Ấn Công Đức

Chương 577 : Chương 577TRỜI ĐẤT ĐỔI DỜI



Chương 577TRỜI ĐẤT ĐỔI DỜI

Thú Phệ Căn dùng thần thức để soi bụng mình, phát hiện trong đó chứa nhiều thứ chưa tiêu hóa như thế thì bắt đầu cảm thấy nghi hoặc về cuộc đời làm thú của bản thân. Nó cứ thế ôm bụng ngây ra ở trong kẽ nứt.

Vào lúc thú Phệ Căn soi bụng mình thì Mục Cẩm Vân đã phát hiện ngay sự bất thường của nó. Hắn dừng tay, kể lại tình hình của thú Phệ Căn cho Tô Lâm An.

“Nó tỉnh rồi, cũng đã nhận thấy bụng mình có gì đó bất thường, nhưng lúc này vẫn chưa có động tĩnh gì.”

May là nó chỉ ngẩn người chứ chưa làm trò ngu xuẩn gì, nếu không thì chắc chắn giờ nó đã toi mạng rồi. Chả mấy khi hắn được vui như vậy, đặc biệt là lý do khiến hắn vui không chỉ là vì Tô Lâm An, mà những thanh niên nam nữ với gương mặt rạng rỡ nụ cười ở xung quanh cũng là cảnh đẹp trong tuyết, gợi lên trong lòng hắn thứ cảm giác khác lạ mà hắn chưa từng có, khiến hắn không kìm được mà cong khóe miệng.

Vì vậy, hắn không muốn tâm trạng bị phá hỏng.

Khi nói chuyện, Mục Cẩm Vân đứng nguyên tại chỗ, những người khác nhân cơ hội này bèn ra sức ném tuyết vào người hắn. Nào ngờ một lá chắn linh khí đột nhiên xuất hiện quanh người hắn, chặn tất cả số tuyết đó lại. Rồi kết giới đó rung một cái, tuyết bay đầy trời tức thì tung bay về bốn phương tám hướng với điểm trung tâm chính là hắn, sau đó đọng lại thành một lớp dày trên thân mỗi người, khiến mọi người đều trở thành người tuyết.

Hắn ra tay có chừng mực, mọi người xung quanh tuy rét run cầm cập nhưng cũng không có ai bị thương, chỉ là có đứa trẻ lớn tiếng gào bất công, “Đã nói là không được dùng pháp lực linh khí mà, sao tự nhiên lại thi triển pháp thuật chứ!"

Thằng nhóc đó to gan, dáng vẻ rõ là không sợ trời chẳng sợ đất, ra sức rung thật mạnh mớ tuyết đọng trên người. Đầu tiên nó chất vấn Mục Cẩm Vân, sau đó lại quay sang nói với Tô Lâm An: “Củ cải đại tiên ngài phân xử đi!”

Thấy sắc mặt Mục Cẩm Vân đã tối sầm lại, đám Sở Tài Nguyên căng thẳng đến mức tim sắp nhảy cả ra ngoài, chỉ sợ Mục Cẩm Vân lại có ý gì không tốt thì khổ.

Thực lực của hắn cao siêu khó dò, chỉ một ánh mắt đã có thể giết chết thằng nhóc đó, còn chẳng biết củ cải đại tiên có ngăn nổi không.

Mục Cẩm Vân khẽ nhún vai. Hắn bước về phía trước một bước, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt thằng bé đó, “Ta nói với ngươi là không dùng linh khí khi nào?”

“Mọi người đều không dùng, đây là quy tắc mà.” Thằng bé nói hết sức hùng hồn.

“Vậy ta dạy cho ngươi một điều, quy tắc, nằm trong tay kẻ mạnh.” Mục Cẩm Vân giơ tay ra, chầm chậm chỉ về phía mặt thằng bé.

Sở Tài Nguyên căng thẳng gào lên như sắp rách cả cổ họng.

“Ngươi làm gì thế!”

“Dừng tay!” Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Mục Cẩm Vân. Hắn thì chẳng buồn liếc qua bọn họ, chỉ quay đầu lại nhìn Tô Lâm An. Hắn thấy nàng đứng đó cười híp mắt, ánh mắt dịu dàng như nước, mỉm cười yêu kiều nhìn hắn.

Nụ cười này khiến Mục Cẩm Vân rất vui vẻ. Hắn cảm thấy trong lòng ngọt ngào giống như vừa ăn mật, chỉ mong lập tức trở lại bên cạnh nàng, hôn lên đôi mắt cong cong tựa vầng trăng khuyết ấy.

Mọi người đều lo rằng hắn sẽ làm tổn thương thằng bé này.

Nhưng nàng, tin tưởng hắn.

Mục Cẩm Vân véo má thằng nhóc, kéo hai cái má núng nính của nó sang hai bên, còn xoa mấy cái rồi nói, “Ta và củ cải đại tiên đều chưa từng nói không được dùng linh khí. Cũng không thể vì ngươi còn yếu, nên bảo ta phải ép tu vi của mình xuống bằng trình độ của ngươi để phối hợp được.”

“Bây giờ lời ta nói chính là quy tắc.” Hắn nghiêm mặt nói: “Chờ đến khi ngươi mạnh hơn ta, thì ngươi có thể lập ra quy tắc.”

“Hứ, ta nhất định sẽ mạnh hơn ngươi.” Thằng nhóc nói trong khi vẫn run cầm cập.

Mặt nó lạnh đến mức đỏ bừng lên, lúc nói chuyện răng hàm trên đá răng hàm dưới. Vốn dĩ nó vẫn thấy hơi không phục, muốn nói thêm vài câu hung dữ nữa, thế nhưng tay Mục Cẩm Vân còn lạnh hơn cả tuyết, nó sắp không chịu nổi nữa rồi. Nó chỉ có thể nghiến hai hàm răng vào nhau ken két.

“Khó đấy.” Hắn nhướng mày, nói một cách vui vẻ.

Thấy thằng bé mếu máo, Mục Cẩm Vân mới thả tay ra, quay người lại rồi thong thả lấy một chiếc khăn ra lau ngón tay. Tô Lâm An nhìn bộ dạng đó thì cảm thấy hết sức cạn lời. Nếu đã ghét bỏ thì ngươi còn véo làm gì, véo xong rồi lại lau tay. Còn may là bây giờ ngươi biết quay người lại rồi mới lau, không thì thằng nhỏ sẽ đau lòng biết chừng nào.

“Củ cải đại tiên sẽ chúc phúc cho ta, ta nhất định sẽ mạnh hơn ngươi.” Phía sau, tiếng thằng nhóc ấy lại vang lên lần nữa. Mục Cẩm Vân dừng bước, hơi nghiêng đầu trả lời: “Vậy được thôi.”

Hắn chẳng bao giờ nể mặt ai, thế mà lại tôn thờ và chiều chuộng củ cải đại tiên. Ai bảo nàng cũng là tín ngưỡng của hắn, là tất cả của hắn cơ chứ.

“Sao hôm nay Mục Cẩm Vân lại dễ tính thế?” Sở Tài Nguyên lẩm bẩm.

Nói thật thì vừa rồi hắn đã toát cả mồ hôi thay thằng nhóc ấy. Mục Cẩm Vân trước đây rốt cuộc lạnh lùng độc ác đến như thế nào, hắn đã từng được lĩnh giáo đầy đủ.

Đó là một kẻ máu lạnh vô tình, căn bản là không có trái tim.

Chẳng ngờ, Mục Cẩm Vân cũng sẽ thay đổi.

Đúng lúc Sở Tài Nguyên đang nghĩ Mục Cẩm Vân đã thay đổi rồi thì đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển. Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Mục Cẩm Vân vang lên, “Còn động đậy nữa, ta sẽ giết ngươi.”

Sát khí cuồn cuộn lập tức nhắm thẳng lên phía trời cao. Sở Tài Nguyên không hề đối diện trực tiếp với sát khí đó mà vẫn cảm thấy như có gai đâm vào sau lưng, sợ đến xanh mặt.

Ai động đậy? Chuyện gì vậy?

Sau khi hắn nói vậy, xung quanh tức thì vang lên những tiếng động rầm trời. Ngay sau đó vô số hạt mưa có vẻ rất bẩn rơi từ trên trời xuống, nhỏ xuống kết giới rồi biến mất.

Thú Phệ Căn ngây ra một lúc, mãi mới hoàn hồn. Nó lập tức há miệng ra hít một hơi thật sâu đến mức hóp cả bụng lại, sau đó lại thở thật mạnh ra khiến bụng phình lên, khiến hoàn cảnh trong bụng đột nhiên biến đổi. Mỗi lần nó hít thở, áp lực tăng lên gấp bội, vô số dịch chua cuộn lên trong bụng nó khiến số thức ăn chưa tiêu hoá được chìm vào trong đó.

Những thứ khác nổi bong bóng ùng ục rồi chìm xuống, chỉ có duy nhất một hòn đảo có diện tích tương đối lớn nằm ở giữa là nổi lơ lửng phía trên dịch chua, từ đầu đến cuối vẫn đứng vững không đổ sụp. Nó cũng chẳng nhớ là mình đã nuốt hòn đảo to như thế này vào từ bao giờ nữa, tại sao lại không tiêu hóa được chứ?

Chẳng trách bụng cứ trướng lên, khiến nó không thể nào ngủ ngon được.

Nó muốn để dịch chua ăn mòn hòn đảo, bèn lăn lộn tại chỗ.

Thế rồi nó vừa động một cái thì một giọng nói vang lên từ trong bụng, lại giống như đánh thẳng vào biển ý thức của nó khiến nó sợ đến mức toàn thân co giật, lớp da vô thức tiết ra một lượng lớn chất dịch nhầy dính nhớt, suýt chút nữa phủ kín cả người nó.

“Ngươi là ai!” Bụng thú Phệ Căn quặn lên, nó cố nén bất an, hỏi thử.

Mục Cẩm Vân bước ra khỏi trấn Thanh Thuỷ, nhảy vọt ra khỏi kết giới. Hắn bay lên không trung, sau một nhịp lên xuống thì đã đáp xuống linh thuyền ở giữa đống dịch chua.

Trước đây linh thuyền còn nhô được một nửa lên, nay chỉ còn mỗi một cánh buồm. Hắn đứng trên cột buồm, tay cầm kiếm, mũi kiếm hướng về phía một mỏm núi đá gồ ghề. Tuy hắn không hề cất tiếng, cũng chưa hề vung kiếm, nhưng lại khiến cho thú Phệ Căn vô cùng hoảng sợ. Dạ dày nó trở nên vô cùng khó chịu.

“Đừng căng thẳng, ta mượn bụng ngươi trốn vài ngày thôi.” Tô Lâm An cũng ra mặt, vội vàng vỗ về trấn an nó. Nàng đến bên Mục Cẩm Vân dưới sự giúp đỡ của Sơn Hà Long Linh, móc ít linh quả ra từ trong túi rồi vừa lắc lư vừa nói, “Ngươi muốn ăn không? Cứ ném thẳng vào đó nhé?”

Tiểu Bạch là Sơn Hà Long Linh, rất được các linh vật yêu thích. Có nó ở đây, chắc là có thể khiến thú Phệ Căn yên tâm phần nào.

Nàng nói xong còn dùng khuỷu tay huých nhẹ Mục Cẩm Vân, trao đổi bằng thần thức: “Có thể không ra tay thì đừng ra tay, trốn ở đây an toàn hơn. Với lại, chọc nó tức quá, nó lại nôn hết ra ngoài thì sao?”

Tình cảnh đó, nàng thực sự không dám tưởng tượng.

Nàng còn cảm thấy khó chịu, huống hồ là Mục Cẩm Vân trước giờ vẫn luôn mắc bệnh sạch sẽ.

Tô Lâm An còn định trao đổi với thú Phệ Căn một phen, chẳng ngờ khi nàng vừa nói xong thì thú Phệ Căn lại kêu lớn, “Là ngươi!”

“Chúng ta quen nhau sao?”

“Ta từng nghe nói về ngươi, ngươi chính là cô gái mà mãi không tiêu hóa được, đến cuối cùng còn lừa đi mất mấy cánh hoa Tang Lam!”

Hơ...

Trước đây Tô Lâm An cũng từng vào bụng thú Phệ Căn một lần rồi, nhưng nàng biết rất rõ, con thú này không phải là con khi đó. Con này rõ ràng to hơn chút, riêng cái bụng nó thôi đã có thể chứa cả trấn Thanh Thủy một cách dễ dàng, không hề kém một con cự long.



Nàng và Mục Cẩm Vân vào trong miệng nó cũng chỉ như một hạt bụi rơi xuống đại dương mà thôi, căn bản chẳng dấy lên nổi một gợn sóng.

Tô Lâm An - thứ kỳ quặc không thể tiêu hóa - rất nổi tiếng trong đám thú Phệ Căn.

Nó chẳng thể ngờ được rằng, mình chỉ vô tình há miệng hít thở lúc ngủ thôi mà cũng nuốt cả nàng vào bụng.

Có điều, nàng hào phóng như thế cũng chẳng có gì xấu. Thú Phệ Căn nhìn đống linh quả, rồi lại ngó Sơn Hà Long Linh, trong lòng rất vui mừng.

“Đây chính là chu quả hơn vạn năm tuổi, để ta nếm thử xem.” Thứ quả này không thể sinh trưởng trong hư không được. Tuy nó thích ăn rễ cây Kiến Mộc nhất, nhưng thi thoảng được ăn những linh quả khác để cải thiện khẩu vị cũng không tệ. Bọn họ muốn trốn thì trốn, chỉ cần trả tiền ở trọ là được.

“Vậy ta ném vào nhé?”

“Hừ, ta muốn nếm bằng miệng!”

Bất đắc dĩ, Tô Lâm An đành đưa linh quả cho Mục Cẩm Vân, để hắn dùng thần thức ném linh quả vào miệng thú Phệ Căn. Lúc này, hai bên mới chính thức bắt tay hợp tác.

Bọn họ ở trong đó một thời gian, còn nó sẽ không động đậy lung tung, yên tâm trốn trong kẽ nứt là được.

“Thực ra các ngươi có kêu ta ra ngoài ta cũng chẳng đồng ý ấy.”

“Bây giờ đám thú Phệ Căn còn đang tán loạn trong hư không đều là những con nhỏ tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm.”

“Hiện tại hư không đã xảy ra vấn đề, nếu đi xuyên qua hư không thì kể cả là ta đi nữa cũng chẳng dám đảm bảo an toàn tuyệt đối. Đâu đâu cũng đầy các kẽ nứt nguy hiểm, có thể nứt ra ngay bên cạnh mình bất cứ lúc nào, bị hút vào thì chỉ có tan xương nát thịt.”

“Trời đất thay đổi rồi đây.”

Nó thở dài nói, “Vậy nên ta mới trốn đến nơi an toàn này để ngủ. Có lẽ chờ khoảng mấy ngàn năm sau, hư không mới bình yên trở lại được.”

“Ta khuyên các ngươi cũng cứ trốn trong đó đi, đừng có ra ngoài. Chúng ta cùng trốn ở đây, làm hàng xóm tốt.”

Tô Lâm An mỉm cười không đáp. Nàng cũng chỉ ở tạm đây, chờ đến khi sức mạnh của quy tắc Thiên đạo giảm nhẹ đến mức có thể miễn cưỡng chống đỡ được thì nàng sẽ ra ngoài, nghĩ cách giải trừ phong ấn. Sau này, nàng còn phải xem xem có thể vá trời hay không.

Nếu thật sự để mặc cho quy tắc Thiên đạo bị sụp đổ, thì cả thiên hạ này sẽ chẳng có nơi nào an toàn nữa cả.

Trời đất sụp đổ, không còn nơi nào có thể trốn được. Dù là tu vi thần thông thì cũng chẳng thể chống chọi. Thời xa xưa ở ngoại vực Thần tộc đông đúc đến vậy, không phải cũng chẳng được bất tử đó sao.

Chẳng qua nàng không thể để ấn Công Đức biết ý tưởng này được. Nó một lòng một dạ muốn thay thế quy tắc Thiên đạo, nếu nó biết được không chừng sẽ lại gây chuyện cũng nên.

***

Ngoài hư không.

Mấy chữ “trời đất sắp đổi dời rồi” được nhiều người nhắc tới cùng một lúc.

Trên tán cây Kiến Mộc có một ngôi nhà treo, bên trong có hai người ngồi đối diện nhau uống trà.

“Lần gặp trước còn là qua thủy kính, nào ngờ mới có mấy hôm, nay đã phải gặp trực tiếp để thương lượng rồi.” Nam Cung Ly uống hết trà trong chén, sau đó lại lấy một lá trà tươi non từ trong hộp trà trên bàn. Hắn búng tay một cái khiến lá trà rơi vào trong chén, ngay sau đó có ngay một cô gái nhỏ bằng ngón tay cái xuất hiện, nằm bò trên miệng chén, khẽ phả hơi vào nước trà.

Nước trà sôi lên nhanh chóng, lá trà bên trong trôi nổi lên xuống, tỏa ra mùi hương đậm đà.

Đến khi lá trà đổi màu, cô gái thổi trà cũng biến mất, chỉ để lại một chén trà xanh biêng biếc, toả ra hương thơm say đắm lòng người.

“Dùng linh trà hảo hạng nhưng lại không muốn thưởng thức từ từ mà uống ừng ực, thật khiến người ta chê cười.” Thiệu Lưu Tiên cũng nâng chén trà bên cạnh lên, mở nắp ra thì lại thấy mùi thơm của rượu lan tỏa. Rượu tuy thơm, nhưng lại nặng đến mức hơi gay mũi, bà ta chỉ nhấp môi một chút mà mặt đã đỏ bừng.

“Không so với ngươi được, uống rượu bằng chén trà.” Nam Cung Ly đặt chén xuống, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất, nghiêm túc hỏi: “Tình thế hiện nay, ngươi thấy như thế nào?”

Hai người này, không ngờ lại chính là hai vị nghi chủ của thượng giới, có địa vị tối cao trong thiên hạ.

Ngày trước, nếu có chuyện gì họ sẽ liên lạc với nhau qua các cách như thủy kính, đã rất nhiều năm chưa gặp nhau thương lượng trên đỉnh Kiến Mộc như thế này rồi.

Thiệu Lưu Tiên nâng chén lên nhấp một chút rượu. Mặt bà ta đỏ bừng lên, đôi mắt long lanh, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Còn có thể thấy như thế nào nữa, thấy bằng mắt chứ sao!”

Bà ta nấc một cái sặc mùi rượu, nói với giọng chẳng vui vẻ gì: “Mau dẫn người lên đây hỏi đi, ta còn phải về trêu tiểu tướng công của ta nữa…”

Bà ta đã ở đỉnh Thiên đạo quá lâu rồi.

Ngoài kiếm ra thì giờ những thứ còn khiến Thiệu Lưu Tiên để tâm, cũng chỉ có đàn ông và rượu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status