Ấn Công Đức

Chương 534 : Chương 534PHO TƯỢNG



Hồng Phù, Lục Ý, Sơn Hà Long Linh, và Sở Tài Nguyên cùng nhau chiến đấu.

Người trong trấn Thanh Thủy cũng không để ý được nhiều đến vậy, đồng loạt lao ra, đến pho tượng cũng chưa dựng lên chắc chắn, còn hơi xiêu vẹo, đầu cũng hơi nghiêng về tàng cây.

“Kết trận, kết trận!” Sở gia chủ biết thực lực của mọi người đều rất kém, lao tới chỉ có con đường chết, nhưng nếu sử dụng trận pháp, tập trung sức mạnh của mọi người lại một chỗ thì có lẽ có thể đánh trúng bóng đen trên không trung.

Những năm nay, Trảm Nhất Đao thỉnh thoảng lại đấu tập với Sở Tài Nguyên, cho nên thời gian ở trong trấn Thanh Thủy cũng nhiều hơn là ở nhà tổ. Lần này nhà tổ bị bắt mất, gã thì may mắn tránh thoát được.

Trên thực tế, những người mà lúc trước cực kỳ quen thân với Tô Lâm An, ví dụ như đám Trữ Tần Trữ Huy, bình thường cũng thích ở trấn Thanh Thủy hơn.

Bọn họ trơ mắt nhìn nhà tổ bị bắt đi mà lại hoàn toàn không có khả năng để ngăn cản. Thậm chí khi đó, vẫn là Nam Ly Nguyệt quyết liệt yêu cầu Vũ Thương từ bỏ chống cự. Bởi vì nhà tổ vốn cũng nằm trong phạm vị bao phủ của Vũ Thương, nếu không buông tay, bọn họ cũng sẽ bị bắt đi.

Sức chiến đấu của đám người Trảm Nhất Đao mạnh hơn chút, vào lúc này, dưới sự chỉ huy của gia chủ của Sở gia, tu sĩ trấn Thanh Thủy nhanh chóng kết thành trận pháp. Sau một tiếng thét của Trảm Nhất Đao, trên đầu bọn họ có sương trắng ngưng kết, niệm lực hóa thực, tạo thành một thanh trường đao.

Lưỡi đao sắc bén, tỏa ra hàn ý lạnh lẽo không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì bọn họ thành tâm thành kính nên lúc kết trận đã có niệm lực sinh ra.

“Ôi cha, nơi bé tí này mà lại có niệm lực thuần túy như vậy.”

“Hay lắm, ha ha ha.” Lúc bóng đen trên không trung cất tiếng, còn huơ tay múa chân.

Lục Ý bị sợi dây màu đen trong tay ông ta cuốn chặt lấy. Những sợi dây thừng đó là do khí đen chuyển hóa thành, chúng đang không ngừng chèn ép sức mạnh nguyên thần của nàng ta, khiến cho Lục Ý cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Mà lúc nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Ma quân Phệ Hồn, trong lòng Lục Ý lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ là sau khi tẩu hỏa nhập ma, Ma quân Phệ Hồn điên rồi?

Giờ phút này, ánh mắt Ma quân Phệ Hồn dời khỏi Sở Tài Nguyên, đột ngột nhìn xuống trấn nhỏ bên dưới. Ông ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc cái tên tu sĩ có được tín ngưỡng thành kính này có bao nhiêu nô bộc?

Nhưng sau đó, sự chú ý của ông ta lại bị thứ khác thu hút.

Ông ta nhìn thấy ba chữ trấn Thanh Thủy to lớn, cùng với bên ngoài trấn Thanh Thủy là một pho tượng ngọc trắng cao lớn. Đó là một cô gái trẻ tuổi, cầm trong tay một cái cần câu, đầu hơi cúi xuống giống như đang nhìn thử xem đã có cá mắc câu hay chưa?

Sau này, để luyện khả năng khống chế sức mạnh mà Tô Lâm An dùng cần câu làm vũ khí, ngày ngày quăng qua quăng lại. Dáng vẻ này khiến người khác ấn tượng sâu đậm, vì thế pho tượng kia cũng được điêu khắc theo hình dáng lúc nàng đang cầm cần câu. Tuy vậy, bọn họ cũng chỉ luyện chế mười hai bức tượng như thế này, có bức tượng cầm cần câu mặc áo xanh, có cái mặc váy đỏ trên tay rải hoa, còn có một bức tượng váy áo trắng tay cầm lò luyện đan vân vân.

Một năm có mười hai tháng, luân phiên giữa các tháng.

Lúc này, thứ mà Ma quân Phệ Hồn thấy là bức tượng này.

Đôi mắt khát máu của ông ta đột nhiên trợn to, sau đó vẻ mặt trở nên giãy giụa, đầu lắc trái lắc phải, mái tóc rối cũng càng thêm bù xù, ông ta hất đầu phía nào tóc bay theo đó, trông lại càng thêm điên cuồng.

Ngay sau đó ông ta ôm đầu, trong miệng phát ra những tiếng gầm nhẹ.

Tình huống của Ma quân Phệ Hồn có gì đó bất thường!

Lúc này Lục Ý mới để ý tới một bên cánh tay của ông ta trống không, ông ta đã bị thương! Chỉ có điều, dù Ma quân Phệ Hồn có bị thương thì thực lực cũng mạnh hơn mấy người nàng ta, bọn họ gần như đã bị đánh bại khi chỉ vừa mới đối mặt. Vì thế bọn họ cũng không để ý tới chi tiết này.

Lúc này ông ta lại mất khống chế, mới cho nàng ta cơ hội thở lấy hơi.

Rõ ràng có thể thấy trạng thái của Ma quân Phệ Hồn trở nên bất thường, là lúc tấn công thích hợp nhất, vậy mà nàng ta lại bị trói chặt tới mức không thể cử động. Mà Sở Tài Nguyên thì nửa quỳ phía trước thanh cự kiếm của hắn, không còn sức để mà quỳ thẳng lưng được.

Cánh tay trái của Sở Tài Nguyên gãy lìa, máu chảy ra từ miệng vết gãy toàn là màu đen. Hắn đã trúng độc, sợ là sắp không cầm cự thêm được nữa.

Sơn Hà Long Linh cũng không am hiểu tấn công, những sát khí cùng huyết tinh khí đã khiến Sơn Hà Long Linh thuần khiết cực kỳ khó chịu. Dù dốc toàn lực nó cũng không gây được chút tổn thương nào cho Ma quân Phệ Hồn.

Phải làm sao đây? Đèn sen bản mệnh của Hồng Phù bị hủy, lúc này cũng không rõ sống chết. Trừ bọn họ, Lục Ý đã không nghĩ ra được còn ai có thể chiến đấu nữa.

Ngay vào lúc này, trên bầu trời xuất hiện một đoàn lửa đỏ, hoa Đan Chu cũng ra tay.

Linh dịch đỏ vàng đổ xuống từ trên trời, giống như núi lửa phun trào, linh dịch dội xuống trên người Ma quân Phệ Hồn đang ôm đầu đau đớn gầm khẽ. Linh dịch này có thể có tác dụng sao? Trong lòng Lục Ý dâng lên chút hy vọng, nhưng chớp mắt liền tan biến bởi vì nàng thấy Ma quân Phệ Hồn chìm trong linh dịch kia nhưng chẳng hề làm sao cả. Chỉ riêng áo bào màu đen trên người ông ta cũng đã đủ để ngăn cảm thứ linh dịch nóng rực kia.

Cho dù ông ta bị thương nhưng bọn họ cũng không thể gây ra thương tổn gì cho ông ta.

Đòn tấn công của mọi người chỉ như cái cù léc đối với ông ta mà thôi, hoàn toàn không có tí ảnh hưởng gì với ông ta.

Không còn hy vọng rồi.

Xem ra mọi người đều phải chết, chỉ là chết trước hay sau thôi.

Ngay lúc Lục Ý hồn bay phách lạc thì bên dưới bỗng lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, ngay sau đó vô số dây leo xanh giương nanh múa vuốt bay lên, cuốn chặt lấy Ma quân Phệ Hồn đang ngây ngốc thành cái bánh chưng!

“Hồng Phù!”

Lại một sợi dây leo vươn tới, mang theo một viên đan dược tới bên miệng Lục Ý, “Uống thuốc.”

Còn một viên là đưa cho Sở Tài Nguyên.

Sở Tài Nguyên chỉ có tu vi Địa Tiên, lúc này đã không thể nói chuyện cũng không thể há miệng, cả người bất động dựa trên thân kiếm, tính mạng đã như chỉ mành treo chuông.

Hồng Phù dùng dây leo cạy miệng Sở Tài Nguyên, nhét đan dược vào trong miệng hắn. Sợ hắn không nuốt trôi được, dây leo của nàng ta còn phun ra một ít nước. Sau khi nước hòa với đan dược liền biến thành một luồng linh khí lao xuống cổ họng Sở Tài Nguyên, vận chuyển khắp toàn thân hắn.

Nhìn cảnh này thật giống như bờ môi của Hồng Phù đang áp lên môi hắn, trong lúc mơ mơ màng màng, linh khí tràn vào cổ họng khiến nguyên thần của Sở Tài Nguyên đã khá hơn một chút. Hắn cố nhếch mí mắt lên, muốn nhìn rõ tình hình trước mặt nhưng chỉ thấy được một đóa hồng lướt qua, sau khi lướt qua môi cùng gò má hắn thì lao về phía bóng đen giữa không trung.

Hồng Phù biết nàng ta không thể giết được Ma quân Phệ Hồn, nhưng có lẽ nàng ta có thể dựa vào chỗ đan dược kia, kéo chân ông ta được một lúc.

Ném đá Thiên Vẫn ra khỏi mắt bão, sau đó chỉ đành nghe theo ý trời, chưa biết chừng mọi người còn có cơ hội sống sót!

Khi mà Hồng Phù quyết định giữ chân Ma quân Phệ Hồn thì đồng thời lưỡi đao từ niệm lực tạo nên cũng đã chém tới. Lưỡi đao màu bạc xé toạc mây đen, chém trúng mái tóc rối bù của Ma quân Phệ Hồn.

Ma quân Phệ Hồn đang ôm đầu đau đớn bỗng buông tay xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy lọn tóc của mình vừa bị chém đứt bay tán loạn trong không trung. Ông ta đưa tay ra đỡ lấy lọn tóc đó. Những sợi tóc giống như được rót vào một thứ sức mạnh hùng hậu, trong nháy mắt như biến thành châm sắt, xoạt xoạt xoạt bắn về phía trận pháp ở bên dưới.

Hồng Phù dùng dây leo kết thành tấm lưới, dùng cành cây của mình để ngăn cản nhưng chớp mắt đã bị xuyên thủng!

Và những cây châm sắt kia cũng không hề giảm tốc độ, vẫn đâm thẳng về phía đám người trong trận pháp bên dưới.

Ở đó có già có trẻ, đều là những con kiến hôi tu vi thấp kém, ông ta sẽ không giết bọn họ nhưng sẽ cho bọn họ thấy là sống hay chết cũng chỉ cần một ý nghĩ của ông ta mà thôi.

Đúng lúc này, pho tượng bạch ngọc đang đứng nghiêng một bên bỗng đổ rầm xuống, vừa vặn chặn lại đòn tấn công của Ma quân Phệ Hồn.

Pho tượng bạch ngọc bị những chiếc châm sắt bằng tóc kia đâm xuyên, chỉ nháy mắt đã vỡ ra thành vô số mảnh ngọc vụn, mà ánh mắt như đã tỉnh táo của Ma quân Phệ Hồn một lần nữa thay đổi. Ông ta gầm lên một tiếng, lao thẳng xuống đất, lông chim màu vàng thêu trên áo bào màu đen của ông ta đột ngột bay lên, mấy sợi lông còn biến to ra. Những mảnh vỡ bắn ra từ pho tượng bạch ngọc còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị những cái lông chim này cuốn lấy, bay về phía Ma quân Phệ Hồn.

Ông ta lạnh lùng nhìn người của trấn Thanh Thủy, giống như lưỡi đao vô hình đang đặt ngay trên cổ bọn họ, ung dung sải bước về phía trước.

Vài chiếc lông chim màu vàng bay xung quanh, Ma quân Phệ Hồn đã không còn điên cuồng nữa, khuôn mặt vàng như sáp, môi đỏ như máu, đôi mắt hẹp dài trông đầy lạnh lẽo, trông đầy âm tà, không hổ là ma.

Trong đám người của trấn Thanh Thủy có mấy đứa bé tương đối nhát gan đều đã cắn chặt môi, cố gắng không để bản thân khóc òa.

Trảm Nhất Đao đứng ở trước nhất.

Gã cảm nhận được sợ hãi cũng những người phía sau lưng mình. Người của trấn Thanh Thủy gần như chưa từng trải qua chiến đấu. Bọn họ tuy có dũng khí để chống lại kẻ thù nhưng thực lực cách biệt quá lớn, khó tránh khỏi sẽ khiến lòng người nảy sinh tuyệt vọng.

Thật ra bản thân gã cũng thấy hơi sợ hãi.

Người đàn ông trước mặt càng lúc càng tới gần này, tuy ông ta chỉ có một mình nhưng khí thế lại như thiên quân vạn mã.

Không thể lùi được!

Trảm Nhất Đao nắm chặt thanh đao trong tay.

Lưỡi đao của gã quét trên mặt đất, vạch ra tia lửa, ngay sau đó, lưỡi đao vung lên, cả người lẫn đao cùng nhau xông ra.

Dùng tất cả máu tươi và thọ nguyên để chém ra một đao duy nhất.

Nhưng còn chưa kịp đốt cháy thọ nguyên thì lưỡi đao đã bị ông ta nhẹ nhàng giữ lại.

Rõ ràng ông ta còn cách xa đến mấy trượng, vậy mà chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt gã, cũng dễ dàng tóm được đao của gã.

“Rắc” một tiếng, thanh bảo đao sắc bén gãy lìa!

Khóe miệng Trảm Nhất Đao trào máu, nhưng gã vẫn không chịu lùi về sau một bước.

Lúc này, Ma quân Phệ Hồn mới mở miệng: “Các ngươi biết sai ở đâu chưa?”

Sai?

Bọn họ không làm gì sai cả, châu Vân Lai đã làm sai điều gì để rồi bị thượng giới hủy diệt? Bọn họ đã làm sai điều gì, rõ ràng bọn họ đã ngoan ngoãn ở yên trong kết giới, vậy mà lại bị nhiều người tấn công như vậy. Chạy trốn xa vậy rồi mà vẫn bị tìm tới tận cửa.

Sai ở chỗ thực lực của bọn họ yếu ớt, mới khiến người khác tùy ý bắt nạt! Trảm Nhất Đao thấy đám người Hồng Phù, Lục Ý gian nan tiến về phía này, ánh mắt càng đỏ ngầu, lúc gã định mở miệng thì thấy người đàn ông trước mặt giơ tay tóm lấy, sau khi nắm lấy lông chim màu vàng trong tay, ông ta nói với vẻ mặt đầy hung ác: “Sai ở chỗ, dùng đá quá dễ vỡ để tạc tượng, chạm cái đã vỡ.”

“Nó, đi đâu rồi?”

Trảm Nhất Đao: “...”

Gã suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.

Cái gì gọi là sai ở việc làm tượng quá dễ vỡ?

“Dùng đá Thiên Vẫn để tạc tượng không phải là ngon rồi sao, cái vừa này chỉ chạm nhẹ một cái đã vỡ rồi.” Ma quân Phệ Hồn nghiêm mặt dạy dỗ, cũng nói: “Ở cái nơi cằn cỗi như châu Vân Lai ta còn dựng được hai pho tượng mười nghìn năm không sụp đổ trên biển đấy.”

Có điều, hình như sau lại bị đổ rồi? Nhưng lại được ông ta sửa lại rồi thì phải? Không nhớ nữa.

Nghĩ tới mấy chuyện này, ông ta lại cảm thấy đau đầu, không khỏi đưa tay lên vò đầu, trong nháy mắt sự lạnh lùng tàn khốc không còn tồn tại.

Ngược lại, Trữ Tần mặt vô cùng khiếp sợ, hắn hỏi: “Hai pho tượng trên biển? Biển Vô Cấm?”

Bọn họ đã từng chờ đại sư tỷ ở biển Vô Cấm, biết trên biển Vô Cấm có hai pho tượng. Đó là tổng đàn Ma giáo, và hai pho tượng đó tất nhiên chính là giáo chủ Ma giáo năm đó.

Giáo chủ Ma giáo Tô Thừa Vận!

Mà đại sư tỷ của bọn họ, sau đó có nói với họ rằng tên thật của nàng là Tô Lâm An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status