từ ấn Công Đức mất một lúc, đợi đến khi cảm thấy biển ý thức lặng xuống, nàng mới chậm rãi bước đến bên hố, kéo người ở trong hố ra ngoài mà như đang nhổ củ cải.

Mặt mũi Sơn Thu Đường đầy bùn đất, mắt xám mày xịt, sau khi bị giội nước lạnh vào mặt mới tỉnh lại. Hắn cảm nhận được có bùn đất lẫn với nước ở trong miệng, nghẹn đến mức ho khù khụ, vì động tác quá mạnh mà động đến vết thương trên ngực, đau tới nỗi hít mạnh vài hơi, kết quả lại khiến bùn bị nuốt vào còn nhiều hơn. Hắn nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, nước mắt chảy đầy mặt.

Đến khi rơi lệ, Sơn Thu Đường mới bỗng ý thức ra rằng, Thủy Linh Mị trong mắt hắn đã được áp chế từ bao giờ? Lẽ nào, hắn đã từng song tu với nữ nhân kia sao? Hắn không có tí ký ức gì về chuyện này, giờ cố gắng nhớ lại cũng chỉ là một vùng trắng xóa, chỉ là cơn đau ê ẩm ở vùng bụng dưới khiến hắn cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ đây chính là bệnh chứng sau khi song tu sao?

Nếu đã như vậy, nữ nhân yếu ớt mà hắn nhìn thấy trước khi bất tỉnh là thật rồi, nàng ấy vẫn ổn chứ?

Sơn Thu Đường vốn đang híp mắt, vì trong mắt dính bùn nên nhìn không rõ, hắn lấy tay dụi vài cái, sau khi nháy mắt mấy lần, cuối cùng tầm nhìn cũng đã dần trở nên rõ ràng.

Cũng vào đúng lúc này, hắn nghe thấy có người mở miệng hỏi: “Tên?”

“Sơn Thu Đường!”

Hắn cúi đầu, ảo não nói: “Chín mươi bảy tuổi, mười tuổi thức tỉnh huyết mạch Hoàng Kim, sau đó thì vào luôn Loạn Vực, tu vi đang là cảnh giới Hoàng Huyết tầng thứ nhất.”

Hắn vừa nói vừa tháo cái túi bằng lá được treo ở đai lưng xuống, lấy ra một vốc ngọc đủ mọi màu sắc, có khoảng chừng mười mấy viên. Nhưng hắn khẽ biến sắc mặt, dốc ngược cái túi, còn giũ mấy cái, cuối cùng chỉ móc thêm ra được một viên ngọc vỡ, thấy vậy, Sơn Thu Đường cười khổ, “Đây là toàn bộ tài sản của ta, cho ngươi cả đấy.”

“Chuyện trước đó tuyệt đối không phải là ta cố ý, chẳng qua là ta bị trúng độc Thủy Linh Mị. Có điều, nếu chuyện đã thành ra như vậy rồi, ta sẵn lòng chịu trách nhiệm với ngươi cả đời và kết thành phu thê với ngươi. Loạn Vực nguy hiểm, một nữ tử yếu ớt như ngươi rất khó mà sinh tồn ở đây. Ta đảm bảo với ngươi, ở trong Loạn Vực này, chắc chắn ta sẽ không để ngươi phải chết trước mặt ta.”

Nói một hơi nhiều lời như vậy, hắn cũng không dám ngẩng đầu, gục xuống ngồi trên đất, dáng vẻ ủ rũ, chán chường.

Tô Lâm An đoán ra được Sơn Thu Đường chưa từng giết người từ phản ứng của Ấn Công Đức, nhưng chưa từng giết ai thì cũng không có nghĩa hắn là người tốt, có rất nhiều người không hề dính máu tanh trên tay, nhưng người chết vì họ lại nhiều vô số kể.

Giờ xem ra, ít nhất thì nhân phẩm của Sơn Thu Đường này cũng rất khá.

Nàng đảo mắt, hai tay ôm mặt, khóc hức hức hai tiếng, “Nhưng mà ta đã có người thương rồi.”

Sơn Thu Đường ngây ra, sau đó hỏi: “Người mà ngươi thích cũng tới rồi sao?”

“Không.”

“Vậy thì…” Sơn Thu Đường im lặng một chốc, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, một hồi lâu sau mới nói tiếp, “Chúng ta không ra ngoài nổi đâu.”

Nghe nói, ngàn năm nay, người vào nơi đây đều chưa có ai ra ngoài được, không có ai ngoại lệ.

Tô Lâm An thầm suy đoán, Sơn Thu Đường đang cho rằng nàng là nữ nhân đã bị hắn ức hiếp, nói dối trước mặt nàng là điều không cần thiết, đại tế ti kia nói một tháng sau tới đây đón nàng, chẳng biết là có thật hay không.

Nàng nhân cơ hội gặng hỏi, Sơn Thu Đường chẳng giấu giếm gì, bởi vậy chẳng mấy chốc mà nàng đã nắm rõ tình hình của Loạn Vực, rõ hơn cả những thứ mà đại tế ti nói rất nhiều.

Trong Loạn Vực là thiên hạ của tinh hoa ngũ hành, tinh mị ngũ hành nhiều không kể xiết, hấp thụ tinh mị ngũ hành, coi cơ thể như một vùng thiên địa để tôi luyện, họ sẽ trở nên mạnh mẽ, thực lực tăng lên lên cực kỳ nhanh. Có điều sức mạnh ngũ hành trong cơ thể của họ bắt buộc phải đạt được một sự cân bằng, nếu không thì cơ thể rất dễ xảy ra triệu chứng bất thường, lúc nghiêm trọng có thể nổ tung. Điều này cũng như một bồn nước được tạo từ năm thanh gỗ vậy, một thanh bất kỳ mà ngắn hơn, nước bên trong sẽ chứa được ít hơn, nếu như một thanh bị gãy, nước sẽ chảy sạch ra ngoài.

Bởi vậy khi tu hành, nhất định phải giữ vững sự cân bằng này, đây là việc cực kỳ quan trọng.

Nguy hiểm trong Loạn Vực cũng tới từ tinh hoa ngũ hành, sao băng bỗng nhiên rơi từ trên trời xuống, thực vật có thể ăn thịt người, tinh mị hệ mộc có thể biến người ta thành đầu gỗ, hệ kim cực kỳ sắc bén, đến ngay cả hệ thủy có vẻ ôn hòa cũng có thể gây nên vô vàn kiểu hung hiểm, so sánh ra, hệ thổ còn đỡ hơn chút.

Người ở Loạn Vực không nhiều, tổng cộng không quá một trăm, trong số đó có một vài người đã tới từ khi còn là trẻ sơ sinh, thông qua con mắt tiên tri của đại tế ti, vừa sinh ra, còn chưa thức tỉnh đã bị mang đi và nuôi dưỡng trong Loạn Vực, sau khi lớn lên sẽ trở thành một con rối chỉ biết tu hành và sinh con.

“Sinh con?”

“Đúng vậy, người có huyết mạch thuần khiết kết hợp với nhau, xác suất sinh ra đời sau có huyết mạch cao cấp sẽ lớn hơn một chút, cho nên người ở trong đây trừ việc tu luyện ra thì cũng chỉ biết song tu để tạo ra đời sau.”

“Ở bên ngoài, xác suất để sinh ra đứa trẻ có thực lực mạnh sẽ thấp hơn, có hạn chế của quy tắc thiên đạo mà, trong này thì hạn chế không lớn đến vậy. Ta vào đây tấn đấy năm, đã chứng kiến mười mấy đứa trẻ ra đời rồi.”

“Mười đứa thì có hai đứa là có huyết mạch Hoàng Kim, tỷ lệ một phần năm đó! Ở bên ngoài, trong mấy chục vạn người cũng chưa chắc có nổi một đứa đâu.”

Hắn vuốt mũi, “Ta mười tuổi mới vào đây, không giống với họ.” Hắn vẫn muốn ra thế giới bên ngoài, vẫn luôn nhớ về người thân của mình.

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lâm An, “Tình hình của ngươi còn đặc thù hơn cả ta, ngươi…”

Cho đến tận lúc này, Sơn Thu Đường mới quan sát Tô Lâm An được rõ ràng. Hắn không phát hiện ra khí tức khí huyết trên người Tô Lâm An, bởi vậy kinh ngạc nói: “Tuổi ngươi đã lớn vậy rồi mới thức tỉnh sức mạnh huyết mạch sao?” Hắn còn tưởng rằng trước kia nàng che giấu kỹ càng, không bị đại tế ti phát hiện. Giờ xem ra, dường như nàng không có tí tu vi nào, đúng là bất ngờ.

Chỉ là, nếu không có tu vi thì sao có thể chịu được sức mạnh của hắn, Sơn Thu Đường nhìn Tô Lâm An bằng ánh mắt đầy quái dị. Sau khi đánh giá khắp người nàng một hồi, cuối cùng mới ngớ ngẩn hỏi: “Ta, ta không ức hiếp ngươi sao?”

Nếu như thật sự bị hắn làm gì thì chắc chắn giờ nàng ta không thể xuống nổi giường, nào có thể khỉe mạnh mà đứng trước mặt hắn như vậy.

Về phương diện này, Sơn Thu Đường vẫn khá tự tin về khả năng của bản thân, hắn cũng không hề tức giận, khẽ nhíu mày hỏi “Nếu như không có gì, vậy sao ngươi không nói?”

“Ngươi vừa mở mắt đã bảo là mình trúng độc, sau đó nói muốn kết làm phu thê với ta, ta cũng đã trả lời rồi, ta có người thương đó.” Ức với hiếp cái gì, Tô Lâm An chớp mắt, ngơ ngác nhìn Sơn Thu Đường.

Sơn Thu Đường nhìn đôi mắt trong veo ấy, sững cả người.

Có vẻ đúng là như vậy.

“Ồ, hóa ra là hiểu lầm, nếu đã không việc gì, vậy ta đi trước nhé.” Nói đoạn đứng dậy, Sơn Thu Đường vừa đi được mấy bước lại đứng yên, mặt nhăn nhó.

Hắn là một kẻ độc hành, không gia nhập bộ lạc Loạn Vực, sống một mình đã rất gian khổ, dắt díu thêm một người nên làm sao đây?

Nhưng một nữ tử không có tu vi như nàng sao có thể sống sót được ở nơi này? Gió bão ngũ hành, các thể loại nguy hiểm, còn cả đám người đó nữa…

Nếu bọn họ bắt được nàng, chắc chắn sẽ cưỡng ép nàng, nhốt nàng trong bộ lạc làm người giải quyết nhu cầu sinh lý, bắt nàng phải sinh con cho họ.

Rõ ràng Sơn Thu Đường đã định đi thẳng, vậy mà lúc này hai chân lại như mọc rễ, không thể nhấc nổi chân.

Hắn ngoái đầu lại, nhìn Tô Lâm An đứng ở nơi đó, còn chẳng mang giày, đôi bàn chân trắng nõn giẫm trên bùn ướt, khiến mí mắt hắn giật nhẹ, ngượng ngùng dời tầm mắt.

“Ngươi theo ta đi.”

“Ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ ngươi.” Một nữ nhân mảnh khảnh như vậy, trên người nàng còn có khí tức tươi đẹp của bên ngoài, hắn không nỡ để nàng chết đi như thế.

Tô Lâm An thấy hắn thật thà ngoan ngoãn, lúc này còn nguyện đưa nàng theo, bèn đi qua, chủ động nói: “Thật ra ta cũng không yếu như vậy đâu.” Khi nhận được thiện ý, nàng cũng sẽ báo đáp lại bằng sự chân thành.

“Ừ.” Sơn Thu Đường dùng ánh mắt đầy tiếc thương nhìn nàng, “Ngươi đã được đưa vào Loạn Vực này rồi, vậy chỉ cần có thể trưởng thành thì không có ai là kẻ yếu cả.”

Tô Lâm An cũng chỉ đành mặc kệ đó.

Rõ ràng là nói thật, nhưng hắn lại chẳng tin, vậy thì nàng còn làm thế nào được đây?

Tô Lâm An đi theo sau Sơn Thu Đường, hắn vừa mở đường vừa nói: “Vùng này vốn là nơi khá nhiều tinh mị hệ Thổ, chẳng biết vì sao mà hôm nay chẳng thấy con nào.”

Hắn đi nhanh mấy bước, bỗng ồ lên một tiếng, “Nhìn này, đây là hoa Lưỡng Sinh, đừng thấy nó xấu mà coi thường, cực kỳ quý hiếm đó, ăn một đóa là thực lực có thể tăng lên không ít.”

Sơn Thu Đường nhanh nhẹn bước tới, chỉ trong chớp mắt đã leo lên một gốc cây lớn, trên nhánh cây có một bông hoa, cánh hoa có màu xanh biếc như ngọc, phần mép cong lại thành nhiều lớp màu vàng cháy, cứ như vừa bị lửa thiêu vậy.

Khí tức trên bông hoa quái dị tràn đầy sự mâu thuẫn, nom vô cùng không hòa hợp, nhưng dù vậy, bông hoa này cũng chẳng hề xấu, nhìn từ xa cũng khiến người ta đẹp mắt vui lòng.

Sơn Thu Đường đã nhanh nhẹn hái hai bông hoa xuống, khi hắn thò tay ra chuẩn bị hái, có một bóng khí hỗn độn mang khí tức ngũ hành hiện ra từ trong tay hắn. Sau khi hái hoa Lưỡng Sinh khỏi cây thì hắn đặt ngay nó vào trong bóng khí ấy, cẩn thận bước lại về phía Tô Lâm An.

“Nước lửa vốn khó dung hòa với nhau, hoa Lưỡng Sinh này được sinh ra khi tinh mị thủy và hỏa bằng cách nào đó va vào nhau, số lượng cực kỳ ít, hơn nữa sẽ biến mất cực nhanh, mau, mau ăn đi!”

“Giờ ngươi không có tu vi, ăn một bông ít nhất là có thể thăng ngay đến cảnh giới Chân Huyết đó!”

Tô Lâm An: “Nhưng chẳng phải ngươi đã bảo bắt buộc phải giữ cân bằng ngũ hành mới được hay sao, hoa này chỉ có tinh mị thủy và hỏa thôi mà?”

Vừa nói xong chữ mà, nàng đã thấy một bàn tay thò qua, bóp lấy miệng nàng.

Bông hoa kia to bằng lòng bàn tay, nhưng khi đến gần miệng nàng thì lại biến thành một đốm sáng chảy vào trong miệng nàng, nàng muốn nhổ ra cũng chẳng kịp. Sau khi nuốt xuống bụng, nàng đã thấy Sơn Thu Đường mắt long lanh nhìn mình hỏi: “Thế nào?”

Nàng chép miệng, híp mắt, nụ cười có chút xảo quyệt, “Hơi ngọt?”

Ờm…

Nói chung là nàng đã quen với Mục Cẩm Vân rồi, cho nên đã đáp lại một câu như vậy theo bản năng. Sơn Thu Đường hỏi nàng ăn xong tu vi thế nào, nàng đáp là hơi ngọt, đúng là không quá hiểu chuyện.

Sau khi phản ứng lại, Tô Lâm An đang định nghiêm túc giải thích thì đã thấy Sơn Thu Đường mở to mắt, hỏi: “Thật á?”

“Ta thì thấy là nó hơi chua ấy!”

“Thật sự là có vị ngọt hả? Muốn thử lại ghê, thật ra hoa Lưỡng Sinh của hệ thủy hỏa này ta cũng mới chỉ ăn một lần, đúng là quá hiếm gặp luôn ấy…” Hắn lảm nhảm.

“Ta thấy vị của hoa Lưỡng Sinh hệ thổ mộc là ghê nhất ấy, toàn mùi tanh.” Nhớ đến vị của hoa Lưỡng Sinh thổ mộc, mặt Sơn Thu Đường đã xanh ngắt.

Khóe miệng Tô Lâm An run run, bất đắc dĩ hỏi: “Có hoa Lưỡng Sinh, vậy có phải là còn có cả hoa Tam Sinh, Tứ Sinh, hoặc thậm chí là Ngũ Sinh đúng không?” Đoá hoa được sinh ra khi tinh mị ngũ hành va vào nhau, nếu như thuỷ hoả đã có thể sinh ra được, thì những thứ khác chắc cũng sẽ được thôi.

“Tất nhiên rồi, thứ ngon nhất mà ta từng ăn chính là một đóa hoa Tam Sinh, thuỷ mộc kim, vừa cay lại vừa tê, ăn xong cả người ấm hết cả lên…”

Chậc chậc, tên này đã chệch hướng hoàn toàn rồi, có kéo cũng chẳng về nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status