Ấn Công Đức

Chương 512 : Chương 512HUNG HIỂM



Chương 512HUNG HIỂM

Sau khi Tô Lâm An đáp lời, phiến lá trúc đang ngùn ngụt sát khí kia nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Nàng không nhặt nó lên, mà đi tới trước mặt Sơn Thu Đường, nói: “Còn ba ngày nữa mới rời khỏi đây, ta đưa ngươi đi hái ít sen ngũ hành.” Bảo vật có thể nâng cao sức mạnh ngũ hành trong Loạn Vực chính là sen ngũ hành, cấp bậc cao, số lượng cũng không phải là ít, mỗi loại ngũ hành đều có kim liên tương ứng, hấp thụ rất tiện.

Giờ thời gian không còn nhiều, đi tìm đám tinh mị cao cấp kia quá phiền phức, đi hái hoa sen thì hay hơn.

Nàng cũng từng nghĩ đến chuyện để tinh mị hệ thổ đưa nàng đi tìm sinh linh hệ thổ cao cấp, nhưng nghĩ xong lại thấy không thực tế. Tuy rằng tinh mị hệ thổ sợ nàng, trước mặt nàng chúng vô cùng ngoan ngoãn, nhưng nếu nàng thật sự muốn bắt lấy sinh linh cao cấp của chúng, e là đám tinh mị hệ thổ này sẽ lên cơn bạo động cũng không biết chừng.

Hơn nữa tuần hoàn ngũ hành của nàng đã được xây dựng, bình thường hấp thu sen ngũ hành là đủ rồi, không nhất thiết phải đi giết sinh vật ngũ hành cao cấp để lấy được một viên tinh hạch ngũ hành. Dù sao một sinh linh ngũ hành cao cấp lớn lên cũng cực kỳ khó khăn, điều kiện vô cùng hà khắc.

Giờ nàng là tinh mị hệ mộc cao cấp, nếu như thật sự giết những tinh mị ngũ hành cao cấp khác, Tô Lâm An nghi ngờ rằng mình sẽ dẫn dụ bản nguyên ngũ hành trong Loạn Vực ra ngoài, khi ấy trở thành kẻ địch bị cả Loạn Vực vây đánh thì đúng là ăn đủ.

Làm người không thể quá tham lam.

“Hái sen? Được!”

Sơn Thu Đường đứng dậy, nom như tùy ý đi lên phía trước một bước, vừa khéo giẫm lên lá trúc vừa rơi xuống đất, hắn dùng sức giẫm mạnh lên lá trúc, thầm phát tiết sự bất mãn trong lòng. Người của thành Thất Tinh đều sùng bái đại tế ti, người trong thôn này cũng vậy.

Chỉ có mình hắn biết, đại tế ti không phải hạng tốt lành gì, nhưng cuối cùng chẳng có ai tin hắn. Trước kia hắn vẫn luôn có cảm giác độc ta tỉnh người đời say, có những lúc cũng tự nghi ngờ liệu có phải mình đã nghĩ quá nhiều, giờ sự thật đã chứng minh, phán đoán của hắn là đúng.

Lão ta bồi dưỡng những người có huyết mạch Hoàng Kim này, chính là để sửa cầu.

Sơn Thu Đường chưa từng gặp nữ vương, nhưng từ bé hắn đã nghe về truyền thuyết của nữ vương rồi. Ấy là một sự thân thiết và yêu thích khắc sâu vào trong huyết mạch, dù là chưa từng gặp người, Sơn Thu Dường cũng cho rằng mình sẵn lòng ra một phần sức lực để cứu nữ vương ra.

Cho dù có là đi đúc cầu thì hắn cũng nguyện ý. Hắn biết không chỉ có hắn, phụ mẫu, thân tộc của hắn cũng vậy, rất nhiều người trong thành Thất Tinh đều sẵn sàng làm thế.

Nhưng tự nguyện và ép buộc là hai chuyện không giống nhau. Tâm trạng của hắn lúc này rất khó có thể hình dung được, chỉ cảm thấy hận không thể đạp gã đại tế ti kia xuống bùn, giày xéo mạnh bạo, giống như lá trúc mà hắn đang giẫm dưới chân này vậy.

Hắn vừa hơi dùng lực vừa nói: “Ngày giông bão vừa kết thúc, sen ngũ hành có rất nhiều, giờ đi là vừa đúng.”

Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Nói thì dễ, chỉ có nâng cao thực lực thì mới có cơ hội làm chủ được vận mệnh của chính mình.

Hắn coi như là đã nhìn ra rồi, đại tế ti không hề hạ cấm chế và thuốc độc lên người Tô Lâm An. Nếu không thì, đại tế ti đã có thể điều khiển ngay hành vi của nàng, chứ không phải là dùng tính mạng của hắn để uy hiếp nàng.

“Ngươi không bị đại tế ti khống chế, sau khi ra ngoài không phải sợ, mấy ngày nay hấp thụ sen ngũ hành nhiều chút, rồi mang theo ra ngoài nhiều vào, đại tế ti cũng không phải là đối thủ của ngươi!”

Chứ còn sao nữa, đại tế ti còn chưa phong thần, thực lực cùng lắm là hơn tộc trưởng Ly Hạo Thiên một chút, mà Tô Lâm An đã có thể dễ dàng chế trụ Ly Hạo Thiên, nàng muốn chế ngự đại tế ti ắt hẳn cũng chẳng khó. Nghĩ tới đây, Sơn Thu Đường nói đầy chân thành: “Nếu như lão lại lấy ta ra để uy hiếp ngươi, vậy người không cần quan tâm đến ta.”

Thằng nhóc này đúng là thực tế thật, khiến nàng lại có thêm chút thiện cảm với hắn.

Dù là bề ngoài có hơi kém, nhưng nom cũng thuận mắt hơn nhiều.

Tô Lâm An gật đầu, “Biết rồi.”

Trong điều kiện cho phép, nàng không ngại ra tay cứu người, thế nhưng, nàng cũng không thể làm nổi chuyện xả thân vì người khác.

Nàng đáp lại quá sảng khoái, ánh mắt Sơn Thu Đường không khỏi có chút tủi thân, hắn nhìn Tô Lâm An một cái rồi thở dài, “Vậy thì ta yên tâm rồi, đi thôi! Chúng ta đi hái sen nào!”

“Ta biết mấy chỗ thường có sen ngũ hành.” Sơn Thu Đường đang định dẫn đường, đã nghe thấy Tô Lâm An nói, “Bên này.”

Khi nàng lên tiếng, Ly Hạo Thiên gần như đã biến thành tượng gỗ, bay cách mặt đất một tấc, quanh thân ông ta có một lớp ánh sáng màu vàng đất nhàn nhạt, Sơn Thu Đường nhìn thấy còn giật mình,

Ly Hạo Thiên giỏi về pháp quyết hệ thổ, lẽ nào giờ ông ta có thể cử động sao?

Nhưng nhìn kỹ thì hắn lại nhận ra là không đúng, đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ, kinh ngạc há hốc miệng, “Tinh mị hệ thổ?”

Tinh mị ngũ hành trong không khí không thể nhìn thấy được bằng mắt thường, trừ phi là có một lượng lớn tinh mị hệ thổ ngưng tụ lại với nhau, bao lại thành một cục mới có thể khiến mắt thường của người nhìn thấy chút ánh sáng, giống như ở nơi mà có linh khí cực kỳ nồng đậm, có thể thấy được màu xanh nhàn nhạt vậy.

Hiện giờ, là tinh mị hệ thổ vác Ly Hạo Thiên lên?

Sơn Thu Đường dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tô Lâm An, chỉ thấy nàng lại nói thêm một tiếng, “Ngoan lắm.”

Ly Hạo Thiên đang bay cách đất một tấc lại nhảy vọt lên ba tấc, dường như sau khi được khen ngợi, đám tinh mị thổ kia lại càng ra sức hơn?

“Tinh mị hệ thổ nghe lời vậy hả?” Sơn Thu Đường ngơ ngẩn, cứ cảm thấy có chút khó tin. Rốt cuộc là tại vì sao, ngươi lại được chúng tinh mị ngũ hành chào đón vậy chứ? Đang suy nghĩ, đã nhìn thấy nắm bùn phía trước tụ lại với nhau biến thành một mũi tên chỉ ra một hướng, sau đó nghe thấy Tô Lâm An nói: “Bên này.”

Bảo sao nàng không cần hắn dẫn đường!

Có tinh mị ngũ hành đưa lối, còn sợ không tìm thấy sen ngũ hành hay sao?

Sau một chuỗi những chuyện bất ngờ, cuối cùng Sơn Thu Đường cũng hiểu rõ được một sự thật, Tô Lâm An là một người được trời cao ưu ái, bất cứ chuyện gì xảy ra trên người nàng đều không có gì kỳ lạ cả.

“Trưởng thành lên, đừng có hơi tí là giật mình nữa.”

Hắn vỗ mặt mình mấy cái, tự nhủ với bản thân.

Ngoài thành Thất Tinh, dốc Hoan Hỉ.

Cách dốc Hoan Hỉ trăm dặm, cây cầu gãy của Thần Hoàng hiện thế, đại tế ti dùng linh thực truyền tin, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tin tức này đã được truyền khắp thành Thất Tinh, cho dù là những thôn làng nhỏ ở biên vực, cũng nhận được tin này.

Tiếp sau đó, một câu thần dụ của đại tế ti đã khiến cho tất cả mọi người đều nhiệt huyết sôi trào.

Ngồi dưới cây cầu Thần Hoàng cảm ngộ lực khí huyết, có hy vọng lớn nâng cao được sức mạnh huyết mạch của mình. Người cảm ngộ được nhiều, thậm chí còn có thể lĩnh ngộ được phép thần thông mạnh mẽ của Thần Hoàng.

Phép thần thông của Thần Hoàng có đến ngàn vạn, lĩnh ngộ được một hai thứ cũng đã là được lợi ích khôn cùng.

Đại tế ti Ly Ngộ Thiên lệnh cho võ giả thành Thất Tinh chia theo đợt tới cây cầu cảm ngộ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trên dốc Hoan Hỉ đã có tới mấy chục vạn người, có xanh vốn tươi tốt đã bị giẫm đạp thành héo úa, không còn um tùm như trước được nữa.

Những người chưa vào cây cầu sẽ đợi trên dốc Hoan Hỉ, giờ những người đang tụ tập ở dốc Hoan Hỉ vừa khéo là võ giả thành Vân Tùng và thành Liên. Thành Vân Tùng cách Hoàng thành có xa hơn chút, đây là đợt người thứ hai, tổng cộng có tám ngàn người, còn thành Liên ở gần hơn lại được đại tế ti coi trọng, giờ đã là đợt người thứ năm đi vào.

“Thành Vân Tùng các ngươi có mấy người lĩnh ngộ được phép thần thông của Thần Hoàng?” Người dẫn đoàn lần này của thành Liên là một thanh niên ước chừng chưa quá trăm tuổi, tu vi của y là cảnh giới Chân Huyết đỉnh phong, thực lực cũng được coi là không tồi trong lớp người trẻ, nhưng so với thiên chi kiêu tử như Tùng Trúc Kiếm thì cũng coi như có chênh lệch cực lớn.

Thế nhưng đám người này nom cực kỳ kiêu ngạo, ngông nghênh bước đến trước mặt Tùng Trúc Kiếm hỏi, như không hề để Tùng Trúc Kiếm vào trong mắt vậy.

Thành Liên luôn xếp chót trong bảy thành, mỗi lần ra ngoài đều khó tránh khỏi chuyện bị ghét bỏ, giờ cuối cùng cũng đã trở mình, tất nhiên là muốn rửa sạch mối nhục cũ. Tùng Trúc Kiếm trước kia ỷ thế hiếp người, đã từng nói những lời mỉa mai bọn họ, giờ có cơ hội hạ bệ thành Vân Tùng, tất nhiên là y không kìm được mà tới vênh váo một phen.

Gương mặt râu ria xồm xoàm của Tùng Trúc Kiếm lúc trước đã được cạo sạch sẽ, để lộ ra gương mặt có đôi phần non nớt. Hắn đứng ngẩn người dưới gốc cây, nhất thời không nhận ra đang có người nói chuyện với mình.

Hắn chợt nghe thấy người đó lại nói: “Tùng Trúc Kiếm, đừng tưởng rằng ông nội ngươi là thành chủ thì ngươi có thể khinh thường người khác!”

Tai hắn bắt được từ khóa ông nội, thành chủ, lúc này Tùng Trúc Kiếm mới ngẩng đầu, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng nhìn người thanh niên trước mặt, “Hả, ông ngươi cũng là thành chủ à?”

“Thật ra làm cháu trai của thành chủ cũng không hay lắm đâu.” Tùng Trúc Kiếm bỗng cảm thán: “Thân phận này cũng chẳng phải là vạn năng.”

Tư chất của hắn ưu tú, thực lực lại mạnh, đã vượt qua cả phụ thân của hắn, trở thành người thừa kế mà ông nội khâm định, điều đó cũng có nghĩa, thành chủ đời tiếp theo chính là hắn. Vốn tính lười biếng nên hắn cũng không muốn nhận lấy trách nhiệm ấy, nhưng lần này sống sót ra khỏi bí cảnh, thực lực lại tăng mạnh, khiến hắn nhảy vọt một bước lớn, trở thành người ưu tú, chói mắt nhất, bởi vậy không thể né tránh tiếp nữa mà bắt đầu học cách xử lý sự vụ trong thành.

Khi nhận ra làm thành chủ rồi đến ngay cả lấy vợ cũng không được tự do, rõ ràng hắn đã từng cầu hôn Mộc Tường Vi, nàng ấy cũng đã đồng ý, hắn chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi là nằm mơ cũng có thể bật cười, kết quả là, ông nội xưa nay luôn yêu chiều hắn lại không cho!

Rõ ràng ông nội biết hắn thích Mộc Tường Vi cỡ nào, khi ấy ra khỏi bí cảnh, cho dù là hôn mê nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy nàng chẳng hề rời tay.

Thì ra bọn họ, bọn họ cảm thấy thực lực của Mộc Tường Vi quá yếu, ngọc huyết nguyên còn từng bị vỡ nát, tu vi mất sạch, cho dù giờ đã khôi phục lại có thể tiếp tục tu luyện, nhưng cũng chẳng biết liệu nàng có thể thuận lợi thụ thai được đời sau cho hắn hay không.

Bọn họ lo rằng đứa trẻ sinh ra sẽ có sức mạnh huyết mạch yếu ớt.

Sau khi bị gia đình từ chối, Tùng Trúc Kiếm định đi thẳng đến thành Đồng Mộc, còn chưa ra khỏi thành đã bị bắt về nhốt lại, nếu như không phải lần này cần phải tới cây cầu để lĩnh ngộ phép thần thông, hắn cũng chẳng có cách nào đi ra được khỏi cổng thành.

Cũng chính vì tranh cãi với trưởng bối trong nhà, hắn mới bỏ lỡ đợt đầu tiên, đi cùng những võ giả đợt hai tới.

Lần này tới cây cầu, Tùng Trúc Kiếm đã tranh thủ cho mình được một cơ hội.

Nếu như hắn thức tỉnh được một phép thần thông của Thần Hoàng thì sẽ được quyết định hôn sự của mình, cưới được nữ nhân mà mình muốn. Hắn không muốn vì sự thuần khiết huyết mạch gì đó mà phải đi cưới một nữ nhân mà mình không yêu.

Hắn chỉ cần Mộc Tường Vi, cho dù hiện giờ tu vi cảnh giới của nàng đã mất sạch, cần phải tu luyện lại từ đầu, Tùng Trúc Kiếm cũng không hề để ý. Hắn nguyện bầu bạn cùng nàng, cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn.

Chỉ là khi đến nơi này rồi, Tùng Trúc Kiếm đã nhận ra được sự bất ổn.

Hắn có một cảm nhận đặc biệt với nguy hiểm, ấy là năng lực bẩm sinh của hắn, mà lần này, khi nhìn về cây cầu gãy trên dốc Hoan Hỉ ở xa xa, Tùng Trúc Kiếm chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, cứ như cây cầu đó là một con dã thú khổng lồ, chỉ đợi họ tự đưa mình vào lưới vậy.

Đã tới đây bao nhiêu ngày như vậy, hắn dường như chỉ nhìn thấy người vào, không thấy có ai từ đó ra ngoài.

Nói là đều đang ở trong lĩnh ngộ, chắc chắn là không nỡ ra ngoài, nhưng rõ ràng là chia theo đợt để vào, mỗi lần có hơn vạn người, dưới cây cầu có thể chứa được nhiều người đến vậy hay sao? Cứ cho là chứa được đi chăng nữa, lẽ nào không có ai không lĩnh ngộ được mà đi ra ư?

Khi ấy hắn và Mộc Tường Vi được Toan Nghê bảo vệ, đã từng nghe Toan Nghê nói về sự hung hiểm của cây cầu, đến ngay cả đám hung thú cường đại kia cũng chẳng dám liếc nhìn cây cầu lấy một lần, bao nhiêu người như vậy đi vào mà lại chẳng gặp chút nguy hiểm nào? Nhưng chẳng hề có âm thanh gì truyền ra ngoài cả.

Thứ được truyền ra ngoài chỉ toàn là tin tốt.

Đã có những ai lĩnh ngộ được!

Hắn là người chạy thoát thân ra khỏi bí cảnh.

Biết được thứ cuối cùng khiến bọn họ gần như toàn quân bị diệt chính là đống lá trúc làm kẽ nứt sụp đổ trước thời hạn kia.

Mà lá trúc ấy, là của đại tế ti.

Lần này, lại là đại tế ti bảo tất cả mọi người đi tới cây cầu lĩnh ngộ, không hiểu vì sao, Tùng Trúc Kiếm đã có một dự cảm không lành. Hạt giống nghi ngờ một khi đã được gieo xuống, tự nhiên sẽ đâm chồi nảy lộc, sự kiêng dè của hắn đối với đại tế ti đã mọc lan tràn như cỏ dại. Rõ ràng chẳng tìm thấy một chứng cứ gì, nhưng theo bản năng, hắn cho rằng tất cả những chuyện này đều có liên quan đến người đó, lão cho gọi bao nhiêu người như vậy đến gần cây cầu, chắc chắn cũng không phải là có ý tốt.

Thế nhưng hắn không dám nói điều này với ai.

Mà cho dù có nói thì cũng sẽ chẳng ai tin.

Nơi đây là địa bàn của đại tế ti, hắn không dám đánh rắn động cỏ.

May mà, Mộc Tường Vi không tới.

Thành Đồng Mộc ở xa, hơn nữa gần đây võ giả khí huyết sa đọa ở ngoài thành bỗng nhiên tăng lên, tiến lại gần các thôn làng, cuộc chiến của quân Đồng Mộc cùng võ giả khí huyết và trùng Huyết Duyên càng thêm ác liệt. Bọn họ chỉ phái ra một nhóm võ giả, và giờ thì nhóm đó vẫn còn đang trên đường tới đây. Do Mộc Tường Vi cần phải tu luyện lại từ đầu, cho nên cũng không nằm trong đám người đó.

Tùng Trúc Kiếm cảm thấy khá bực bội, nghe thấy có người tới bắt chuyện thì cũng chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu, nào ngờ chợt nghe thấy đối phương nói tiếp: “Ông nội ta không phải thành chủ.”

Thanh niên đã bắt chuyện với Tùng trúc Kiếm mặt mũi xanh lè, “Ta là phó đội trưởng đội hộ vệ mới của thành chủ thành Mai, Diêu An…”

Còn chưa nói xong, lại bị Tùng Trúc Kiếm cưỡng chế cắt đứt.

“Không phải cháu trai của thành chủ thì ngươi nói làm cái gì!”

Không thấy tâm trạng ông mày đang rất tệ hay sao! Có thấy phiền không vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status