Ấn Công Đức

Chương 530 : Chương 530GHEN



Chương 530GHEN

“Rốt cuộc chuyện của Thiệu Lưu Tiên là sao?”

Tu vi thế nào, giỏi cái gì, nơi thành thân là ở đâu? Sẽ mời những ai tới dự lễ? Làm sao thì mới vào được để cứu người ra một cách trót lọt?

Nháy mắt, trong đầu Tô Lâm An đã lóe lên những câu hỏi đấy, tuy cảm thấy khó khăn nhưng nàng cũng không sợ. Thiệu Lưu Tiên là nghi chủ thì có làm sao chứ, nàng muốn gỡ bỏ phong ấn của nương nàng, chẳng sớm thì muộn cũng phải đối đầu với Thiệu Lưu Tiên. Cả hai đã được định sẵn sẽ phải có kẻ sống người chết.

“Thiệu Lưu Tiên, kiếm tu, cũng giỏi trận pháp, nghi chủ giới Thái Âm. Có hàng nghìn hàng vạn tín đồ trong tay, cảnh giới Thiên Tiên đỉnh phong. Nếu như cưỡng ép thu nạp niệm lực của tín đồ thì đoán chừng có thể đạt tới cảnh giới Nhập Thần trong thời gian ngắn.

“Phong ấn ở trận kiếm là do Thiệu Lưu Tiên bố trí.”

Hóa ra Thiệu Lưu Tiên cũng là kiếm tu, chẳng trách lại nhìn trúng Khương Chỉ Khanh.

Kiếm tu đều rất ngoan độc, nghìn năm vạn năm chỉ tu một kiếm. Sức chiến đấu vượt xa so với những tu sĩ khác, một kiếm tu Thiên Tiên tột đỉnh, lại giỏi trận pháp lại có niệm lực mạnh mẽ như vậy...

Thật sự rất khó đối phó.

Chỉ là cô ta rõ ràng biết trận kiếm đã bị phá, Thiên Ma ngoại vực rất có khả năng sẽ xuất hiện trở lại, thế mà vẫn còn có tâm trạng đi song tu, quả nhiên là người coi trọng sắc đẹp hơn hết tất cả sao? Hoặc là nói, cô ta cảm thấy Thiên Ma ngoại vực không quá khó đối phó?

Nếu như là vế sau thì đã chứng minh truyền thuyết nói về Thiên Ma ngoại vực ở giới tu chân chỉ hoàn toàn là giả. Cái gì mà mọi người liều mạng phá hủy cầu xương, ngăn Thiên Ma ngoại vực tiến vào, đều là do bọn họ dựng lên, có lẽ chính là để tăng cường tín ngưỡng của tín đồ.

Dù sao thì bọn họ cũng đã ngăn cản được Thiên Ma ngoại vực xâm phạm, cứu vớt toàn bộ chúng sinh thiên hạ!

“Nàng muốn đi cứu Khương Chỉ Khanh?” Mục Cẩm Vân đang ôm Tô Lâm An ngồi dưới mái hiên ngắm mưa, lúc hắn giả vờ lơ đãng hỏi chuyện này, tay hơi buông lỏng, sau khi đặt Tô Lâm An ngồi xuống bên cạnh, hắn lại cảm thấy biểu hiện quá rõ ràng cho nên cực kỳ mất tự nhiên mà hơi vặn vẹo cổ tay.

Giống như Tô Lâm An quá nặng, hắn ôm không được mới phải đặt xuống.

Tô Lâm An: “...”

Mặc dù cơ thể củ cải của nàng quả thật rất nặng, nhưng thực lực của Mục Cẩm Vân bây giờ hơn khi xưa rất nhiều, cũng đã là cảnh giới Thiên Tiên sơ kỳ rồi, sao có thể mỏi tay chứ. Động tác giả của hắn quá lộ liễu, rõ ràng là đã viết hết sự khó chịu lên người, mỗi một tấc da thớ thịt tản ra hơi thở khiến người khác lo sợ.

Bây giờ hai người bọn họ như hình với bóng, luôn ở cùng nhau không rời, Tô Lâm An không muốn lừa hắn, mà cũng không lừa được hắn.

Vì thế nàng nói thẳng: “Cũng phải nghĩ cách thôi.” Sau đó nàng len lén liếc trộm Mục Cẩm Vân, do hắn đeo mặt nạ nên chỉ có thể nhìn thấy được môi hắn chứ nàng cũng không biết vẻ mặt của hắn lúc này ra sao. Dùng thần thức có thể quan sát nhưng tình huống của nàng không cho phép, chỉ có thể dùng mắt nhìn.

“Ha.”

Chết cha, tên này cười lạnh rồi.

“Ta đi cùng với nàng.”

Nàng cứ có cảm giác lo lắng khi nghe câu nói này, hắn nói đi, là đi giết người hay cứu người? Chỉ sợ Khương Chỉ Khanh không phải là đối thủ của Mục Cẩm Vân bây giờ.

“Nếu Thiệu Lưu Tiên có thể nhìn trúng Khương Chỉ Khanh, thì càng có thể ưng ý ta.”

“Tới lúc đó nếu đánh không lại, vậy có thể dùng ta để trao đổi.”

Đôi môi mỏng của Mục Cẩm Vân mấp máy, khóe miệng giống như còn đang nở nụ cười, thế những mỗi câu nói ra đều lạnh như băng, giống như kiếm rời vỏ kề sát cổ nàng.

Hắn còn nắm tay nàng. Lúc này bàn tay lạnh như băng của hắn còn nhẹ nhàng như có như không vuốt ve ngón tay Tô Lâm An, động tác nhìn có vẻ tùy ý nhưng lại khiến nàng nổi đầy da gà khắp cánh tay.

Khoa Đẩu Hỏa: “Mưa trắng trời cũng không át được mùi giấm chua của hắn.”

Tô Lâm An hít sâu, cực kỳ nghiêm túc gật đầu, “Ngươi nói đúng!”

Đúng? Nàng bằng lòng đem hắn trao đổi lấy Khương Chỉ Khanh!

Tay Mục Cẩm Vân cứng đờ, bàn tay lập tức nắm chặt lấy tay Tô Lâm An chứ không còn vuốt ve nữa. Lòng bàn tay lạnh như băng giống như băng tuyết ngàn năm không tan, nặng nề bao phủ lấy bàn tay nàng khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề.

Tô Lâm An nhìn gương mặt đầy lo âu của hắn, “Ngươi đẹp như vậy, nếu ngươi đi cùng với ta thì Thiệu Lưu Tiên chết tiệt đó nhất định sẽ thích ngươi.”

Dục vọng được sống của nàng phải nói là cực kỳ mạnh mẽ, lúc này, điều đầu tiên phải làm là nhất định phải khẳng định ưu thế về dung mạo của Mục Cẩm Vân, cho dù chỉ có chút xíu nhưng cũng phải là sự khẳng định thật cao độ!

“Ta không thể để ngươi gặp nguy hiểm!”

Tô Lâm An nói chắc như đinh đóng cột.

“Chắc chắn là còn cách khác! Chẳng phải ngươi nói Thiệu Lưu Tiên cũng giỏi trận pháp sao, ta cảm thấy có thể ra tay từ trận pháp...”

Nắng ấm ngày xuân chiếu lên đỉnh núi, tuyết đọng cũng tan ra. Cái lạnh âm u được xua tan, hơi ấm lan tỏa. Cái nắm tay kia nhẹ nhàng trượt xuống, nắm lấy ngón tay nàng, ngay sau đó liền nghe Mục Cẩm Vân nói: “Ha.”

Vẫn còn đang cười lạnh?

“Nàng đúng là nhỏ mà lanh.”

Tô Lâm An: “...”

Rốt cuộc ngươi đã xem truyện ký gì ở châu Vân Lai vậy hả? Tiểu kiều thê của ma tôn bá đạo sao?

“Tin tức bên Thiệu Lưu Tiên ta sẽ tiếp tục nghe ngóng. Nếu nàng tỉnh rồi, vậy chúng ta tới hư không phía đồng bằng Cổ Tỉnh một chuyến, xem thử có tìm được chút tung tích nào hay không.”

Mục Cẩm Vân biết trấn Thanh Thủy cực kỳ quan trọng đối với Tô Lâm An, hai ngày nay hắn cũng cử người qua đó kiểm tra. Có điều tìm kiếm trong hư không vốn khó khăn, giờ còn có những kẻ khác cũng tìm kiếm, thuộc hạ của hắn không thể gióng trống khua chiêng được.

“Giới chủ giới Huyết Nguyệt cũng có hứng thú với những người còn sống sót của châu Vân Lai.”

Huyết Nguyệt từng xuống châu Vân Lai.

Kết quả châu Vân Lai giành phần thắng, vì thế Lăng Nguyệt, giới chủ giới Huyết Nguyệt cũng có chút hứng thú nghiên cứu đối với bọn họ. Phải biết là những huyết chủng mà hắn gieo xuống cũng chính là những thần thông không nguyên vẹn, để bọn họ tăng cường sức chiến đấu trong thời gian ngắn, đề cho cuộc đi săn trở nên đặc sắc hơn. Gã không ngờ được tất cả những sắp xếp đó đều chỉ là vô ích. Lần đầu tiên thất bại ở dưới hạ giới, hắn có chú ý hơn cũng không phải là chuyện gì kỳ quặc.

“Nhưng...” Mục Cẩm Vân hơi dừng lại một chút, “Ta nghi ngờ hắn muốn tìm Ma quân Phệ Hồn trong hư không nhiều hơn.”

Sau chuyện xảy ra ở đồng bằng Cổ Tỉnh, Ma quân Phệ Hồn bị thương nặng không rõ tung tích. Ma giới hỗn loại, ma nữ Hợp Hoan tấn công vào núi Phượng Lâm của Ma quân Phệ Hồn, tự phong là người đứng đầu ma giới.

Ả ta tập hợp các nghi chủ châu chủ ma giới tới nghị sự, thời gian dự tính là đầu tháng chín. Nếu được quá nửa biểu quyết thông qua, ma nữ Hợp Hoan sẽ trở thành giới chủ Ma giới.

“Tu vi của ma nữ Hợp Hoan thế nào? Về việc bổ nhiệm giới chủ, chẳng lẽ nghi chủ không can dự?” Tô Lâm An cảm thấy kỳ lạ.

“Đối với các nghi chủ, ai làm giới chủ cũng được, trừ phi cảnh giới tu vi của giới chủ đạt tới Nhập Thần.”

Tô Lâm An hiểu rồi.

Nàng trầm ngâm chốc lát lại nói: “Nguyên thần của ngươi hồi phục thế nào rồi? Khi nào chúng ta lên đường?”

Nguyên thần của Mục Cẩm Vân bị thương nghiêm trọng, nhưng Tô Lâm An không thể sử dụng thần thức nên cũng không biết rốt cuộc tình hình của hắn thế nào. Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, chắc chắn không hồi phục được bao nhiêu. Mà hắn lại không chịu được hơi thở trên người nàng, nếu không cũng có thể lấy máu, nước bọt các kiểu để bồi bổ.

Thật sự không được thì còn có thể lóc thịt nấu canh!

“Bây giờ.”

“Bây giờ? Ngươi ổn chứ?” Gió bão hư không nếu chỉ nhằm vào thân xác thì cũng thôi, nhưng gió bão này còn có thể xé nát nguyên thần.

Chỉ thấy Mục Cẩm Vân mím chặt môi, giống như không vui.

Tâm lý tên tiểu biến thái này đúng là không khác gì mò kim đáy biển vậy. Nàng đâu có nói gì không hay đâu, sao lại cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi mấy phần thế?

“Đừng hỏi nam nhân có được hay không.”

Hắn muốn nói thêm một câu, “Ta có thể cho nàng xem thử, rốt cuộc ta có được hay không.”

Nhưng mà đầu lưỡi cong lại, chữ đầu tiên còn chưa nói ra Mục Cẩm Vân lại ngậm miệng lại. Phía dưới mặt nạ, ánh mắt cũng u ám hơn, chỉ vì hắn không làm được.

Ngay cả hôn hắn cũng chưa làm được chứ đừng nói những chuyện khác.

Không thể áp chế bản năng bài xích thì hắn cũng chẳng thể làm được gì.

“Mưa tạnh thì đi ngay.” Trận mưa này có chút liên quan tới việc Tô Lâm An thả thần thức ra ngoài. Rất có thể là sự dò xét của Thiên đạo, vì lý do an toàn bọn họ vẫn nên tránh mưa thì hơn.

Thật sự là cảm giác dựa sát vào nhau quá tốt đẹp khiến hắn không nỡ rời đi như vậy.

Đối với hắn, những chuyện khác đều là những chuyện linh tinh vớ vẩn, nhưng nếu là chuyện nàng muốn làm, hắn chỉ có thể cùng nàng làm tới cùng.

“Được.” Nàng ngẩng mặt nhìn trời đợi mưa tạnh, còn hắn thì ngắm nàng.

Mưa rơi rả rích, gió nhẹ hiu hiu thổi.

Cơn mưa này có kéo dài một chút cũng chẳng sao.

Hắn cực kỳ quý trọng thời gian ngồi tựa sát vào nhau này, thật nhàn nhã và tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status