Ấn Công Đức

Chương 529 : Chương 529NGHI CHỦ



Chương 529NGHI CHỦ

“Khi nào nàng có thể khôi phục hình người?” Nhìn mầm củ cải trong chậu hoa, Mục Cẩm Vân đột nhiên lên tiếng hỏi.

Tô Lâm An thoáng suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ là có thể rồi, chẳng qua sẽ khá mệt mỏi, hơn nữa không biết có thu hút sự chú ý của Thiên đạo hay không.”

Nàng bị Thiên đạo trừng phạt nên mới biến thành mầm củ cải để tự vệ, cũng là lấy hơi thở của Yên La bạch ngọc che giấu sức mạnh khí huyết của võ giả ngoại vực. Đây là do nàng cố ý chứ không phải do cảnh giới tu vi bị suy giảm mà biến trở về nguyên hình.

Nàng không giống hoa yêu bình thường. Hoa yêu phải đạt tới cảnh giới tu vi nhất định mới có thể biến thành người, mà Yên La bạch ngọc vừa ra đời đã có hình người. Lúc này cơ thể nàng là Yên La bạch ngọc thì đương nhiên cũng sẽ như vậy.

Nhắc tới hoa yêu, nàng nhớ ra lúc trước từng thu nhận hai hoa tinh làm thuộc hạ: Hồng Phất và Lục Ý. Các nàng cũng trốn trong hư không vô tận, không biết có gặp được Vũ Thương với Tiểu Bạch hay không.

Thấy ánh mắt sáng rực của Mục Cẩm Vân nhìn mình, Tô Lâm An nghĩ hay là cứ biến thử thành người xem. Không cần pháp quyết gì hết, chỉ là bản năng thôi.

Nàng cũng muốn biết Thiên đạo sẽ khoan dung được cho nàng tới mức độ nào.

Lá của nàng lóe sáng, ý bảo Mục Cẩm Vân đặt nàng xuống, sau đó một kết giới xuất hiện giữa không trung, bao phủ lấy họ.

Nơi này là thành Lạc, bọn họ lại đang ở trên con đường lớn gần với phủ của chủ thành, rất ít người qua lại. Mục Cẩm Vân đột nhiên biến mất cũng chẳng có ai dám hỏi tới. Đợi sau khi kết giới xuất hiện, Tô Lâm An mới dè dặt vung vẩy chiếc lá, sau đó nàng thử di chuyển rễ của mình, từ từ cảm nhận rồi nói: “Ta phải ra ngoài đã.”

Rễ là tóc.

Nếu không ra ngoài thì chẳng phải là nàng sẽ cắm đầu trong đất sao?

Mầm củ cải chui ra khỏi đất, vừa định trèo xuống đất lại bị Mục Cẩm Vân ôm trong tay. Tô Lâm An lầm bầm: “Chẳng nhẽ ta biến thành người rồi ngươi vẫn có thể dùng tay bế à?”

“Trùng Huyết Duyên không nằm trong quy tắc Thiên đạo, có lẽ nàng ở gần ta sẽ khá hơn.” Mục Cẩm Vân thong thả giải thích.

Tô Lâm An nghĩ cũng đúng.

“Vậy ta biến hình đây.” Nàng nhắc nhở.

Nàng nói xong, đầu tiên là cẩn thận lay lay lá cây, sau đó vừa nghĩ một cái thì củ cải đã biến thành người. Cơ thể của nàng vừa có cảm giác rơi xuống thì cũng chính lúc đó, nàng cảm nhận được eo mình bị nắm thật chặt, cả người bị hắn ôm ngang vào trong lòng.

“Ôm chặt một chút.”

Tô Lâm An lập tức đưa tay ra vòng qua cổ hắn, người cũng chủ động sáp lại gần hơn.

Trùng Huyết Duyên mới chính là con cưng của Thiên đạo, ông trời căn bản chẳng thèm quản nó. Giống như nàng là đệ tử giỏi nhất của họ, sư phụ sẽ có những đặc cách và thưởng riêng, nhưng cũng ngày ngày đốc thúc nàng. Còn Mục Cẩm Vân chính là đệ tử kém nhất, sự phụ chẳng thèm để ý tới, dù có phạm lỗi cùng lười trừng phạt hắn.

Ôm chặt trùng vương trùng Huyết Duyên đến mức không có lấy một khe hở! Lúc Tô Lâm An ôm chặt hắn, còn ngửa đầu nhìn mặt hắn, cùng không phải là có tâm tư thầm kín gì chủ yếu là muốn nhìn xem hắn có nôn hay không...

Nếu như hắn nôn, nàng cũng phải né tránh trước!

Tình yêu giữa trùng Huyết Duyên và linh mộc bảo vệ trắc trở như vậy đó!

...

Mục Cẩm Vân cúi đầu nhìn người trong lòng.

Tóc nàng vốn ngắn.

Trước khi từ ngoại vực tới đây, nàng còn cắt tóc đưa cho Tùng Trúc Kiếm để cho hắn đưa cho hoa linh Tường Vi, thế là đã bị trời phạt một trận. Lúc này mái tóc nàng vừa khô lại vàng hoe, không khác gì ổ gà.

Sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ, ngày cả làn da cũng không còn trắng nõn như lúc trước mà hơi vàng, cả người cực kỳ tiều tụy. Nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng chói như vậy, bị nàng nhìn chằm chằm như thế khiến Mục Cẩm Vân cảm thấy hai tai đã đỏ ửng cả lên.

Bởi vì bị thương nên hơi thở trên người nàng cũng không gay mũi như trước nữa, khiến cho lòng Mục Cẩm Vân hơi ngứa ngáy, lỡ như lần này hắn không nhịn được thì sao?

Lúc hắn định cúi đầu xuống, thì thấy Tô Lâm An hơi cử động, “Thả ta xuống, ta muốn thử chút.”

Lòng hắn rối loạn, còn nàng thì chẳng bị ảnh hưởng, lúc này nàng chỉ muốn thử xem áp chế của Thiên đạo đối với mình như thế nào.

Mục Cẩm Vân cũng không muốn trói buộc nàng, bất đắc dĩ nới lỏng tay, mím môi ngừng cười.

Đợi tới khi nàng cẩn thận bước về phía trước, sự khó chịu kia lập tức biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng. Cơ thể giống như kiếm sắc rời vỏ, mũi kiếm hướng thẳng lên bầu trời.

Nếu trời có phạt, hắn sẽ lao lên đón lấy!

Tô Lâm An từ từ đi mấy bước về phía trước, vừa đi vừa đề phòng ông trời trên đầu.

Trên đỉnh đầu bầu trời xanh thẳm, trời quang không mây, mặt trời đỏ treo trên cao, vô cùng chói mắt.

Lúc cách Mục Cẩm Vân một trượng, trên trời xuất hiện một đám mây đen, trong lòng Tô Lâm An run lên một cái, không kìm được nói: “Ông trời chết tiệt, chẳng lẽ lại định tạo sấm sét nữa hả?”

Chỉ thấy Mục Cẩm Vân bước tới, siết chặt tay nàng, cùng lúc đó trên người hắn bắn ra một luồng kiếm khí, đánh tan đám mây đen kia.

Nếu là mây thiên kiếp thật, sao lại có thể bị đánh tan dễ dàng như vậy?

Khóe miệng Mục Cẩm Vân cong cong, cười tủm tỉm nói: “Xem ra ta rất hữu ích.”

“Nàng chỉ có thể đi theo ta nửa bước không rời.”

Tô Lâm An nhíu mày, liếc hắn một cái.

Mục Cẩm Vân hơi suy nghĩ một chút, sửa lời: “Ta đi theo nàng nửa bước không rời.” Sửa lời cực nhanh, có thể nói là phản ứng khá nhạy đó...

Tô Lâm An: “...”

Thử nghiệm nhỏ này rõ ràng không thể nói được là do trùng Huyết Duyên, nhưng nhìn gương mặt đẹp trai của Mục Cẩm Vân, nàng cũng chẳng hề phản bác, chỉ nói: “Xem ra với trạng thái này thì sẽ không bị Thiên đạo phát hiện.”

Tuy nói là hình người nhưng lá chắn linh khí xung quanh nàng vẫn còn, có thể phong tỏa hơi thở của nàng, không khiến nàng bị Thiên đạo bài xích.

“Ta thử nguyên thần xem sao.”

Nơi này cách đồng bằng Cổ Tỉnh không quá xa.

Nàng muốn phóng thần thức ra ngoài, lén liếc nhìn đồng bằng Cổ Tỉnh.

Sau đó sẽ kiểm tra một chút hư không bên ngoài đồng bằng Cổ Tỉnh, thử liên lạc với đám Tiểu Bạch.

Lúc nàng đang phóng thần thức ra bên ngoài, bầu trời quang đãng bỗng nổ “Oành” một tiếng, đánh nát con sư tử đá ở chiếc cổng ngay sau lưng bọn họ thành bụi phấn. Khoảnh khắc hạt mưa rơi xuống, khắp đất trời giống như bị phủ lên một tấm màn che bằng nước.

Sương mù mù mịt kéo tới, trong nháy mắt, thành Lạc chìm trong sương mờ.

Thời tiết đột nhiên thay đổi cùng uy áp khiến cho người đi đường đều bị dọa sợ, trong nháy mắt trên đường lớn không còn một bóng người.

Mục Cẩm Vân lập tức kéo tay Tô Lâm An vào trong lòng quát, “Đừng thử nữa.”

“Dù cho nguyên thần của nàng yếu ớt nhưng bản thân cảnh giới nguyên thần vẫn như cũ, ở ngoại vực, tu vi của nàng đều đã tới cảnh giới Nhập Thần, phóng ra ngoài tất nhiên sẽ bị Thiên đạo diệt trừ.” Nơi này là thượng giới châu Vân Lai, ngoại vực chẳng phải cũng là thượng giới của nơi này sao.

Thực lực bây giờ của Tô Lâm An đã không được nơi này chấp nhận. Nàng lại hạ thấp thân phận thật của mình xuống như trước mắt mới không bị Thiên đạo đánh chết đã là ông trời vô cùng yêu thương rồi.

Tô Lâm An chỉ có thể thu lại thần thức, ngoan ngoan an phận thủ thường.

Mục Cẩm Vân ôm Tô Lâm An ngồi dưới mái hiên, mưa rả rích rơi xuống đất, tạo nên vô số gợn nước lăn tăn. Mục Cẩm Vân bỗng lên tiếng.

“Hắn chưa chết.”

Đột nhiên nhắc tới “hắn”, Tô Lâm An còn hơi ngờ vực, chợt hỏi: “Tô Tiễn?”

Tuy nói bản tôn không phải phân thân nhưng Tô Lâm An vẫn cực kỳ để ý. Nàng theo bản năng nghĩ Mục Cẩm Vân đang nhắc tới Ma quân Phệ Hồn, có điều sau khi nàng lên tiếng hỏi, khóe miệng Mục Cẩm Vân vốn hơi mím lại cũng ngoác ra vì cười. Mặc dù chưa thành tiếng nhưng khóe miệng cùng cơ thể đột nhiên thả lỏng của hắn đã để cho Tô Lâm An biết rằng, lúc này tâm trạng hắn vô cùng tốt.

Giống như vừa thở phào vậy, bỏ hết những ưu tư chất chứa trong lòng ra ngoài.

“Khương Chỉ Khanh.” Nội tâm Mục Cẩm Vân cực kỳ đắn đo, có nên nói tình hình của Khương Chỉ Khanh cho Tô Lâm An biết hay không.

Hắn biết giấu giếm cũng không hay, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết. Nhưng nói rồi sẽ lại có những lo lắng khác. Vì thế cuối cùng, hắn quyết định chờ tới lúc Tô Lâm An biến thành hình người rồi mới nói. Hắn không thể nhìn những thay đổi bé xíu từ cái lá của nàng để đoán tâm trạng của nàng, nhưng khi biến thành hình người thì có thể. Thông qua ánh mắt, thay đổi dù là rất nhỏ của vẻ mặt, có lẽ hắn có thể đoán được, rốt cuộc tình cảm mà nàng dành cho Khương Chỉ Khanh là như thế nào. Phân thân của nàng có ảnh hưởng tới nàng hay không.

“Không chết thì tốt.” Tô Lâm An đáp.

Dựa vào những ký ức mà phân thân truyền tới, lúc cùng Khương Chỉ Khanh kề vai chiến đấu, cũng có hình ảnh Khương Chỉ Khanh tới cứu nàng. Tuy không cứu được nhưng vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của hắn vẫn khắc vào trong mắt phân thân, trừ Tô Tiễn thì hình ảnh khắc sâu nhất chính là của Khương Chỉ Khanh.

Phân thân đã chết, nàng không biết được rốt cuộc phân thân của nàng và Khương Chỉ Khanh đã xảy ra chuyện gì, nhưng quan hệ chắc cũng không tệ.

Khương Chỉ Khanh cũng là cố nhân của châu Vân Lai, nàng cũng từng rung động trước hắn. Tuy hắn từng đánh tan nguyên thần của nàng nhưng cũng cho nàng ấn Công Đức và Yên La bạch ngọc để nàng sống lại, trong chuyện này có ẩn giấu sự thật gì thì trước mắt, nàng cũng không biết. Nhưng cho dù thế nào thì nàng cũng là người được lợi.

Khương Chỉ Khanh là ân nhân.

Hắn không chết thì tốt rồi.

Tô Lâm An cũng vì thế mà thở phào, trên mặt thoáng nở nụ cười.

Đồng bằng Cổ Tỉnh gặp phải nguy hiểm lớn như vậy, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Trước mắt thì những người bạn cũ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, cũng chỉ mất một phân thân của nàng, đây đã là may mắn trong xui xẻo rồi.

“Hắn chỉ bị Thiệu Lưu Tiên, nghi chủ giới Thái Âm bắt đi.” Mục Cẩm Vân nhìn Tô Lâm An không chớp mắt, quan sát từng thay đổi nhỏ trên mặt nàng, chậm rãi nói: “Thiệu Lưu Tiên nói nửa năm sau sẽ tiến hành lễ song tu.”

Thiệu Lưu Tiên tự nhận sẽ không cưỡng ép người khác, cô ta sẽ khiến đối phương cam tâm tình nguyện cưới cô ta. Vì thế trước khi thành thân sẽ tiến hành vun đắp tình cảm, nửa năm coi như khoảng thời gian lâu nhất mà cô ta để lại từ trước tới giờ. Xem ra cô ta rất coi trọng Khương Chỉ Khanh, cũng cảm thấy Khương Chỉ Khanh sẽ không dễ dàng bị cô ta “thu phục” như vậy.

Mặt Tô Lâm An cứng đờ, kinh ngạc nói: “Lễ song tu?” Là song tu mà nàng đang nghĩ tới sao?

“Khương Chỉ Khanh sẽ trở thành phu quân thứ một trăm lẻ tám của Thiệu Lưu Tiên.”

Tô Lâm An kinh ngạc há hốc miệng, “Uầy!”

Một trăm lẻ tám? Nhiều vậy sao? Nghi chủ Thiên Tiên tột đỉnh mà lại có sở thích thế này? Khương Chỉ Khanh đúng là có dáng vẻ rất ưa nhìn, ngay cả nghi chủ cũng bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, muốn cùng hắn kết duyên vợ chồng.

Đây là chuyện tốt hay xấu, Tô Lâm An cũng không nói chắc được. Trở thành phu quân của nghi chủ, thân phận của hắn cũng tăng dần theo đó, tài nguyên tu luyện nhất định là xài mãi mà không hết.

Dĩ nhiên đối với kiếm tu cứng cỏi hiên ngang như Khương Chỉ Khanh thì chắc chắn là không muốn nhận những thứ này.

“Phu quân lúc trước của Thiệu Lưu Tiên đều chết cả rồi.” Mục Cẩm Vân nói tiếp, “Sau khi thành thân, dài nhất là sống một ngàn năm, ngắn nhất chỉ được một ngày.”

Tô Lâm An nhất thời nhíu mày.

Nàng không có suy nghĩ quá nhiều, nếu Khương Chỉ Khanh sẽ chết vì chuyện này thì nàng cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status