Ấn Công Đức

Chương 506 : Chương 506MẮT MÙ



Chương 506MẮT MÙ

Sau khi giết chết Ly Kiên, Tô Lâm An tìm một chỗ rồi ngồi xuống tu luyện.

Vốn là nàng muốn tới khu vực tinh mị hệ thổ tập trung, nhưng nếu đi qua đó là sẽ gây náo động ầm ĩ ngay. Nàng có thể cảm nhận được rất rõ rằng đám tinh mị kia đang run rẩy, dường như bầu không khí cũng căng thẳng hơn mấy phần.

Cảm xúc căng thẳng đó cũng sẽ ảnh hưởng tới thần thức của nàng, hoàn cảnh như vậy sẽ ảnh hưởng việc tu luyện của nàng. Vì thế nàng suy nghĩ một hồi, sau đó bèn đi tìm rồi chui vào một khu rừng rậm.

Theo như giải thích của Sơn Thu Đường, cây cối trong rừng có hình thù kỳ dị. Có vài loại cây cũng hung tàn vô cùng, có ăn thịt người, có hút máu, có sản sinh ra các loại khí độc khiến người khác bị ảo giác, gào khóc cả ngày lẫn đêm, chủng loại đa dạng khiến con người ta khó mà có thể đề phòng.

Nhưng khi nàng bước vào trong khu rừng thì lại cảm thấy cả người thư thái, dễ chịu giống như trở về nhà vậy. Tâm trạng thoải mái cực kỳ có lợi đối với việc tu luyện. Vì thế, cuối cùng Tô Lâm An ngồi trên một cây cổ thụ to lớn. Cành cây của nó vô cùng to lớn, tha hồ lăn lộn trên đó. Tuy nhỏ hơn Kiến Mộc nối liền thượng và hạ giới rất nhiều, nhưng cũng đã là to lớn khác thường, có thể xếp thứ hai trong số những cây mà nàng đã từng nhìn thấy.

Còn về gốc cây trong ấn Công Đức của nàng thì không thể so sánh với chúng được. Cái cây ấy có liên quan tới biển ý thức của nàng, biển ý thức của nàng rộng bao nhiêu thì cành cây có thể vươn dài ra bấy nhiêu, cũng có thể coi là mênh mông vô tận.

Ngồi ở trên cây, Tô Lâm An bắt đầu xây dựng cân bằng ngũ hành của bản thân.

Năm loại tinh mị nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đều tập trung lại trong cơ thể của nàng, chuyện giờ nàng phải làm chính là dùng năm loại tinh mị kia xây dựng nên vòng tuần hoàn, biến bản thân trở thành một tiểu thế giới, mài giũa tôi luyện rồi từ đó không ngừng nâng cao thực lực.

Nàng đã từng bước vào cảnh giới huyền diệu nhờ may mắn, nhìn thấu tất cả vạn vật đất trời, không bỏ sót gì cả.

“Thủy viết nhuận hạ, hỏa viết viêm thượng, mộc viết khúc trực, kim viết tòng cách, thổ viên giá sắc.”

(Tạm dịch: Đặc tính của nước là chảy từ chỗ cao xuống chỗ thấp, có thể tưới tắm vạn vật cũng có thể giúp đỡ con người.

Viêm là nóng như lửa, thượng chính là hướng lên trên. Viêm thượng chính là nhiệt tình, hướng ngoại, ngẩng cao, tiến về phía trước không lùi lại. Về vị trí trong ngũ hành thì hỏa ở trên cùng còn thủy lại ở dưới cùng.

Khúc là cong, trực là thẳng. Đặc tính của mộc là có thể cong cũng có thể thẳng. Nói một cách chính xác thì đặc tính của mộc là đem thứ cong biến thành thẳng.

Tòng là đi theo, cách là thay đổi. Ý muốn nói thuận theo thiên đạo tiến hành thay đổi, tiến hành cải cách.

Đoạn trước đều là “Viết” nhưng ở đây lại sửa thành “Viên”, viên chính là viết, là cố ý đổi cách giải thích khác để nhấn mạnh sự quan trọng của đất, ở chính giữa điều chỉnh bốn nguyên tố còn lại. Đặc tính chức năng của đất là “giá sắc”, giá là trồng hoa màu, sắc là thu hoạch hoa màu. Nói cách khác, đất vừa có thể trồng lại vừa có thể thu hoạch hoa màu, vừa có thể cho đi, cũng có thể thu hồi lại.)

“Phía nam là hỏa, phía đông là mộc, phía bắc là thủy, phía tây là kim, chính giữa là thổ giúp cân bằng kim mộc thủy hỏa.”

“Kim - Càn, Đoái. Càn là trời, đoái là hồ. Thủy - Khảm, Khảm là nước,...”

“Mộc viết tuế tinh, hỏa viết huỳnh hoặc tinh, thổ viết trấn tinh, kim viết thái bạch tinh, thủy viết thần tinh.”

(Tạm dịch: Mộc là sao Mộc, hỏa là sao Hỏa, thổ là sao Thổ, kim là sao Kim/ sao Thái Bạch, thủy là sao Thủy.)

Sự hiểu biết về ngũ hành của giới tu chân phong phú hơn so với ngoại vực. Mà người từng tiến vào cảnh giới huyền diệu như Tô Lâm An thì dùng đôi mắt của nàng nhìn trộm vạn vật chúng sinh thông qua đôi mắt của thiên đạo. Cho dù đây chỉ là một bí cảnh nhưng vẫn có thể suy rộng ra hơn.

Có những thứ này làm căn cứ, sự hiểu biết của nàng đối với tuần hoàn ngũ hành đương nhiên cao siêu hơn võ giả ngoại vực.

Ba loại tinh mị nguyên tố lặng lẽ lơ lửng trong cơ thể nàng, cá Kim Lân chính là ánh vàng rực rỡ, nước thì xanh thẳm, đất có màu vàng đậm. Ba loại màu sắc này lơ lửng không nhúc nhích, so sánh với tên to đầu Khoa Đẩu Hỏa luôn bay lượn khắp nơi thì chúng rõ ràng đúng là những em bé ngoan.

Thật ra lửa vốn phải là màu đỏ, nhưng Khoa Đẩu Hỏa có bốn màu luân phiên nhau xuất hiện. Nó muốn khoe khoang về màu sắc của mình, giống như con tắc kè hoa không ngừng thay đổi nhấp nháy, vô cùng nhức mắt.

Còn mộc, mộc là màu xanh lá, nếu như nói bốn loại tinh mị ngũ hành là màu vẽ thì màu xanh của mộc là vải để vẽ.

Nếu ví ngũ hành của Sơn Thu Đường với cái thùng gỗ đựng nước được ghép lại bởi năm miếng gỗ thì chỉ cần một miếng bị ngắn hơn cũng sẽ ảnh hưởng tới sức chứa của thùng nước. Nhưng còn với Tô Lâm An thì mộc là tấm vải để vẽ, bốn nguyên tố còn lại là màu vẽ, đưa một nét bút là có thể vẽ ra núi sông tươi đẹp, vạn vật đất trời.

Lúc này ngũ hành đã không còn là sự tương sinh tương khắc đơn thuần, mà cao hơn thế là lợi dụng trận pháp mô phỏng ra hệ mạch của trời đất thật sự.

Nàng vẽ quá nhập thần, quên hết cả những thứ xung quanh.

***

Sơn Thu Đường dùng dây leo gai trói chặt Ly Trạch.

Mỗi nhánh dây leo gai mọc dài chừng một phân là sẽ chia thành hai nhánh, trên thân dây leo mọc ra những cái gai tam giác, mà vị trí của hai nhánh dây leo cũng không giống nhau, nhưng tụm lại thì có thể khiến những chiếc gai tam giác xếp khít với nhau, không còn lấy một kẽ hở, không khác gì tấm ván sắt.

Mà khi gai đã găm chặt rồi thì chính bản thân dây leo cũng không thể nào khép chặt hẳn, nhưng đống dây leo lại cực kỳ thích quấn chặt vào với nhau, vì thế chúng sẽ không ngừng siết chặt, khiến những cái gai càng găm chặt hơn.

Dây leo càng quấn chặt, gai càng cứng hơn.

Tóm lại, cách để tách hai đoạn dây leo này ra là đừng để cho chúng quấn chặt với nhau được nữa.

Chính vì đặc tính này mà dùng dây leo gai để trói người là hay nhất, chúng có thể chủ động siết chặt lấy người đó. Cũng may bản thân Ly Trạch am hiểu hệ mộc, được tinh mị hệ mộc yêu thích, lại thêm thực lực của nàng ta không kém, cơ thể rắn chắc nên làn da có thể chịu được gai nhọn của dây leo, nếu không chưa biết chừng lúc này đã bị gai đâm thành cái sàng. Ai bảo nàng ta bị kẹt ở giữa, ngăn chặn dây leo khép lại, có khác gì đám ác ôn muốn chia cắt đôi tình nhân đâu.

Ly Trạch không bị dây leo siết chết nhưng lại bị Sơn Thu Đường làm cho tức chết.

Nàng tự thấy bề ngoài của mình cũng ưa nhìn, thực lực cũng cao, tuy không phải người được theo đuổi nhiều nhất trong bộ lạc nhưng cũng có quan hệ với mấy người đàn ông, đương nhiên sức hấp dẫn sẽ không quá kém. Nào ngờ quyến rũ Sơn Thu Đường nhiều lần mà lại đều bị từ chối, cuối cùng hắn còn dám chê nàng ta xấu xí.

Còn thua cả Tô Lâm An vừa trắng lại vừa gầy!

Có phải mắt hắn bị mù rồi không?

Nhưng nghĩ tới việc, hoa Hắc Bạch Ác Sát trông hệt như đôi môi mà hắn còn thấy đẹp thì cũng đủ để chứng minh xấu đẹp trong mắt họ e là có khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau. Những thứ đẹp đẽ hắn sẽ cảm thấy xấu xí và ngược lại, xấu xí sẽ thành đẹp đẽ, gu thẩm mỹ của hắn đúng là vặn vẹo tới nỗi khiến người khác thật sự cạn lời.

Ly Trạch kìm nén cơn giận suốt cả chặng đường, lúc bị kéo tới gần thôn, ả ta càng là tức tới mức cả người run rẩy.

Không ngờ Sơn Thu Đường lại nhét bùn vào miệng ả ta chỉ vì muốn bịt miệng ả ta lại.

“Ư ư ư!” Ả ta tức giận nhìn Sơn Thu Đường, không ngừng kêu lên. Chẳng phải hắn ta nói là sẽ không bắt nạt con gái sao? Sao bây giờ lại phá vỡ nguyên tắc của chính hắn chứ?

Ả vừa kêu dứt lời thì đã thấy Sơn Thu Đường lại vốc thêm một nắm đất, nhét vào miệng mình: “Nhét nhiều như thế rồi mà sao ngươi vẫn còn có thể phát ra âm thanh được nhỉ?”

Ả ta cứng người, chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng lại.

Đáng tiếc, Sơn Thu Đường không định cứ thế bỏ qua.

Hắn còn thi triển thuật pháp hệ kim, tạo một cái lồng ở trong miệng ả ta.

“Tốt lắm, lần này thì yên tĩnh rồi.”

Sơn Thu Đường không nhìn thấy ánh mắt ai oán của Ly Trạch, hắn tiếp tục kéo Ly Trạch tới gần thôn. Tới khoảng cách mà hắn cảm thấy an toàn rồi, hắn liền tìm một chỗ nằm xuống.

Ly Kiều bắt mất Tô Lâm An.

Hắn tới là để cứu người.

Thật ra hắn không nghĩ ra được cách nào hay cả, dù sao thì hắn cũng chỉ có một người, mà trong thôn có tới tận hơn một trăm người. Bình thường ở bên ngoài có gặp phải rồi đánh nhau hay cãi nhau thì cũng coi như thôi. Thực lực của hắn không thấp, có khi còn nhỉnh hơn so với phần lớn người trong thôn. Chỉ cần không gặp phải những người có thực lực đứng đầu thì với những người khác, dù là cùng lúc gặp hai ba người, hắn cũng không rơi vào thế yếu. Nếu đông quá thì hắn cũng có thể chạy trốn. Mà lúc này hắn tới tận cửa rồi, hắn sao có thể hy vọng có thể bình yên rời khỏi đây?

Nhưng không đi cũng không được, hắn đâu thể thấy chết mà không cứu.

“Dùng ngươi đổi người không được...” Chân mày Sơ Thu Đường nhíu lại thành chữ Xuyên, hắn lẩm bẩm nói: “Thôn các ngươi rõ ràng không xem trọng ngươi, ngươi còn chẳng bằng tinh hoa Ly Hỏa ấy chứ.”

Ly Trạch: “@¥%%!” Ả ta không ngừng lườm xéo Sơn Thu Đường.

Lúc này Ly Trạch đang cực kỳ bực bội, đáng tiếc ả ta lại không thể mở miệng. Nếu như có thể nói chuyện, nhất định ả ta sẽ chửi cho hắn ta ngu người luôn.



Ngươi giỏi lắm, ngươi tưởng ngươi có thể sánh bằng linh vật cấp cao chắc! Ly Hoan còn phải chết vì linh hỏa kia rồi, không cần nhìn cũng biết là ai càng quan trọng hơn.

“Nếu là ta với ngươi, không biết có thể đổi lấy sự an toàn của nàng ta hay không?”

Trong đầu Ly Trạch thầm nghĩ: “Chẳng nhẽ ngươi vẫn còn coi trọng cọng giá đỗ kia chắc?” Đồ mắt mù, mắt chó của ngươi đã bị mù thật rồi.

Sơn Thu Đường thoáng ngập ngừng rồi nói tiếp: “Thật ra ta còn biết một tinh mị hệ hỏa cao cấp, không phải của sao băng.”

“Thông tin này có thể đổi lấy sự an toàn của nàng ta không?”

Ly Trạch: “Hơi dao động rồi đó.” Chỉ tiếc là khi vào trong thôn thật rồi, cục diện thế nào đã không phải là chuyện mà ngươi có thể khống chế được.

Tin tức của ngươi, bí mật của ngươi, Ly Ngộ Viễn chắc chắn có thể tra hỏi ra. Lúc trước là do ngươi chạy lẹ nên ông ta chưa có cơ hội, cứ thật sự rơi vào tay ông ta mà xem.

“Đi tới đâu hay tới đấy vậy.” Sơn Thu Đường cắn răng nói.

...

Trong lòng Sơn Thu Đường vô cùng căng thẳng.

Hắn không thích nói chuyện cùng với đám người giống như rối gỗ kia, nhưng mà lúc này chỉ có thể kiên trì tới cùng.

Sơn Thu Đường cổ vũ bản thân xong, sau đó kéo Ly Trạch tiếp tục tiến về phía trước. Trong lòng hắn biết sẽ bị phát hiện ngay thôi, dứt khoát đứng yên tại chỗ hét lớn: “Ly Kiều, ta mang Ly Trạch tới!”

“Chỉ cần ngươi chịu thả người thì chuyện gì cũng dễ dàng thương lượng!”

Cho dù là kết hôn với ngươi cũng có thể thương lượng! Hắn không quan tâm, cùng lắm thì theo ả Ly Kiều gì đó cũng được, chẳng phải chỉ là ngủ thôi hay sao? Đám người trong thôn suốt ngày ngủ với nhau mà cũng thấy có mất miếng thịt nào đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status