Ấn Công Đức

Chương 528 : Chương 528TIN TỨC



Chương 528TIN TỨC

Tô Lâm An ngủ không được bao lâu. Nàng là do quá mệt nên mới ngủ thiếp đi, nhưng vì trong lòng có chuyện khiến nàng không yên tâm, ngủ cũng chẳng yên giấc, bởi vậy, dù cực kỳ khó khăn nhưng nàng vẫn cố gắng tỉnh lại.

Sau khi mở mắt, nàng phát hiện bọn họ đang ở trên một con đường lớn phồn hoa. Mục Cẩm Vân đeo một cái mặt nạ màu đen, che hơn nửa gương mặt, chỉ để lộ từ phần miệng trở xuống. Mặt nạ có màu đen giống với đá hắc diệu, bề mặt vẽ một bụi cỏ nhỏ bằng sợi tơ màu bạc, nhìn kỹ sẽ thấy, bụi cỏ đó trông chẳng khác nàng là bao, là mầm củ cải.

Hắn mặc áo bào cũng là màu đen, đầu vai và bên hông thêu hoa văn hình đám mây, ngoài ra không dùng bất cứ trang sức gì thêm, khiến người ta không khỏi nghĩ tới đêm dài tĩnh lặng.

“Nàng tỉnh rồi? Nàng đã ngủ hai ngày, nơi này là địa giới Thu hoang.” Đôi môi mỏng của hắn mấp máy, còn mang theo một cảm giác khó mà tả được.

Cảnh đẹp trước mặt, nhưng Tô Lâm An lại không có tâm trạng để thưởng thức.

Hai ngày, hai ngày đã trôi qua, Vũ Thương và Tiểu Bạch còn chưa xảy ra chuyện gì, chứng tỏ xác suất bọn họ trốn thoát được là rất lớn. Tô Lâm An thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng có một tin tốt.

Lúc này Nam Ly Nguyệt và nhà tổ của nàng ấy đều bị bắt mất, Khương Chỉ Khanh thì không rõ sống chết, nương vẫn còn bị phong ấn. Việc thì quá nhiều nhưng vẫn phải cẩn thận mà làm, gấp gáp cũng vô dụng.

Đến lúc này nàng mới có tâm trí bắt đầu quan sát xung quanh.

Tô Lâm An phát hiện mình đang ở trong một cái chậu hoa nhỏ, đất trong chậu dồi dào linh khí, tuy không thể sánh bằng tức nhưỡng, nhưng cũng là loại linh thổ hiếm thấy. Nàng cúi đầu nhìn, cái chậu gốm xanh mà nàng đang trồng ở trong này cũng là linh bảo thượng đẳng, bên trong còn có cả không gian chứa sông núi, trồng khá nhiều dược thảo. Nhìn là biết, ruộng thuốc đã được dày công chăm sóc, không hiểu sao lại xuất hiện trong tay Mục Cẩm Vân.

“Ta dùng đan phương để đổi lấy.” Ở trước mặt Tô Lâm An, Mục Cẩm Vân luôn là một người cực kỳ nhã nhặn, chậu hoa này thật sự là do hắn đổi lấy. Có điều quá trình không được “sóng yên biển lặng” như hắn nói.

Dĩ nhiên, đối với hắn thì chuyện khó nhất là hắn đã không giết người.

Đã làm là phải nói ra. Vì thế hắn lại nói: “Ta không hề giết người cướp bảo vật.”

“Ồ.” Ở giới tu chân mạnh được yếu thua, giết người cướp bảo vật là chuyện bình thường. Nàng cũng từng cướp đoạt pháp bảo của người khác, có giết người hay không thì nàng không nhớ rõ.

Thượng giới còn hung tàn hơn nhiều so với hạ giới, dù sao thì nguyên cái thượng giới đều thông qua Kiến Mộc chèn ép sinh linh hạ giới, hút máu hạ giới. Tô Lâm An cũng chẳng phải người lương thiện gì, nói thật ra nàng cũng chẳng hề có ràng buộc và quy tắc lớn như thế với người xung quanh.

Trước kia nàng hành thiện chẳng qua là bởi vì ấn Công Đức, nhưng giờ thì không cần.

Nàng không lo lắng được cho người khác.

Chẳng qua nàng tự có phán đoán của bản thân, tự biết cân nhắc.

Có điều, nếu như Mục Cẩm Vân có thể nghiêm túc đối xử với sinh mạng, vậy thì quá tốt rồi.

“Nơi này là thành Lạc, thủ phủ của châu Hà Lạc, Thu hoang, cách đồng bằng Cổ Tỉnh không xa lắm, ta đã tìm trận truyền tống gần nhất để tới đây.” Vị trí lúc trước của bọn họ ở vùng cực bắc xa xôi mà đồng bằng Cổ Tỉnh lại tít phía nam, cách nhau khá xa. Đã thế còn vô số thế lực không rõ nằm giữa hai nơi, hắn có thể tới đây trong vòng hai ngày đã là nhanh lắm rồi, ít nhất cũng nhanh hơn là bay tới đây.

Mặc dù bây giờ Mục Cẩm Vân có khả năng xé rách không gian, dịch chuyển tức thời, nhưng ở trên thượng giới mà sử dụng năng lực tùy ý như vậy chỉ sẽ khiến đại năng chú ý tới, ít nhất thì lúc này hắn không thể để bị phát hiện. Sức mạnh lớn nhất của trùng Huyết Duyên là ở nguyên thần, mà nguyên thần của hắn bị thương nghiêm trọng, tương đương với việc sức mạnh bị giảm đi hơn nửa.

Thu hoang có tổng cộng mười ngàn lẻ tám thành.

Lựa chọn nơi này là bởi vì chỗ này có thế lực có mạng lưới giao thiệp. Lúc đầu Mục Cẩm Vân đi ra từ vực Cửu Cực đã dùng cơ thể của Lạc Hiên, sau khi ra ngoài thì tiến hành sát phạt rất quyết đoán, loại bỏ những thế lực có ý đồ lật đổ Lạc Hiên, đoạt lại ấn thành chủ mà Lạc Hiên đã không bảo vệ được, đem thành Lạc nắm chắc trong tay. Dù cho cơ thể của Lạc Hiên đã bị gió bão khe nứt xé thành mảnh vụn nhưng đám thuộc hạ của hắn vẫn có thể quản lý thành Lạc đâu ra đấy.

“Không chỉ thành Lạc, bây giờ toàn bộ châu Hà Lạc đều là địa bàn của chúng ta.” Cách Mục Cẩm Vân một trượng phía sau lưng là một cô gái mặt bộ đồ đen, trên mặt nàng ta là nụ cười cứng ngắc, khóe miệng mở vừa đủ để lộ ra tám cái răng.

“Nàng ta là đại...”

“Ta bây giờ là Hứa Thanh.” Hứa Thanh nhanh chóng đáp lời.

Lại là một tu sĩ bị trùng Huyết Duyên không chế. Mặc dù bây giờ không thể thi triển nguyên thần một cách tùy ý nhưng Tô Lâm An chỉ nhìn vẻ mặt của đối phương cũng có thể đoán ra được. Lúc này, sắc mặt của Hứa Thanh nhợt nhạt, nụ cười cứng ngắc, rõ ràng muốn lại gần Mục Cẩm Vân nhưng lại không thể không đứng cách xa như vậy.

Nguyên nhân chỉ có một, là bởi vì mùi của nàng quá mức khó chịu, đối với trùng Huyết Duyên thì tới gần nàng là một sự thách thức vô cùng lớn.

“Thượng giới cũng có trùng Huyết Duyên à, ở đây mà ngươi cũng có thuộc hạ rồi cơ đấy?” Tô Lâm An than thở một câu.

“Vực Cửu Cực của Thu hoang có trùng Huyết Duyên, nhưng không nhiều. Nàng ấy không phải thuộc hạ.” Mục Cẩm Vân hơi ngừng lại, “Là bạn.”

Con sâu Đại Bạch vì cứu hắn mà chết.

Mà Hứa Thanh lại thích Đại Bạch. Sau khi Đại Bạch chết, nó nói muốn tiếp tục thay Đại Bạch chăm sóc hắn.

Vì thế, họ là bạn.

Lúc trước, chẳng qua là hắn cảm thấy rung động, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện, xác định quan hệ giữa hắn và Hứa Thanh là gì. Nhưng Mục Cẩm Vân có thể chắc chắn, chỉ cần Hứa Thanh không có ý định làm hại Tô Lâm An, hắn có thể làm bạn với Hứa Thanh.

Bây giờ nói cho Tô Lâm An biết hắn có bạn, chắc hẳn nàng sẽ vui vẻ hơn.

“Ngươi có bạn bè rồi, tốt quá.” Nghe nàng nói vậy, hắn biết hắn đã đoán đúng rồi, bèn gật đầu nói: “Sau khi ta rời đi, Hứa Thanh đã quản lý thành Lạc.”

“Hứa Thanh nghe ngóng được ít tin tức.” Lúc nói tới đây, cả hai bỗng nghe thấy vang lên một tiếng “Bịch” sau lưng. Cuối cùng thì Hứa Thanh cũng không chịu nổi nữa, gục ngã xuống đất. Nhưng nàng ta cũng không ngất đi, còn gắng gượng định đứng dậy, song nàng ta chống hai tay lấy đà mãi vẫn không đứng dậy được, cuối cùng nàng ta chỉ có thể vừa nôn ọe vừa nói: “Tiểu Vân, làm sao ngươi có thể làm được?”

“Ta sắp bị hun đến nỗi sắp ngất xỉu rồi đây, vậy mà ngươi lại còn có thể ôm nó.”

“Hôi quá đi mất!”

Nàng ta thấy Mục Cẩm Vân có thể chịu được cái mùi đó nên cho rằng bản thân cũng có thể. Ai ngờ nàng ta mới đứng gần chưa bằng thời gian đốt một nén nhanh đã không thể chịu nổi. Nàng ta rất muốn nghiền nát cái cây nhỏ xíu kia, đó là sự chán ghét cùng nỗi sợ hãi toát ra từ tận đáy lòng, khiến nàng ta hoang mang không bình tĩnh được.

Nhưng mà nàng ta không làm được.

Nàng ta cảm giác được bản thân không thể, đồng thời cũng hoàn toàn không có cơ hội để thử. Nhìn Tiểu Vân cẩn thận chăm sóc cái cây đó đến vậy, Hứa Thanh cũng hiểu là bản thân không thể động tới cái cây hôi rình đấy được. Sau khi sống ký sinh trên người rất nhiều nhân loại, cắn nuốt rất nhiều nguyên thần, trùng Huyết Duyên đã trở nên vô cùng thông minh, nàng ta không còn là con trùng Huyết Duyên dốt nát vô tri ở dưới vực Cửu Cực nữa rồi.

Đồng thời nàng cũng biết rõ hơn rằng, trong cơ thể của Tiểu Vân mà nàng ta cùng với Đại Bạch muốn chăm sóc có một sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ khác thường. Đặc biệt là lần này trở về, hắn lại càng mạnh mẽ hơn, sinh ra đã có khả năng áp chế bọn họ, là đế vương của bọn họ.

Đối với vương, bọn họ chỉ có thể phục tùng. Nhưng nàng ta thì khác, vương nói, bọn họ là bạn.

Vì thế nên nàng ta có thể gọi hắn là Tiểu Vân. Và cũng vì là bạn bè, nàng ta mới thật lòng khuyên, “Tiểu Vân à, đừng có ôm chậu cây kia nữa có được không?”

Mục Cẩm Vân không đáp lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh lập tức im lặng.

Sau khi nàng ta lảo đảo đứng dậy rời đi, Mục Cẩm Vân bèn nói: “Trận kiếm bị hủy đã gây ra ảnh hưởng rất lớn.”

“Bây giờ các nơi đều đang gia cố lại phong ấn, chính là những nơi Thiên Ma ngoại vực chết, vực Cửu Cực cũng không ngoại lệ.” Ban đầu không chỉ có mình nữ vương tới, nàng còn dẫn theo thuộc hạ. Nhưng những Thiên Ma đó không phải hoàng tộc, chết rồi không thể sống lại, song sát khí khí huyết Thiên Ma có ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với toàn bộ giới tu chân. Vực Cửu Cực chính là nơi có một Thiên Ma đã chết, cùng chính vì thế nơi đó mới xuất hiện trùng Huyết Duyên.

“Bọn họ lo sợ Thiên Ma một lần nữa tới quấy nhiễu, bởi vậy bây giờ lòng người ở khắp nơi đều hoang mang.”

“Phải rồi, ta đã giết Thu Mộc Ca, giờ thì Thu hoang tạm thời nằm trong tay chúng ta.”

Thu Mộc Ca, hoang chủ Thu hoang, kẻ đã dùng một chưởng hủy diệt Thập Vạn Đại Sơn, cũng là vị đại năng thượng giới luôn truy đuổi những người sống sót của châu Vân Lai. Đầu tiên y tìm được đồng bằng Cổ Tỉnh, định bắt được phân thân của Tô Lâm An và Khương Chỉ Khanh, kết quả không những không thành công mà còn rơi vào thế hạ phong.

“Thu Mộc Ca dùng một chưởng san bằng Thập Vạn Đại Sơn, vốn dĩ đã bị quy tắc Thiên đạo trừng phạt, trên người vẫn còn bị thương. Ở đồng bằng Cổ Tỉnh, y bị Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn nổi điên đánh cho bị thương nặng, trốn về vực Cửu Cực dưỡng thương nên đã bị bọn ta ký sinh.”

Ký sinh trên người Thu Mộc Ca, mấy người Mục Cẩm Vân có thể nhìn thấy rất nhiều hình ảnh lúc Thu Mộc Ca còn sống từ nguyên thần của y. Trong đó có cả hình ảnh phân thân của Tô Lâm An kề vai chiến đấu cùng Khương Chỉ Khanh.

Hai người phối hợp ăn ý khiến cho Thu Mộc Ca chịu không ít đau khổ.

Mặc dù đây chỉ là phân thân của Tô Lâm An, nhưng hắn vẫn thấy rất chướng mắt.

Cũng không biết phân thân đó có phát sinh chuyện gì với Khương Chỉ Khanh hay không. Tuy nói bình thường phân thân sẽ không ảnh hưởng đến bản tôn, nhưng chính bản thân Tô Lâm An đã là sự tồn tại rất đặc biệt, là con cưng của Thiên đạo, phân thân của nàng sẽ có sự thay đổi thế nào cũng rất khó nói.

Dù phân thân của nàng bị tiêu diệt, tinh huyết bị người ta cắn nuốt mà vẫn có thể truyền ký ức tới bản tôn của nàng ở đây.

Đây cũng đã là điểm không bình thường.

Mục Cẩm Vân không thích cảm giác này, hắn sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bởi vậy trong lòng vô cùng lo lắng. Có điều, những lo lắng này hắn sẽ không để cho Tô Lâm An biết được.

“Thu Mộc Ca muốn tìm ấn Công Đức.”

“Ừ, chuyện này ta biết.” Lúc đầu Khương Chỉ Khanh cũng có nói.

Hắn yên lặng trong thoáng chốc, lại nói tiếp: “Người bắt Nam Ly Nguyệt là nghi chủ Nam Cung Ly, cũng chính là chủ nhân của kiếm linh ở hồ Kiếm.”

“Hình như Nam Cung Ly có quan hệ với Nam Ly gia. Bọn ta đang điều tra, trước mắt mấy người Nam Ly Nguyệt sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng.” Mục Cẩm Vân biết Tô Lâm An lo lắng cho đám người Nam Ly Nguyệt nên chủ động nói ra.

Vẫn còn một tin nữa, nhưng có nên nói hay không cũng khiến Mục Cẩm vân đắn đo rất nhiều.

Hắn đắn đo suốt cả một ngày.

“Lão tổ tông của Nam Ly Nguyệt là từ thượng giới trốn xuống hạ giới.” Nhà tổ đó có ẩn chứa thuật ngũ hành, nếu không phải bên trong không có căn nguyên ngũ hành thật sự, chỉ e là đã sớm hình thành một tiểu thế giới, quả thật là báu vật, ở trên thượng giới cũng hiếm thấy.

Tô Lâm An gật đầu, “Không ngờ bọn họ lại có quan hệ với một đại năng Thiên Tiên tột đỉnh trên thượng giới.”

Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu nhưng nếu thật sự có thù hận thì Thiên Tiên có thể giết họ dễ như trở bàn tay. Chỉ một cái nhìn của những kẻ đó cũng có thể giết chết tất cả bọn họ. Nếu đã không giết người mà chỉ muốn mang người đi thì phần nhiều sẽ là cơ duyên chứ không phải nguy hiểm.

Chỉ hy vọng là chuyện tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status