Ấn Công Đức

Chương 531 : Chương 531KHÔNG NỢ GÌ NHAU



Chương 531KHÔNG NỢ GÌ NHAU

Sấm ngưng mưa ngừng, một chiếc cầu vồng bắc ngang trời. Những giọt nước mưa còn chưa kịp biến mất khúc xạ lại ánh sáng rực rỡ khắp trời, còn chói mắt hơn cả đá quý châu ngọc.

Cảnh sắc tuy đẹp nhưng Tô Lâm An chẳng có tâm trạng để ngắm. Hiện giờ nàng vẫn còn bị thương rất nặng, cho nên không dám tùy ý thi triển pháp quyết dẫn động linh khí trời đất. Vì thế chỉ có thể dựa vào Mục Cẩm Vân, để Mục Cẩm Vân đưa nàng đi.

Nàng cũng là người co được dãn được, lúc cao ngạo thì nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, xinh đẹp lạnh lùng cao quý, như tiên tử trên trời, không dính bụi trần.

Lúc này thì nàng lại nũng nịu tha thiết nhìn Mục Cẩm Vân, đôi mắt ấy giống như chứa đựng những vì sao, khiến cho lòng người cũng run rẩy.

Lúc này Mục Cẩm Vân mới bất đắc dĩ đứng dậy, nói: “Đi thôi.”

Hắn ôm Tô Lâm An ngự kiếm phi hành, đứng trên kiếm, tiếp tục nói: “Ta giúp nàng liệt kê lại những chuyện cần làm.”

“Đi tìm trấn Thanh Thủy trước, sau đó là Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn. Mùng chín tháng sau Ma giới có biến, nửa năm sau Khương Chỉ Khanh thành thân...”

“Dĩ nhiên việc quan trọng nhất vẫn là phá giải phong ấn Thiên Ma, nhưng mà phong ấn Thiên Ma có rất nhiều. Nếu như phá giải một nơi, những chỗ khác nhất định sẽ càng thêm khó khăn. Tốt nhất là có thể tiến hành cùng lúc.”

“Những chỗ phong ấn khác chúng ta vẫn chưa biết.”

“Có lẽ hai vị nghi chủ mới biết rõ nhất.”

“Chuyện thì rất nhiều, quan trọng nhất là lúc làm còn phải dè chừng quy tắc Thiên đạo, sơ ý là sẽ bị trời phạt ngay.”

Mục Cẩm Vân xoa mái tóc ổ gà của Tô Lâm An. Hắn vốn không định nhắc nhở nàng, bởi nàng là người phụ nữ cho dù có chết cũng phải chết thật xinh đẹp, nếu nàng biết dáng vẻ bây giờ của mình chỉ sợ sẽ xấu hổ muốn chết ngay mất. Nhưng mà lòng bàn tay hắn rất ngứa, thấy mái tóc nàng rối tinh, còn xơ xác, hắn không kìm được mà muốn thay nàng chải chuốt lại cho mượt.

Lúc ngón tay hắn luồn vào tóc nàng, cuối cùng Tô Lâm An cũng ý thức được sự khác thường của mái tóc mình, đã xảy ra chuyện gì? Mái tóc dài suôn mượt của nàng sao lại rối tinh thế này? Tô Lâm An giờ tay sờ tóc của mình một cái sau đó tay cũng run rẩy, định thi triển thuật Thủy Kính để nhìn xem rốt cuộc dáng vẻ bây giờ của nàng thế nào.

Mục Cẩm Vân lập tức nhận ra nàng định làm gì.

Hắn rất muốn tự vả mình một cái, không quản được cái tay của mình, giờ thì hay rồi, nàng nhận ra rồi. Nhưng chuyện đã xảy ra hắn cũng không có khả năng giấu giếm thêm nữa, chỉ có thể ngăn Tô Lâm An thi triển pháp thuật, sau đó lấy thủy kính mờ mờ để trước mặt Tô Lâm An.

Tô Lâm An đã nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng.

Đập vào mắt nàng là một mái tóc khô rối không thể chịu được.

Sắc mặt tiều tụy, dưới mắt còn có quầng thâm, môi khô nứt nẻ. Không ngờ nàng lại bị Thiên đạo đánh ra nông nỗi này?

Vậy mà nàng còn vác theo cái đầu ổ gà này chớp mắt làm nũng với Mục Cẩm Vân!

Nắm đấm đột nhiên siết chặt, vẻ mặt có phần căng cứng, cằm rụt lại, đầu hơi cúi thấp, lông mi cũng rủ xuống, trông cả người nàng giống như đưa đám. Mục Cẩm Vân nhìn thấy mà đau lòng, định an ủi thì thấy Tô Lâm An đã ngầng đầu, cực kỳ vui vẻ nói: “Ông trời cũng ghen tỵ với nhan sắc của ta, bị sét đánh mà vẫn xinh đẹp như vậy.”

Phải rồi, về mặt diện mạo, sự tự tin của nàng phải nói là chẳng ai sánh bằng.

Tuy nói tự tin vô cùng, song Tô Lâm An vẫn soi gương chải tóc một hồi. Lúc nàng đi qua một khóm hoa còn tiện tay hái lấy mấy cành, bện cho mình một vòng hoa đội đầu, trông nàng đã trở nên hoạt bát, đáng yêu hơn rất nhiều.

Nàng không những làm cho bản thân mà còn bện cho Mục Cẩm Vân một cái. Hai người không giống như ra ngoài làm việc, mà giống như đi chơi tiết Thanh Minh hơn.

Đồng bằng Cổ Tỉnh bị phong ấn lại một lần nữa, bọn họ không thể lại gần quá mức, chỉ có thể lựa chọn đi vòng qua sau đó tiến vào hư không vô tận. Nàng muốn đi vào nhìn cái đầu của nương một cái thôi cũng không làm được. Tâm trạng Tô Lâm An không tốt, hái hoa cũng chỉ là để tìm niềm vui trong cái khổ. Lúc vòng qua đồng bằng Cổ Tỉnh, nhìn thấy phù văn màu vàng xa xa trên bầu trời, tâm trạng nàng càng ủ rũ, đầu cũng cúi thấp hơn.

Nhưng mà Mục Cẩm Vân nói đúng.

Nàng không biết chắc chắn những vị trí phong ấn khác, bây giờ mà tùy tiện phá hủy phong ấn của cái đầu, chắc chắn sẽ rút dây động rừng.

Cả hai vẫn chưa khôi phục lại được thực lực vốn có.

Chuyện nhỏ mà không kiên nhẫn sẽ làm hỏng chuyện lớn.

Tô Lâm An nhìn đồng bằng Cổ Tỉnh phía xa xa, trong lòng thầm nói: “Nương, người tạm thời cố chịu đựng, con sẽ tới cứu người, đưa người trở về nhà.”

Lúc tới hư không, Mục Cẩm Vân lấy ra một chiếc linh thuyền hư không. Thuyền không lớn nhưng đủ dùng.

Hai người vừa vào hư không đã gặp một viên thiên thạch xẹt qua với tốc độ cao, suýt chút nữa đã va phải. Sau khi Mục Cẩm Vân điều khiển linh thuyền né tránh xong mới quay sang nói: “Những khu vực xung quanh đều đã lục soát, nhưng không phát hiện ra tung tích bọn họ.”

Hư không rộng lớn, khó mà tưởng tượng nổi.

Không có thú Phệ Căn, muốn tìm kiếm vô định trong hư không là chuyện không hề dễ dàng, hầu hết bọn họ cũng chỉ tìm kiếm ở vòng ngoài, không dám đi sâu vào bên trong hư không.

“Lúc này hư không càng nguy hiểm hơn so với lúc trước. Gió bão khe nứt, hố đen, đá thiên thạch ngày càng nhiều.” Mục Cẩm Vân cảm thán, “Ngay cả vùng rìa vốn là an toàn nhất cũng hiểm nguy bốn phía. Những năm gần đây dị tượng trời đất xuất hiện ngày càng nhiều.” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, “Cũng chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Tô Lâm An lập tức nghĩ tới chuyện ấn Công Đức nói rằng Thiên đạo sắp sụp đổ, chuyện nó muốn thay thế Thiên đạo. Còn cả những vết nứt mà lúc trước nàng đã nhìn thấy.

Có lẽ, những hiện tượng dị thường này chính là dấu hiệu Thiên đạo sụp đổ. Trời đều đã nứt rồi, khe nứt sao lại không nhiều cho được, hư không tất nhiên sẽ càng nguy hiểm?

“Tốt nhất là nên có phương hướng.”

Nếu không, có câu “Vào hư không có đi mà không có về”, nếu không có phương hướng chính xác, bọn họ rất có thể sẽ đi ngược hướng, càng đi càng cách xa mục tiêu.

“Ta dùng thần thức...” Còn chưa nói xong liền nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa kêu lên một tiếng ở trong biển thần thức, “Ta biết phương hướng!”

“Từ lúc đầu ta đã nuốt một lượng linh khí lớn trên người Tiểu Bạch, ta với nó có chút liên hệ thần hồn.”

Lúc trước nó cũng không chắc chắn, tới khi tiến vào hư không thì nó lập tức có một cảm ứng mơ hồ, có lẽ có thể gọi là trực giác. Tuy nó không dám khẳng định nhưng mà lúc này có phương hướng vẫn tốt hơn là không có.

Sau khi giải thích rõ ràng, Khoa Đẩu Hỏa tiếp tục nói: “Ta cảm thấy là phía bên này.”

“Ngươi chắc chắn mấy phần?”

Lúc Khoa Đẩu Hỏa nói chuyện đã bay ra từ đầu vai của Tô Lâm An, sau khi Mục Cẩm Vân nhìn thấy liền lên tiếng hỏi.

“Một trăm phần trăm!” Khoa Đẩu Hỏa nhìn không vừa mắt Mục Cẩm Vân đã lâu rồi. Vốn nó chỉ chắc chắn sáu bảy phần, nhưng lúc này cũng lớn tiếng gào to hết sức, đồng thời nói: “Đi sai thì ta gọi ngươi là cha!”

Mục Cẩm Vân không trả lời nó, điều khiển linh thuyền đi theo hướng Khoa Đẩu Hỏa chỉ.

Khoa Đẩu Hỏa không chịu bỏ qua, không ngừng kêu lên, “Vậy nếu ta đúng thì sao?”

Mục Cẩm Vân vẫn không lên tiếng.

“Ngươi điếc hả? Ta nói nếu ta chỉ đường đúng thì sao?”

Khoa Đẩu Hỏa liên tục ồn ào, cuối cùng Mục Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn nó một cái, nói: “Ta thay Tô Lâm An cảm ơn ngươi?”

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Ờ phải ha, nó cũng muốn tìm Tiểu Bạch. Hơn nữa, suy cho cùng đều là chuyện của Tô Lâm An, liên quan quái gì tới Mục Cẩm Vân đâu.

Nhưng ai thèm ngươi cảm ơn chứ!

Hừ!

Hư không vô tận, ở một nơi kề cận khe nứt.

Gió khe nứt rất cuồng bạo, giống như một con cá lớn há to miệng, không ngừng hút đá vụn ở xung quanh tới, lấp đầy khe hở chính giữa.

Theo lý thuyết, bất cứ sinh linh nào bị nuốt vào cũng không tránh khỏi kết cục bị gió mạnh xé nát, vậy mà giờ đây trong khe hở kia lại có tiếng người.

Một con thú Phệ Căn lượn lờ ở chính giữa khe nứt. Cơ thể nó phủ đầy dịch nhầy, có thể ngăn cản gió bão ở khe nứt rất hiệu quả, mà ở giữa cái vòng mà thú Phệ Căn quây lấy chính là một hòn đảo nhỏ trôi lơ lửng, trên đảo phủ đầy cây xanh.

Trong đó bên trái thì một vùng đỏ rực, bên phải thì màu xanh phủ kín.

Trên đảo có một cây cột đá rất cao, vốn là trên cây cột đó có dây leo quấn trọn lấy, đó là giàn leo mà Tiểu Lục đã tự làm cho mình, và lúc này có một người đang đứng trên giàn, ngẩng đầu nói với thú Phệ Căn: “Ngươi đưa ta quay lại, ta muốn nhìn xem sao.”

Người nói là Sở Tài Nguyên, hắn để mình trần, hốc mắt hồng hồng. Rõ ràng vóc người rất khôi ngô, cao lớn, nhưng thực tế vẫn chỉ là một tên mít ướt.

“Có phải Củ cải đại tiên với kiếm tiên Khương Chỉ Khanh đã mất rồi không?”

“Kẻ dùng cánh hoa hẳn chỉ là phân thân.” Thú Phệ Căn có lòng tốt giải thích, “Chết rồi thì thôi, bản tôn còn sống là được.”

Thú Phệ Căn chính là con đã nuốt Tô Lâm An lúc trước, cũng là con thú Phệ Căn đưa cho nàng chiếc váy đỏ. Nó không đồng ý làm linh thú của Tô Lâm An nhưng tặng nàng ba cánh hoa và hứa sẽ giúp nàng ba lần.

Nó ở hư không sống đã mấy trăm ngàn năm.

Ngay cả nghi chủ cũng không bắt được nó.

Lúc thấy Tô Lâm An ngã xuống, nó thấy có một giọt máu tươi bay ra nên đoán đó là phân thân. Lúc này nó tốt bụng giải thích cho tên nhóc kia, nào ngờ hắn còn ầm ĩ không ngừng, nó rất muốn đớp ngay một phát để hai tai được yên tĩnh một hồi.

Thú Phệ Căn há miệng, đang định nổi giận thì thấy có một vật thể lao tới từ xa. Nó thè lưỡi cuốn lấy miếng thịt, nuốt luôn vào bụng, lúc này mới đỡ tức hơn tí.

Nếu không phải cái tên nhóc Trữ Tần kia cho nó ăn thứ ngon, nó đã nuốt cái tên Sở Tài Nguyên đáng ghét này vào bụng từ lâu rồi.

Cái tên ồn ào này! Phiền chết đi được!

“Vậy, còn kiếm tiên kia?” Sau khi Khương Chỉ Khanh biết Sở Tài Nguyên từng là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, mấy năm nay vẫn luôn nghiêm túc dạy hắn kiếm pháp, trong lòng hắn đã coi Khương Chỉ Khanh là sư phụ.

Hoặc, có thể gọi là sư gia.

“Chịu!” Nó nhận được lông chim thì lập tức phi độn rời đi, đâu kịp xen vào chuyện của người khác. Ở đó có tận hai vị nghi chủ, nếu nó không chạy thì khéo sẽ bị bắt làm thú cưỡi mất.

“Vì Tô Lâm An và đống thịt kia nên ta không so đo với tên nhóc như ngươi, ngươi mà dám làm phiền ta thì ta sẽ không tha cho ngươi nữa đâu.” Sau khi quát cho một tràng, thú Phệ Căn lại cúi đầu xuống, yên lặng nhìn vết nứt.

“Đợi khi gió bão bên ngoài giảm xuống, ta sẽ rời đi.”

“Ta sẽ không trông các ngươi nữa đâu.”

“Cứu các ngươi thoát khỏi đó đã là ta quá nhân từ rồi.”

“Có hai Thiên Tiên che chở cho các ngươi, chỉ cần không bị người khác tìm thấy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.” Nó nhìn khe nứt lẩm bẩm nói, “Nha đầu chết tiệt, ta chẳng nợ ngươi cái gì cả.”

Nó mạo hiểm tính mạng cứu người từ trong tay hai nghi chủ, giá đổi lại là ba cánh hoa.

Sau này hai bên không ai nợ ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status