Ấn Công Đức

Chương 519 : Chương 519KẺ ĐIÊN



Chương 519KẺ ĐIÊN

Có câu thế nào ấy nhỉ, đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả mọi mưu hèn kế bẩn đều chỉ là mây bay.

Tô Lâm An định ra tay chế phục đại tế ti, chỉ là vào khoảnh khắc ra tay trong đầu nàng chợt nảy ra một ý. Nàng giả bộ trễ mất một bước, mặc cho cục than Mục Cẩm Vân bị đại tế ti tóm lấy. Nàng nắm lấy Tiên Sứ Lệnh, rạch một đường trong lòng bàn tay, dùng máu tươi tư dưỡng lệnh bài, bồi bổ cho nguyên thần Mục Cẩm Vân, sau khi đảm bảo được nguyên thần của hắn không bị đánh tan mới nói: “Cữu cữu, hắn thế nào rồi?”

Đại tế ti nghe thấy tiếng cữu cữu này, thần sắc hơi phức tạp.

Cũng chẳng hiểu a tỷ có rõ hay không, con gái này của nàng vì để sống mà có thể không hề do dự quỳ xuống xin ông trời tha mạng. Chỉ là ngay sau đó, trong hốc mắt đen ngòm của Ly Ngộ Thiên dường như có một ngọn lửa nhỏ bừng cháy, một ý niệm cấm kỵ trong lòng lan ra như cỏ dại, khiến cho cảm xúc của hắn chẳng hiểu sao mà trở nên kích động, trong ánh mắt nhìn Tô Lâm An cũng có chút e dè, kèm theo đôi chút u ám tối tăm ẩn trong đó.

“Đừng có gọi ta là cữu cữu.” Hắn thầm thì.

Hắn muốn nghe nàng gọi là cha.

Bờ môi Ly Ngộ Thiên mấp máy, hắn mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn lại, tiếp tục nói: “Hắn không chết được, ta sẽ duy trì sự sống cho hắn, ngươi không cần phải lo.”

“Ngươi không sao chứ?” Lão làm bộ lo lắng hỏi han.

“Khá ổn.” Vì để diễn kịch, Tô Lâm An thả ra chút khí tức tu vi của mình, cảnh giới Hoàng Huyết trung hậu kỳ, hơi kém đại tế ti, nhưng chênh lệch cũng không lớn.

Nàng là Yên La bạch ngọc, trước kia, khi tu vi thấp cũng khiến người ta không thể nhìn ra thực lực thật sự, nhìn qua chẳng khác gì một người bình thường, giờ cố tình che giấu thì lại càng không có kẽ hở.

Tu vi mà nàng để lộ vừa phải thích hợp, có thể khiến Ly Ngộ Thiên hơi kiêng kỵ, nhưng cũng không khiến lão nảy sinh cảm giác không thể khống chế.

Quả nhiên, Ly Ngộ Thiên không hề nghi ngờ nàng.

“Nếu như đã ổn thì tới đây giúp ta một tay.” Ly Ngộ Thiên đặt một phiến lá trúc lên miệng vết thương trên cơ thể hiện giờ của Mục Cẩm Vân, chỉ thấy sau khi lá trúc rơi xuống, một quầng lục quang phủ lấy cả cơ thể hắn, tiếp đó thương thế trên người hắn khôi phục ngay lập tức.

“Bỏ lỡ cơ hội lần này, nếu muốn cứu nương của ngươi thì chẳng biết còn phải chờ bao nhiêu năm nữa.” Nếu như Tô Lâm An giờ vẫn còn an phận, Ly Ngộ Thiên cũng không muốn xé rách mặt nạ, nhưng mấu chốt là hắn phải giữ thật chặt con tin trong tay.

Ly Ngộ Thiên đưa Tô Lâm An lên cây cầu, thấy Tô Lâm An chẳng hề hay biết mà bước tới, khóe miệng lão khẽ nhếch, tâm trạng khá là vui sướng. Nhọc nhằn chờ đợi suốt bao năm, cuối cùng lão cũng đợi được đến ngày hôm nay.

Trước đó, khi Tô Lâm An chịu thần phạt, hắn đã bắt lấy Sơn Thu Đường và Ly Hạo Thiên gần như đã biến thành cọc gỗ tới, lúc này hắn chỉ về phía Ly Hạo Thiên nói: “An, ép tinh mị hệ mộc trong người lão ta ra trước đã.”

Ép tinh mị hệ mộc ra, khôi phục lại tuần hoàn khí huyết của lão, một lần nữa biến người gỗ thành một cơ thể có máu thịt, như vậy mới có thể đúc lại cây cầu.

“Được!” Tô Lâm An cũng không hề chần chừ, ngoan ngoãn làm theo lời sai bảo, đồng thời còn sốt ruột hỏi: “Cây cầu này thật sự có thể nối lại tới giới tu chân sao?”

“Tất nhiên rồi!”

“Ta nhìn thấy một người bạn dưới cầu, tình hình của người đó có vẻ không ổn lắm.” Người mà Tô Lâm An nói đến là Tùng Trúc Kiếm. Tùng Trúc Kiếm vẫn còn sống, có lẽ nên nói là số mệnh của hắn khá may mắn, cũng chẳng biết cây cầu này dưới sự chủ trì của đại tế ti rốt cuộc đã nuốt lấy bao nhiêu sinh mạng rồi.

Tuy rằng lúc trước cây cầu này rất hung sát, cũng có mùi máu tanh nồng nặc, nhưng đối với Tô Lâm An thì mùi máu tanh khi ấy khá ôn hòa, nó nguy hiểm là bởi sức mạnh huyết mạch của chính nó quá mạnh, chứ không phải như hiện giờ, tràn ngập sát khí, cứ như có vô vàn oan hồn đang gào thét vậy.

Hoa trên cây cầu cũng đã trở thành sắc đỏ tươi thắm, ấy là màu sắc sau khi được ngâm trong máu tươi.

Nói cách khác, đại tế ti đã dùng rất nhiều người để tế cầu, cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến cho ảnh hưởng từ sức mạnh huyết mạch còn sót lại trên cây cầu biến mất, nếu không thì, đại tế ti căn bản không bước lên nổi.

Một cây cầu gãy mà chỉ cần người ta nhìn liếc qua là “quy thiên” ngay, há lại dễ chinh phục như vậy!

“Hắn đang lĩnh ngộ sức mạnh huyết mạch của Thần Hoàng, đừng để ý.” Ly Ngộ Thiên cũng chẳng buồn nhìn Tùng Trúc Kiếm, bĩu môi đáp.

Thấy Tô Lâm An còn muốn nói gì, Ly Ngộ Thiên phất tay ý bảo Tô Lâm An yên lặng, “Chính sự quan trọng, nương của ngươi vẫn đang chịu khổ.” Ngữ khí của câu này còn hơi bất mãn, giờ là thời khắc quan trọng để cứu a tỷ, vạn sự đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu gió đông, sao ngươi còn có tâm trạng hỏi mấy chuyện lung tung chứ!

Trong mắt lão, chẳng ai quan trọng bằng a tỷ!

Ly Ngộ Thiên ném Ly Hạo Thiên đang hôn mê đến mép gãy của cây cầu, sau đó lấy một hộp kim châm ra. Lão cầm kim châm, đâm một cây kim vào vị trí đá khí huyết của Ly Hạo Thiên. Kim này được đâm vào cực kỳ chậm, theo cây kim dần cắm vào, lá cây dưới chân Ly Ngộ Thiên sột soạt rung lên, còn đá khí huyết của ông ta cũng xuất hiện một tia sáng màu xanh. Sơn Thu Đường bị ném sang một bên đã mất đi sức hành động, nhìn cảnh này bỗng cảm thấy trái tim như bị thắt lại, dường như đá khí huyết của hắn cũng bị nứt ra! Lá trúc rung lên, đá khí huyết của hắn cũng run rẩy theo, khiến cơ thể của hắn dần co quắp lại, khóe miệng trào bọt mép, rõ ràng là vô cùng đau đớn.

Cơ thể của những võ giả bị ném vào Loạn Vực như họ đều đã bị đại tế ti động tay, mà hiện giờ, chính là lúc ám độc mà lão ta để lại trong người họ nổi tác dụng.

Tô Lâm An không can thiệp vào, nàng nhìn ra được, lúc này Ly Ngộ Thiên không hề nhằm vào Sơn Thu Đường. Lão chỉ tập trung hết sức thi triển tay nghề trên người tên tộc trưởng kia, Sơn Thu Đường chẳng qua là chịu ảnh hưởng, không nguy hiểm đến tính mạng, nếu như nàng chen vào, có thể sẽ khiến Ly Ngộ Thiên cảnh giác.

Ngón tay của Ly Ngộ Thiên dịch chuyển kim châm, chậm rãi đâm xuống, đợi đến khi cây châm được đâm hẳn vào trong, trên trán lão đã chảy đầy mồ hôi. Sau khi đâm xong cây châm đầu tiên, tốc độ ghim châm sau đó đã nhanh hơn, động tác của lão lưu loát như nước chảy mây trôi, chẳng mấy chốc lão đã cắm đầy những cây kim châm còn lại lên khắp các kinh mạch khí huyết của Ly Hạo Thiên, biến lão thành một con nhím.

Sau khi cắm xong cây châm cuối cùng, cả người Ly Hạo Thiên mau chóng phồng lên, cứ như lão ta đang chủ động thức tỉnh sức mạnh huyết mạch vậy, cơ thể càng lúc càng lớn, tựa như một ngọn núi nhỏ vắt qua cây cầu.

Cơ thể của lão bắt đầu run rẩy dữ dội, kinh mạch khí huyết quanh người đã co quắp, biến dạng trong cơ thể, kết cấu máu thịt cũng nảy sinh sự thay đổi, đây là, bí pháp sử dụng kim châm để thay đổi sức mạnh khí huyết của lão, khiến cho sức mạnh khí huyết của lão không bị giới hạn mà tiếp cận với huyết mạch Thần tộc.

Sự cải tạo như vậy chắc chắn là cực kỳ đau đớn, Ly Hạo Thiên đang hôn mê mà cũng bừng tỉnh vì quá đau. Sau khi mở mắt, lão nhìn thấy đại tế ti, muốn kêu cứu cũng chẳng nói nên lời, chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ từ trong cổ họng.

Đại tế ti như không thấy cơn đau của Ly Hạo Thiên, hắn chỉ cảm thán một câu, “Nữ vương đang phải chịu nỗi khổ phanh thây trấn áp, còn đau hơn như vậy gấp ngàn vạn lần.”

Nói đoạn, hắn đá thẳng Ly Hạo Thiên vào dòng sông máu dưới cây cầu.

Ly Hạo Thiên còn kêu một tiếng thảm thiết giữa không trung, sau khi lão rơi ùm xuống dòng sông máu thì không còn hơi thở nào. Tô Lâm An thấy sau khi cơ thể lão rơi xuống sông thì lập tức chia năm xẻ bảy, dòng sông cuồn cuộn sóng, làn sương đỏ ập lên mặt cầu, bao phủ lấy mép gãy trên đó.

Mặt cầu đã bắt đầu vươn về phía trước!

Đại tế ti mừng rơi nước mắt, trong hốc mắt trống rỗng kia lại có lệ nóng trào ra.

Mặt cầu mọc ra được thêm tấc nào, lão ta lại tiến thêm một bước theo, cả người rõ ràng là cực kỳ kích động, hai tay nắm chặt để ngang người, vai còn không kiềm chế nổi mà khẽ run lên. Mục Cẩm Vân bị hắn ta dùng lá trúc quấn ngang người, lá trúc nhòn nhọn dù là cung cấp linh khí cho hắn, lại là từng con dao nhắm thẳng vào cơ thể hắn.

Nàng chỉ cần động đậy một chút, lá trúc sẽ hóa thành lợi khí, tùng xẻo Mục Cẩm Vân.

Nàng vẫn luôn bồi bổ cho nguyên thần Mục Cẩm Vân, nhưng giờ mà hắn vẫn chưa tỉnh!

Tô Lâm An giờ là bán thần, tuy rằng thần thức rộng lớn, nhưng cũng không thể liếc qua là tìm được ra ngay nơi Mục Cẩm Vân giấu nhục thân, chỉ đành liên tục mở rộng thần thức, muốn tìm thấy nơi ấy, kết quả vừa nhìn qua đã vô cùng kinh ngạc.

Thành Mai có linh mộc bảo vệ bị biến mất đã thất thủ, vô vàn người bị trùng Huyết Duyên ký sinh khống chế, giết chóc và máu tanh bao trùm lấy cả một tòa thành, còn đám trùng Huyết Duyên thì đang mở rộng tới những tòa thành khác.

Mà kẻ cầm đầu tạo nên tất cả những chuyện này, giờ tựa như kẻ điên mất sạch tâm trí, tay múa chân hoa, tự nói tự đáp, “Chính là như vậy, đúng là vậy đấy…”

“A tỷ, ta tới rồi đây!”

Lão ngoái đầu lại nhìn Tô Lâm An, “Còn không mau đi theo.”

Dù sao thì lão ta cũng không có huyết mạch Thần tộc thật sự, sau khi sửa xong cây cầu cũng chỉ duy trì được trong một khoảng thời gian ngắn, thời gian không chờ đợi ai.

Tô Lâm An hỏi: “Vậy sau khi chúng ta cứu nương xong thì phải làm sao để trở về?”

Ngoại vực hiện giờ là một mớ hỗn loạn, những điều mà đại tế ti làm đã gây nên đả kích mang tính hủy diệt với thành Thất Tinh. Tên này đúng là một kẻ điên!

Ly Ngộ Thiên không đáp lời.

Hắn căn bản không hề muốn quay lại.

Sau khi trở về, a tỷ sẽ biết tất cả mọi chuyện mà hắn làm, chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn.

Vậy nên, bọn họ không thể về được. Chỉ cần không trở về, a tỷ sẽ chẳng biết gì hết. Hắn cũng chẳng có tình cảm gì với thành Thất Tinh, chỉ cần có thể được ở bên a tỷ, đâu cũng là nhà.

Thành Thất Tinh sẽ ra sao, hắn không quan tâm.

Mặt cầu mới nhanh chóng vươn dài thêm, Ly Ngộ Thiên không để ý tới Tô Lâm An nữa, chạy vụt đi trên cầu, Tô Lâm An có hơi chần chừ, cuối cùng vẫn là mau chóng đi theo.

Tuy nhiên vừa mới chạy được một quãng, Tô Lâm An bỗng thấy Ly Ngộ Thiên ngừng lại, huyết khí trên mặt sông càng lúc càng ít, mặt cầu không mọc thêm nữa, mà hiện giờ, vẫn còn cách kẽ nứt ngoại vực những ngàn trượng nữa. Lão sững ra, thịt dưới chân rơi từng miếng xuống, nếu như không kịp bổ sung, mặt cầu vừa mọc ra cũng sẽ biến mất.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Lâm An, để lộ một nụ cười cứng ngắc, “An, ngươi qua đây, giúp ta một tay nào.” Nàng có huyết mạch Thần tộc, không cần phải thi triển mật pháp nghịch chuyển huyết mạch!

Vẫn phải đi đến bước này.

Lão không muốn lấy mạng của nàng.

Thế nhưng xác thịt của Ly Ngộ Thiên không đủ để sửa cây cầu, cho nên, nàng không thể không chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status