Ấn Công Đức

Chương 514 : Chương 514RỜI ĐI



Chương 514RỜI ĐI

Đại tế ti Ly Ngộ Thiên đứng trên cây cầu, tay cầm một cây trượng được làm từ thân trúc. Trên cây trượng chỉ còn trơ trọi một chiếc lá trúc, chỉ là trên lá trúc kia được khảm hai viên bảo thạch, khiến chiếc lá như đã mọc thêm một đôi mắt.

Mắt Ly Ngộ Thiên vẫn được che kín bằng vải, có điều, khác với lần trước, giờ trên vải không có máu.

Mắt lão đã bị mù, không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, nhưng chẳng cần dùng đến mắt thì lão vẫn có thể dùng lực khí huyết cảm ngộ cây cầu này, dùng cây trượng trúc trong tay để nhìn cây cầu, không khác gì tận mắt nhìn nó.

Đây là cây cầu mà Thần Hoàng đã dùng thân xác để đúc nên. Cho đến ngày hôm nay, lão mới đặt chân được lên cầu, tuy rằng lão là người đứng thứ nhất sau nữ vương Thần Hoàng, nhưng sự chênh lệch trong đó, lại là một trời một vực, tựa như mây và bùn.

Ly Ngộ Thiên bước về phía trước một bước, giẫm phải một thứ, khiến cho cơ thể lão không tự chủ được mà nghiêng đi một chút, lão nhíu mày, sau đó vẻ mặt lại lạnh tanh như cũ, lão không hề do dự đá bay xác của Toan Nghê.

Hốc mắt của Toan Nghê chỉ còn lại một hố đen trống rỗng, da lông cả người đã xơ xác bết lại, lực khí huyết cũng bị tiêu hao sạch sẽ, cả người gầy rộc, căn bản chẳng thể nhìn ra được nó đã từng là một thần thú. Ai mà ngờ được, mới không lâu trước đó, nó vẫn là thần thú Toan Nghê có bộ lông sáng mượt và sở hữu món quà trời ban chính là có thể nhìn trộm thiên mệnh, đoán trước tương lai cơ chứ!

Sau khi đạp bay Toan Nghê, Ly Ngộ Thiên tiếp tục đi về phía trước. Lão cứ thế đi từ đầu cầu tới, dùng cây trượng trúc trong tay ước lượng từng chỗ trên thân cầu, xuyên qua những dây leo và hoa lá cuộn quanh thân cầu, thẳng đến chỗ đứt gãy mới dừng lại.

Vô số mạng người, cuối cùng đã bù đắp lại được sức mạnh tàn dư Quy Thiên của Thần Hoàng. Nếu chẳng phải vậy, lão đã chẳng thể bước lên cầu, không thể thuận lợi triển khai kế hoạch sửa cầu.

Giờ, đã hy sinh bao nhiêu mạng người vậy rồi, hy sinh cả đôi mắt của lão, cũng coi như là đã đủ.

Lão đứng ở chỗ gãy một hồi lâu, gió mạnh ở kẽ nứt khiến tóc lão bay tán loạn, người cũng hơi lảo đảo. Khi cơ thể bị gió lạnh thổi đến mức sắp đông cứng lại rồi, Ly Ngộ Thiên mới dùng đôi tay vuốt khẽ cây trượng trúc, ngón tay dừng lại ở từng chỗ trên thân trúc một hồi lâu, cuối cùng mới lưu luyến không nỡ ném cây gậy trúc vào kẽ nứt nơi vết gãy.

“Đi nào, ông bạn cũ.”

Một rừng trúc hiển hiện giữa hư không, ánh sáng xanh nhàn nhạt trải dài đến tận phương xa. Những phiến lá trúc giãy giụa trong gió, kiên cường chống chọi, rừng trúc càng lúc càng mở rộng, cứ như một chiếc bình phong, ngăn lại gió bão kẽ nứt.

Ly Ngộ Thiên ném cây gậy trúc đi xong thì cả người như bị lão hóa đi không ít. Khi lão quay đầu trở lại, lưng đã còng hẳn xuống, nom như một ông lão đáng thương bị mù mắt. Chỉ có điều, tốc độ lão quay trở về nhanh hơn lúc đi rất nhiều. Sau khi rời khỏi cây cầu được vài bước thì lão nhảy vọt lên cao, không bao lâu sau đã xuất hiện ở con đường ra vào Loạn Vực. Lão ném một Ngũ Hành Bàn xuống, đồng thời nói: “Thời cơ đã tới, mau mau trở về.”

***

Mấy ngày nay, Tô Lâm An đưa Sơn Thu Đường đi khắp nơi hái hoa sen.

Nàng dùng nguyên liệu ở Loạn Vực luyện chế ra một túi trữ vật giao cho Sơn Thu Đường, để hắn cất những hoa sen chưa hấp thu xong vào, còn nàng thì không cần. Nàng ăn hoa sen căn bản chẳng cần phải tiêu hóa, có thể bổ sung vào vòng tuần hoàn ngũ hành trong cơ thể ngay lập tức, bởi vậy không cần phải cất đi, cứ ăn luôn là được.

Hệ kim là giòn nhất, cắn nghe giòn rôm rốp.

Hệ mộc thì vừa vào miệng đã tan ra, không cần phải nhai.

Hệ thủy thì mát lạnh, khi đưa vào miệng có cảm giác dai dai.

Hệ hỏa thì đều bị Khoa Đẩu Hỏa nuốt trọn, có điều nàng cũng nếm thử rồi, hơi cay.

Còn hệ thổ, nói thật, cái này có vị tệ nhất, nói chung là cứ như đang ăn đất vậy.

Mới đầu Sơn Thu Đường còn sợ Tô Lâm An sẽ làm nổ chính mình, sau này nhận ra nàng có ăn bao nhiêu cũng không bị bội thực bèn mặc kệ, chỉ là thầm cảm thán trong lòng một phen, “Người này ăn giỏi thật đấy, nếu là người bình thường thì nuôi thế nào nổi.”

Linh thực cao cấp mà cứ nhét vào miệng bừa bãi, dạ dày nom thì bé tí, ấy vậy mà cứ như một cái hang không đáy, đúng là một con thú Thôn Kim, còn cả con ma thú thượng cổ gì ấy nhỉ?

Đúng rồi, Thao Thiết!

Chẳng phải cũng không khác nàng là mấy hay sao, dù có bao nhiêu thứ, nàng cũng có thể nuốt bằng sạch.



Còn mình, mấy ngày nay hắn mới hấp thu được năm đóa sen ngũ hành, không cách nào so sánh nổi, đúng thật là đáng thương.

Khi nghe thấy lời gọi của đại tế ti, Tô Lâm An còn đang nghịch bùn.

Thật ra nàng cũng khá được các tinh mị hệ mộc yêu thương, có điều tinh mị mộc chỉ thích dính trên người nàng, chui vào trong cơ thể nàng, nhưng lại không có sự tương tác quá rõ ràng. Trái lại, tinh mị hệ thổ lại tỏ ra vừa sợ lại vừa muốn lấy lòng nàng, cực kỳ đáng yêu. Cũng chẳng biết có phải là do nàng hay trêu tinh mị thổ quá hay không mà đám tinh mị này rõ ràng là thông minh và nhanh nhẹn hơn những tinh mị ngũ hành khác rất nhiều, dáng vẻ muốn dựa vào nàng nhưng lại sợ hãi khiến người ta không kìm được mà trêu đùa chúng.

Cục bùn nhỏ tụ lại với nhau, vẽ ra một bàn cờ tướng trên mặt đất, lại cho ra rất nhiều quân cờ.

Tô Lâm An nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, ngồi chơi cờ tướng một mình. Tuy đây là đồ chơi ở phàm gian, nhưng giới tu chân cũng khá thịnh hành, từng có một tu sĩ luyện chế một bộ cờ làm pháp bảo, nhốt người trên bàn cờ để chém giết, cũng tạo nên danh tiếng khá vang dội.

Mỗi lần nàng nhấc một quân cờ lên là cảm nhận ra được ngay là tinh mị hệ thổ ở trên run lẩy bẩy, quân cờ vốn đang cứng chắc lập tức mềm nhũn. Đợi sau khi đặt những quân cờ ăn được sang một bên, những quân cờ ấy còn hả hê đứng xem trò hề của đám bạn trên bàn cờ, điều này khiến Tô Lâm An thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Khi nghe thấy giọng của đại tế ti, nàng hơi tiếc nuối vỗ tay, “Ôi, ta phải đi rồi.”

Đại tế ti giục rất vội, không hề cho đám Tô Lâm An chút thời gian nào, Ngũ Hành Bàn từ trời cao giáng xuống, cùng lúc nó xuất hiện, giọng nói của đại tế ti cũng truyền tới, “Mau đi lên đây.” Tô Lâm An liếc qua là biết ngay đó là một pháp bảo phi hành có hệ cân bằng ngũ hành, có thể đưa họ ra khỏi Loạn Vực.

Nàng gọi Sơn Thu Đường lên Ngũ Hành Bàn, còn mình thì kéo Ly Hạo Thiên đã biến thành gỗ đang hấp hối ngồi lên, vừa mới ngồi vững, chưa kịp nói gì, Ngũ Hành Bàn đã mau chóng chuyển động, bay thẳng lên trời.

Biến mất trong Loạn Vực chỉ trong nháy mắt.

Người đã đi, bàn cờ và quân cờ dưới đấy vẫn còn đó.

Một lúc sau, quân cờ hợp lại thành một đống, rồi lại hợp với bàn cờ trên đất, chậm rãi ngưng tụ thành một hình người trên đất. Không khác người khổng lồ bằng bùn trong khu vực hệ thổ trước kia là mấy, đây chính là một người khổng lồ hệ thổ cao cấp vừa sinh ra, chỉ có điều thể tích nhỏ hơn rất nhiều, tầm hơn một tấc, nhưng ngũ quan rất rõ ràng, trông càng tinh xảo hơn.

Sinh linh cao cấp mới ra đời, thường thì sẽ không có thần trí và tư tưởng gì đó, nó lắc lư đi lại khắp nơi, không ngừng hấp thụ tinh mị hệ thổ trong không khí, lớn lên từng chút từng chút một, sau đó có một thần trí đơn giản, có thể nói ra được vài câu ngắn, không khác gì mới những người khổng lồ ngũ hành cao cấp khác.

Người bùn tí hon vừa được tạo thành loạng choạng đi về phía trước hai bước, giẫm phải thứ gì đó dưới đất, nó nhấc chân lên, chợt thấy trên bàn chân có một hạt giống không biết tên là gì dính vào.

Khắp cả hạt giống đều tản ra khí tức hệ thổ, nom xanh mướt, khá giống đại ma vương.

Nó nhìn hạt giống kia vô cùng thuận mắt, rõ ràng biết rõ đối phương là sinh linh hệ mộc, nhưng cũng không muốn buông tay.

Nó nghĩ một lúc, cẩn thận chôn hạt giống lên đầu mình, đợi nó đâm chồi nảy lộc ra hoa.

Cho dù rễ của hạt mầm sẽ cắm vào trong đất, nó cũng nguyện lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status