Ấn Công Đức

Chương 532 : Chương 532QUỶ KHÓC NHÈ



Chương 532QUỶ KHÓC NHÈ

Hai Thiên Tiên mà thú Phệ Căn nhắc tới chính là Hồng Phù và Lục Ý.

Ban đầu hai hoa yêu bị Tô Lâm An thu phục sau đó trốn trong hư không tu hành, cuối cùng tự đột phá ràng buộc thành công, từ cảnh giới Địa Tiên bước vào cảnh giới Thiên Tiên. Lúc các nàng đang ở trong hư không thì thấy có người đi tìm những người sống sót của châu Vân Lai. Hai người để ý thấy liền để tâm, định đi nhắc Tô Lâm An một tiếng, kết quả trùng hợp đến đúng lúc đồng bằng Cổ Tỉnh gặp chuyện.

Dù rằng cả hai đã là cảnh giới Thiên Tiên, nhưng sơ kỳ với tột cùng hoàn toàn là hai đẳng cấp khác nhau.

Mà trong đám kẻ địch xuất hiện ở đồng bằng Cổ Tỉnh, chỉ riêng vị giới chủ kia là hai người đã không đối phó được rồi, càng đừng nói tới hai vị nghi chủ.

Hai người bọn họ cẩn thận thu lại hơi thở, căn bản không dám lộ diện. Cũng may hai nàng ta là hoa yêu, lại thêm tâm tư của hai vị nghi chủ đều dồn hết vào đồng bằng Cổ Tỉnh nên không chú ý tới họ.

Lúc thú Phệ Căn tới cứu lấy lông chim, hai hoa yêu đồng thời ra tay hỗ trợ, cuối cùng đã trốn thoát thành công cùng với thú Phệ Căn. Sau đó bọn họ cùng với người trong trấn Thanh Thủy ở chung với nhau. Thứ gọi là đảo nổi ở phía dưới, thật ra chính là viên đá Thiên Vẫn ngày đó. Hòn đá cũng chẳng lớn, thú Phệ Căn quấn lấy mấy vòng mới quấn chặt được nó, từ xa trông không khác gì cái bánh bột mì. Cũng may trấn Thanh Thủy nằm trong Vũ Thương nên đương nhiên có thể chứa đủ.

“Tiền bối, khi nào gió bão mới ngừng?”

Sau khi Hồng Phù đá Sở Tài Nguyên xuống khỏi giàn leo xong bèn hỏi thử thú Phệ Căn, giọng nói rất lễ phép.

Thú Phệ Căn không phải là người, nàng ta cũng không phải người, so ra, Lục Ý càng tôn trọng thú Phệ Căn hơn chút. Nói cho cùng, so với nhân loại thì những sinh linh khác muốn tu hành lại càng khó hơn.

Thú Phệ Căn khó chịu với Sở Tài Nguyên nhưng thấy Hồng Phù đứng phía sau thì dịu giọng hơn một chút, “Ta cũng không nói chắc được.”

“Bây giờ trong hư không ngày nào cũng có biến đổi.”

“Vốn dĩ ta đây không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại liên tục gặp phải nguy hiểm.”

Nó thở dài, “Sắp có biến rồi...”

Nó có chút sợ hãi lo lắng, nếu như không thể ở lại trong hư không, chẳng lẽ nó phải tới đất liền? Nó cũng không dám nghĩ tới ngày đó.

Thú Phệ Căn run rẩy, đảo nhỏ bị nó quấn quanh chấn động dữ dội giống như động đất vậy.

Mặt đất rung chuyển, tu sĩ trong trấn Thanh Thủy liền rối rít chạy ra ngoài, đứng xếp hàng chỉnh tề bên bờ sông.

Bọn họ nhìn chằm chằm dòng sông linh khí không dám chớp mắt, ai nấy đều tỏ ra lo lắng.

Trước lúc chiến đấu, tu sĩ trong trấn Thanh Thủy không ai ra ngoài cả.

Họ muốn ra ngoài hỗ trợ, nhưng họ cũng biết, bọn họ ra ngoài chỉ khiến tình hình thêm rối loạn.

Những năm này, bọn họ cũng cho là thực lực của bản thân đã rất mạnh rồi, ngay cả bà Vương bán rau cũng đã là Nguyên Anh kỳ, mái tóc trắng cũng đen trở lại, nhìn qua chỉ như mới hơn bốn mươi tuổi mà thôi.

Người có tu vi cao nhất là Sở Tài Nguyên, đã đến Địa Tiên hậu kỳ, Sở lão gia cũng mới đột phá Địa Tiên. Nếu là lúc trước, đây là chuyện mà ông ta hoàn toàn không dám nghĩ tới, và kẻ đứng nhất của châu Vân Lai lúc đó cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng mà thực tế nhanh chóng kéo bọn họ quay trở lại thực tại.

Dù là cảnh giới Địa Tiên cũng không thể nào tham gia chiến đấu cùng với Củ cải đại tiên và Khương kiếm tiên.

Bọn họ không kìm được muốn giống như lúc trước, thông qua hiến tế thọ nguyên để trợ giúp Củ cải đại tiên, nhưng mà Củ cải đại tiên căn bản không nhận hiến tế của bọn họ.

Bọn họ, không làm được gì cả.

Lúc trước chỉ có thể sốt ruột chờ đợi, bây giờ còn chỉ có thể trốn chạy. Trong lòng mọi người cũng cực kỳ khó chịu, liền quỳ trong miếu Củ cải đại tiên cả ngày lẫn đêm, hy vọng Củ cải đại tiên cùng Khương kiếm tiên có thể bình an.

Trong miếu Củ cải đại tiên hương khói nghi ngút, nhưng trong lòng mọi người đều không hề chắc chắn. Củ cải đại tiên đã bảo vệ trấn Thanh Thủy nhiều năm, lần này, nàng có thể bảo vệ được bản thân hay không?

Tiểu Bạch đã nói, nó cùng Củ cải đại tiên có khế ước thần hồn, nếu chủ nhân đã chết thì nó cũng không sống được. Cho nên bây giờ nó vẫn còn nhảy nhót được, có nghĩa là của cải đại tiên vẫn ổn, để cho mọi người không cần lo lắng.

Điều này dẫn tới việc ngày nào mọi người cũng chạy tới hỏi thăm Tiểu Bạch, nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, chỉ hận không thể nhìn thủng một lỗ trên người Tiểu Bạch.

Kết quả lúc này đất rung núi chuyển, con sông mà Tiểu Bạch đang ở dậy sóng cuồn cuộn khiến đám tu sĩ trong trấn sợ hết hồn, vội vàng chạy tới tập hợp bên bờ sông. Thú Phệ Căn không khỏi lầm bầm một câu, “Sao thế, định nhảy sông tập thể à?”

Cũng chẳng hiểu nha đầu kia nuôi nhiều phế vật như vậy làm gì?

Già già trẻ trẻ, tư chất cũng kém, đúng là của nợ.

Nó cũng chẳng có hơi để mà quan tâm tới.

Tới khi gió bão ngừng, nó sẽ rời khỏi đây, mặc kệ đám con người này tự sinh tự diệt.

Nó còn tưởng rằng gió bão khe nứt này phải kéo dài rất lâu, không ngờ chẳng mấy chốc đã gió yên biển lặng, nó bèn nói: “Nơi này gió bão đã dừng, bốn phía tạm thời không có nguy hiểm. Theo quy luật bình thường thì các người có thể ở lại đây từ ba đến năm năm.”

Sau khi một khe nứt biến mất, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện lại ở nơi đó. Đây là quy luật của hư không, và nó cực kỳ am hiểu hư không này, cho nên đã thay bọn họ lựa chọn nơi cực kỳ hẻo lánh, thuộc về nơi an toàn trong mắt bão. Chỉ cần thoát được gió bão là có thể bình an sống mấy năm, cũng rất khó bị những kẻ đuổi theo kia phát hiện ra.

“Mấy năm nữa, chưa biết chừng người khác cũng quên mất mấy con sâu nhỏ các ngươi rồi.” Sau khi thú Phệ Văn nói xong còn hắt hơi một cái, thổi ngay đảo nổi ra ngoài khe nứt, nó nhìn xung quanh một lượt rồi co người lại, nhắm mắt ngủ.

Đảo nổi trực tiếp bị thổi ra ngoài khe hở.



Mà đợi sau khi đảo nổi rời khỏi, khe hở bọn họ đã ẩn thân chậm rãi khép lại, Sở Tài Nguyên kinh ngạc nói: “Con thú dữ kia còn ở bên trong!”

“Thú Phệ Căn có thể sống ở trong kẽ nứt, chúng ta không cần lo lắng cho nó.” Trong tay Hồng Phù xách theo một ngọn đèn hoa sen, nàng ta liếc mắt nhìn Sở Tài Nguyên, lạnh lùng đáp lời.

Lúc này Sở Tài Nguyên mới trèo xuống khỏi giàn dây leo, cả người dính đầy lá xanh. Điều khiến người khác câm nín nhất là trên đỉnh đầu hắn còn có một đóa hoa màu tím của Lục Ý, có thể nói là khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Hoa tím người ta bé tí như vậy, còn trốn ở trong đám lá xanh rậm rạp mà cũng có thể bị hắn va trúng, đúng là vừa tức vừa buồn cười.

Một người đàn ông, vóc dáng thì cao lớn, lại còn vai u thịt bắp. Ban đầu tưởng là một người đàn ông uy mãnh, nàng ta còn định nắn bóp thử một phen, còn định câu hồn hắn. Nhưng sau khi biết hắn là thuộc hạ của Tô Lâm An, nàng ta định lần sau gặp lại thì vun đắp tình cảm với hắn, ai mà ngờ hắn lại là quỷ khóc nhè!

Ngày nào cũng bị ông nội hắn đánh cho khóc ầm trời, thật khiến người khác cạn lời.

Hồng Phù là linh thực, bởi vậy cũng không thể nào hiểu nổi cảm xúc trong đây, nàng ta chỉ cảm thấy mình quá xui xẻo. Nàng ta chỉ thấy nghi ngờ, lẽ nào lúc đó mắt nàng ta bị mù hay sao mà lại cảm thấy dáng vẻ của tên nhóc đó hợp ý mình đến thế, còn muốn một đêm phong lưu với hắn.

Sau khi thấy Sở Tài Nguyên thẫn thờ quay về lại trấn Thanh Thủy, nàng ta hung dữ lườm bóng lưng Sở Tài Nguyên một cái mới rời đi. Sau khi trở về, Hồng Phù bàn bạc với Lục Ý.

“Thú Phệ Căn nói chúng ta có thể ở đây trốn vài năm.” Hồng Phù lo lắng nói, “Nhưng vài năm đối với chúng ta cũng chỉ như một cái búng tay mà thôi.”

“Người mà nàng ta đắc tội là nghi chủ, nếu chúng ta bị phát hiện thì tiêu.”

“Nhưng chúng ta đã ký khế ước sinh tử với nàng ta, nếu chúng ta trốn đi rồi bị nàng ta phát hiện cũng chẳng sống nổi nữa đâu.” Lục Ý nhíu mày phân tích.

“Vả lại, người cũng đã cứu, tay cũng đã nhúng vào, e là muốn chối bỏ liên quan cũng không kịp nữa.” Lục Ý nắm tay Hồng Phù, “Đi bước nào tính bước đấy, đừng nghĩ linh tinh.”

Nàng ta nắm lấy tay Hồng Phù, đột nhiên mỉm cười, “Trái phải đều là đường chết, thay vì lo nghĩ nhiều như thế, chẳng bằng...” nàng ta kéo dài giọng, giọng nói uyển chuyển du dương, “Tận hưởng lạc thú trước mắt.”

“Nếu tên nhóc kia không đồng ý, vậy câu nguyên thần của hắn, dạy dỗ một phen.”

Hồng Phù nâng chiếc đèn hoa sen trong tay lên, bĩu môi nói, “Dù sao cũng chẳng mất gì, không xài cũng phí ha.”

Hồng Phù rút tay ra, đập mạnh tay Lục Ý một cái, “Nói bậy nói bạ, ai thèm thích tên quỷ khóc nhè đó!”

Lục Ý: “Ái chà, thẹn quá thành giận nha. Lúc đầu gặp bọn họ, ngươi đã nhắm trúng hắn ta! Đáng tiếc hắn lại không hiểu phong tình...”

Không chỉ không hiểu phong tình, còn giơ nắm đấm đánh nàng ta nữa.

Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng.

Hồng Phù hừ một tiếng, “Nói ta làm gì chứ, ngươi thì sao, Trảm Nhất Đao ngày nào cũng quấn ngươi, sao ngươi không tận hưởng lạc thú trước mắt đi?”

Lục Ý cong khóe miệng, “Gã thích ta, nhưng ta không thích gã.”

Tuy là hoa yêu sống hơn mười ngàn năm, nhưng suy cho cũng vẫn là suy nghĩ không sâu. Hai nàng ta chọc ghẹo nhau một hồi, chẳng mấy đã quên mất lo lắng trước mắt, cãi nhau ầm ĩ một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status