Ấn Công Đức

Chương 55 : Chương 55MEO MEO MEO



Xích Ngân Tiêu giới thiệu suốt dọc đường, Tiểu Thiền thu được cả đống quà gặp mặt, đều là những bảo vật đáng tiền. Túi chứa đồ của cô bé là do tông môn phát cho, không gian trong đó cũng không lớn lắm. Chỉ chốc lát, túi chứa đồ đã được nhét đầy ắp đủ thứ. Kết quả là Xích Ngân Tiêu đưa cô bé tới trước mặt chưởng môn, đòi một cái vòng tay trữ vật trong sự sửng sốt của ông ta.

“Ta còn phải tới gặp các ca ca tỷ tỷ nữa.” Lượn quanh tông môn nửa ngày, trời đã sắp nhá nhem.

Thanh kiếm trong lòng Tiểu Thiền đã bắt đầu rung lên. Giờ cô bé mới nhớ ra, mình còn phải tới thành Danh Kiếm gặp Sở Tài Nguyên.

Nếu còn trì hoãn, trời sẽ tối mất.

“Được thôi.” Giờ Xích Ngân Tiêu mới đưa Tiểu Thiền tới ngoại môn. Cô bé vừa đến đã có quản sự đứng đợi, dẫn họ đi tìm những đồng môn ở Tàng Kiếm Sơn ngày trước.

Triệu quản sự đi trước dẫn đường, sau lưng là linh thú cấp tám Xích Ngân Tiêu chân đi khệnh khạng giống hệt con vịt. Luồng uy áp ở ngay phía sau, khiến quần áo trên lưng hắn ướt đẫm mồ hôi.

Hắn chỉ là một quản sự ở ngoại môn, không ngờ chưởng môn lại tự mình ra lệnh, bảo hắn tiếp đón Xích Ngân Tiêu cho tốt. Trong lòng còn thấy có chút may mắn, trong khoảng thời gian này hắn đối xử với mấy đệ tử ngoại môn kia cũng không tồi, bằng không e là cái mạng nhỏ này của hắn không thể giữ nổi.

Đi một đoạn đường, đầu hắn đã ướt đẫm mồ hôi giống như vừa chạy một vòng xuống suối vàng. Hắn dừng lại trước cửa một tòa viện, “Những đệ tử tới cùng các ngươi đều ở chỗ này. Ta đã sắp xếp cho họ ở trong cùng một viện.”

Thế này cũng coi như là hắn đã mở cửa sau cho họ. Trong đám người ấy còn có đệ tử tạp vụ, cũng được bố trí ở đây.

Thấy vẻ mặt Xích Ngân Tiêu lộ rõ sự bất mãn, Triệu quản sự căng thẳng đến mức phát run, vội vàng giải thích: “Hơi nhỏ một chút, thế nhưng ở ngoại môn như vậy đã là cực kì tốt rồi. Bọn họ là người mới đến, ta có lòng muốn chăm sóc cũng không thể lộ liễu quá, dù sao những người khác đều đang nhìn chằm chằm. Tu vi và tư chất của bọn họ đều khá bình thường, nếu như ta thiên vị quá sẽ khó tránh làm người khác khó chịu rồi âm thầm gây khó dễ, như thế thật không hay.”

Tiểu Thiền liền đáp: “Thực ra nơi này đã tốt hơn nơi chúng ta từng ở rất nhiều.”

Bọn họ vừa bước vào viện thì thấy Cẩm Thư đang luyện kiếm.

Vừa nhìn thấy đệ tử trong viện, Xích Ngân Tiêu liền lắc đầu. Đây chính là ca ca tỷ tỷ của Tiểu Thiền? Chẳng có chút hơi thở nào giống Tiểu Thiền, nó không thích chút nào. Tiểu Thiền vẫn đáng yêu nhất.

Cẩm Thư thấy con chim to lớn xuất hiện thì lập tức hơi cảnh giác, sau khi trông thấy Tiểu Thiền ngồi trên lưng chim đang vẫy tay với mình thì lập tức thả lỏng, gọi tất cả sư huynh sư muội ra ngoài.

Dạo gần đây bọn họ sống cũng khá ổn. Tông môn lớn quả không hổ là tông môn lớn. Nơi bọn họ đang ở linh khí nồng đậm hơn trước không biết gấp bao nhiêu lần. Bọn họ còn chưa ích cốc cho nên phải tới chỗ quản sự lấy thịt gạo có linh khí, chất lượng cũng tốt hơn xưa rất nhiều. Nửa tháng nay, tu vi của Cẩm Thư đã tăng lên được một tầng, những người khác còn tiến bộ nhiều hơn. Đến ngay cả Cẩm Ngọc cũng rắn rỏi hơn xưa nhiều, hơn nữa tu vi cũng đã lên tới Luyện Khí tầng ba.

Tốc độ này, trước đây họ không dám nghĩ tới.

Cả đám thiếu nam thiếu nữ ngồi lại với nhau ôn chuyện, hỏi thăm tình hình của Mục Cẩm Vân.

Tiểu Thiền đáp từng câu một, còn lấy rất nhiều quà ra để Cẩm Thư chia cho mọi người. Những món quà này đều do Xích Ngân Tiêu chọn ra để cô bé mang đi tặng, những món khác thì giữ lại dùng.

Dù sao những món đồ này đều do Xích Ngân Tiêu lấy tới, cho nên tất nhiên là Tiểu Thiền không nhiều lời, hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của nó.

Sau khi tặng quà cáp xong, Tô Lâm An lại điều khiển cho thanh kiếm khẽ rung. Tiểu Thiền thấy thế bèn cáo từ họ, “Ta còn phải tới thành Danh Kiếm thăm Bạch trưởng lão và đám Tiểu Thập.”

“Vậy không nói nữa, muội mau đi đi, trời cũng sắp tối rồi.”

“Vâng.”

Xích Ngân Tiêu giờ mới “hả” một tiếng, “Ngươi muốn tới thành Danh Kiếm ngoài tông môn?” Mặt nó đầy vẻ đấu tranh, cuối cùng vẫn nói: “Ôi, ta không thể đi cùng ngươi được, hắn không cho ta rời khỏi tông môn. Nếu như ta tới thành Danh Kiếm sẽ gây náo động.”

“Vậy ta gọi người hộ tống Tiểu Thiền qua đó!” Triệu quản sự lập tức lấy lòng.

Ai ngờ Xích Ngân Tiêu lại trừng hắn nói: “Người á? Ta không yên tâm!”

“Nhân tu đều là phường cướp bóc gian xảo, giả dối.”

Mỗi chữ nó nói ra đều khiến Triệu quản sự run lên cầm cập, trong lòng tan vỡ, nhân tu cướp bóc gian xảo, giả dối?

Nói về cướp bóc ai bì lại được ngài chứ!

Xích Ngân Tiêu kêu lên một tiếng dài, lập tức có mấy con linh thú cấp bảy bay tới.

“Thích ai, cưỡi đó!” Nó nhìn đám linh thú cấp bảy với dáng vẻ hung dữ, trong ánh mắt đầy ý cảnh cáo. Kẻ nào dám không cho tiểu muội ta cưỡi, ta ăn!

Ai ngờ, mấy con linh thú mọi ngày vô cùng cao ngạo, giờ nhìn thấy Tiểu Thiền lại rất thân thiện. Trong đó còn có một con mèo Vân màu trắng thuần nhảy tới trước mặt cô bé, dùng đầu chủ động cọ vào lòng bàn tay Tiểu Thiền, mong Tiểu Thiền có thể xoa nó.

Những linh thú khác: “...”

Con mèo Vân này lại ra vẻ đáng yêu!

Đáng ghét!

Không ngờ lại bị nó tranh trước.

Con gái đều thích những chú mèo có bộ lông mềm mại, Tiểu Thiền cũng vậy. Sau khi cô bé chọn mèo Vân, những con linh thú khác đều phóng cặp mắt đáng thương nhìn cô bé, cô bé liền cười nói: “Ta sẽ tìm các ngươi chơi sau.”

Nói xong, Tiểu Thiền cưỡi mèo Vân rời đi. Giờ cô bé đang rất vội, phải tới thành Danh Kiếm gấp.

Xích Ngân Tiêu tiễn Tiểu Thiền tới tận lối vào của Lượng Kiếm Sơn, vô cùng không nỡ tiễn cô bé rời đi.

Đợi đến khi thoát hẳn khỏi tầm nhìn của họ, Tô Lâm An mới xoay thân kiếm, chỉ hướng cho Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền hỏi: “Kiếm bà bà, bà muốn chỉ đường sao?” Rồi, cô nhóc vươn tay chỉ theo, “Đi hướng này.”

Mèo Vân lập tức kêu meo meo ý nói: “Bên đó không phải thành Danh Kiếm, bên đó là ngoại thành rồi, còn là vùng ngoại thành phía Bắc nguy hiểm nhất. Trời đã sắp tối, tới ngoại thành không an toàn đâu.”

Tuy nó là linh thú cấp bảy, thế nhưng phía đó là núi Ly, nơi thường xuyên có tu sĩ cấp cao lui tới, còn có hung thú!

Trừ phi đã nhận chủ, nếu không linh thú cấp bảy không thể giao lưu với người khác, nó chỉ có thể lo lắng kêu meo meo.

Cẩn tắc vô áy náy.

Tuy nó khá tự tin về bản thân mình, thế nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì không hay thì nó không gánh vác nổi, khi trở về sẽ bị lão đại nuốt sống.

“Ta biết nơi đó không phải. Thế nhưng Kiếm bà bà nói người ta cần tìm ở phía đó.” Tiểu Thiền xoa đầu mèo, nói.

Mèo Vân cứ vậy đứng ngây giữa trời quên cả bay.

Mèo Vân: “Meo meo meo meo meo!” (Ngươi nghe hiểu được lời ta nói?)

“Đúng vậy.” Tiểu Thiền đáp, “Bên ngoài nguy hiểm như thế, vậy mà bọn họ vẫn đang ở ngoài. Mau tới đó xem một chút.”

Trên người cô nhóc còn có không ít bảo vật, đều là quà gặp mặt thu được hôm nay, loại để tấn công hay bảo vệ mạng sống đều có. Trong đó, còn có hai pháp phù do tu sĩ Nguyên Anh kỳ chế ra, có thể phát ra một đòn tấn công của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Cho dù có gặp phải chuyện nguy hiểm thì nó vẫn có sức phản kháng.

Mèo Vân: “Meo, vậy được, ta sẽ bảo vệ ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status