Ấn Công Đức

Chương 578 : Chương 578CHÚC PHỤNG THIÊN



Chương 578CHÚC PHỤNG THIÊN

“Đưa lên đây.” Nam Cung Ly lạnh nhạt ra lệnh.

“Vâng, sư tôn.” Bên ngoài, có một chú chim nhỏ màu xanh biếc đang đậu trên cành cây Kiến Mộc. Đó là một chú khổng tước chỉ lớn chừng bàn tay. Nó khẽ nhảy một cái, lúc đuôi nó xòe ra, có một cái bong bóng được tụ thành từ ánh sáng bảy màu chui ra từ trong một hốc cây.

Có một người ngồi trong bong bóng khí đó, nhìn qua chỉ khoảng bảy, tám tuổi nhưng tóc đã bạc trắng. Cậu bé nhắm mắt ngồi khoanh chân. Đợi đến khi bong bóng khí bay vào ngôi nhà treo trên cây, cậu nhóc giống như cảm nhận được mà mở mắt ra.

Con ngươi đen láy của nó vừa to vừa tròn, chỉ còn nơi khóe mắt thoáng có màu xanh trắng. Ánh sáng âm u lờ mờ lan rộng ra từ trong con ngươi, giống như giấy Tuyên bị lem mực. Giọt mực lan màu ra chung quanh, để lại dấu ấn màu đen ở tất cả những nơi nó đi qua. Trong đôi mắt ấy chỉ có một chút màu trắng là vẫn đang giãy giụa một cách khổ sở.

Nó nhìn chòng chọc vào những người xung quanh, cho dù người trước mặt có là hai vị nghi chủ thì nó cũng chẳng hề kiêng kị mà quan sát, căn bản không cảm thấy hành vi của bản thân đang mạo phạm họ.

“Ngươi chính là kẻ giả thần giả quỷ ở bên ngoài?”

Thiệu Lưu Tiên uống cạn ly rượu mạnh trong tay. Bà ta híp mắt hỏi: “Tuổi của xương mới được chín tuổi? Đúng là non nớt.”

“Còn nhỏ thế này mà đã xoay xở ra được cả cái Thiên Cơ Lâu?” Bà ta nghiêng đầu, liếc Nam Cung Ly: “Hồi ta và ngươi chín tuổi, đang làm gì nhỉ?”

Nam Cung Ly lắc đầu, tỏ vẻ không nhớ nổi.

Lão quái vật đã sống bao nhiêu năm rồi, sao còn nhớ được chuyện xa lắc xa lơ như thế.

“Người phía sau ngươi là ai, không ngờ lại đẩy một đứa bé chín tuổi ra gánh thay.” Thiệu Lưu Tiên có thể chắc chắn rằng, tuổi xương cốt của đứa bé kia thực sự chỉ khoảng chín tuổi. Tu vi thật ra cũng khá, đã đột phá lên Địa Tiên, thiên phú không tồi. Có điều một đứa nhóc tu vi Địa Tiên lại là người quản lý Thiên Cơ Lâu được sao?

Bà ta chau mày hỏi Nam Cung Ly: “Thuộc hạ của ngươi đưa đứa bé này đến để báo cáo kết quả à?”

“Chẳng lẽ thuộc hạ của ngươi lại dám làm cho có với ngươi?” Nam Cung Ly hỏi ngược lại.

Thiệu Lưu Tiên bật cười giễu cợt: “Kẻ nào dám?”

Nam Cung Ly khẽ gật đầu, không giải thích gì thêm nữa. Thiệu Lưu Tiên thì đã hiểu ra, liếc nhìn đứa bé kia. Nó đối mặt với họ với thái độ đúng mực, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: “Xem ra ngươi cũng có bản lĩnh đấy.”

Lời vừa dứt, bà ta đã ném mạnh chén trà trong tay xuống, đập “cốp” một cái trúng ngay giữa trán đứa bé.

Bà ta là nghi chủ có cảnh giới Thiên Tiên tột đỉnh, bình thường một luồng uy áp đã có thể giết chết một Địa Tiên. Chén trà vừa được ném ra có thể so với tiên khí, cho dù bà ta có khống chế giảm lực đi nhưng uy lực vẫn rất lớn, làm trán đứa bé bị thủng một lỗ, ngay cả nguyên thần cũng lập tức bị hủy diệt.

Đứa trẻ đó đến lúc chết vẫn mỉm cười. Nó ngã trên đất, máu chảy thành dòng.

Thiệu Lưu Tiên nhún vai: “Chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à?”

Nam Cung Ly khẽ ho hai tiếng, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.

Ngay sau đó, Thiệu Lưu Tiên đã cảm nhận được ngay điều khác thường. Bà ta thấy lỗ thủng trên trán đứa bé đột nhiên liền lại. Sau đó, quanh thân nó hiện lên một quầng ánh sáng trắng mờ nhạt. Đó là quầng sáng do niệm lực ngưng tụ lại. Thiệu Lưu Tiên rất quen thuộc với nó, trước đây bà ta đã dùng thần thức cảm ngộ được vô số lần. Nhưng không ngờ, giờ bà ta lại có thể nhìn thấy niệm lực được bằng mắt thường.

Ánh sáng rút đi, đứa bé dần tỉnh lại. Nhìn nó có vẻ càng non nớt hơn, quần áo cũng rộng ra, khoác trên người một cách lỏng lẻo. Áo chỗ bả vai trượt xuống để lộ ra bờ vai nhỏ bé.

“Được đấy, quả là có chút bản lĩnh. Có phải, chết thêm vài lần là ngươi chui lại vào bụng mẹ được không?” Bà ta cười tủm tỉm: “Mẹ ngươi là ai?”

“Bản lĩnh của ta không phải cái này.” Giọng nói đứa trẻ rất yếu ớt, nhưng đôi mắt vẫn sáng trong: “Ta có thể nhìn thấy được tương lai.”

“Tuy phép thần thông Tiên Đoán rất ít gặp, nhưng trong mắt ta nó cũng chẳng được coi là bản lĩnh gì.” Thiệu Lưu Tiên nói với vẻ tự tin.

“Thiên đạo sắp sụp đổ, chẳng ai có thể chỉ lo thân mình.”

“Nếu như thượng giới và hạ giới, trời và đất ép lại với nhau, ngươi nói xem, ai có thể thoát được?” Đứa bé trai đó nhắm mắt lại: “Đã có mười mấy hạ giới bị đá Thiên Vẫn đâm thủng rồi, số cành cây Kiến Mộc bị gãy trong trăm năm trở lại đây còn nhiều hơn nghìn vạn năm trước cộng lại. Trong hư không, vết nứt mới xuất hiện ở khắp nơi…”

“Còn cả oán khí và sát khí lượn lờ giữa đất trời. Trước khi chết, giới chủ Huyết Nguyệt giới đã hiến tế sinh mệnh của ngàn vạn tín đồ. Hai vị nghi chủ, hai người có thể đi xem, giờ rốt cuộc những tòa thành trống ấy đang trong tình trạng thế nào?”

“Ta chưa từng giả thần giả quỷ.”

“Tất cả những điều ta nói đều là sự thật. Thiên đạo sắp sụp đổ, khi đôi mắt của ta hoàn toàn chỉ còn một màu đen thì cũng chính là ngày quy tắc thiên đạo bị phá vỡ. Nếu ta đã thấy được thiên cơ, thì ắt sẽ phải có sự chuẩn bị.” Trên mặt đứa trẻ đó có vẻ chín chắn không hợp tuổi. Nói đến đây, nó thở một hơi dài: “Hai vị là nhân vật mạnh nhất giới này, chẳng lẽ hai vị không phát hiện ra điều khác thường?”

Hay là phát hiện ra rồi, nhưng vẫn không hề quan tâm? Hai người là đỉnh tín ngưỡng của giới này, được hưởng vô số niệm lực, nhưng lại coi sinh linh trong thiên hạ như con sâu cái kiến, bảo sinh linh trong thiên hạ sao không nảy sinh oán khí cho được. Trong lòng bất mãn, ngoài mặt đứa bé lại vẫn tươi cười, giấu cảm xúc đi và nói tiếp.

“Năm xưa Nữ vương Thiên Ma bị phân thây rồi phong ấn lại, là nhờ có sự giới hạn từ sức mạnh của quy tắc. Đợi đến khi sức mạnh quy tắc biến mất thì không chỉ thiên hạ đại loạn, mà kẻ địch ở ngoại vực cũng sẽ tràn vào.”

“Những gì Thiên Cơ Lâu làm, chẳng qua chỉ là để tìm một lối thoát giữa nguy hiểm trùng điệp mà thôi.”

“Đây là lý do để ngươi cướp đoạt tín đồ của chúng ta không hề kiêng nể?” Thiệu Lưu Tiên giơ tay chụp một cái, chén trà trước đó bị bà ta ném xuống đất vỡ tan tành giờ lại trở về lòng bàn tay. Các mảnh vỡ bắt đầu ghép lại với nhau ở giữa không trung, lúc rơi xuống lòng bàn tay bà ta thì đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, không nhìn ra vết nứt nào.

“Có tin ta lại nện chén vào đầu ngươi không!” Bà ta đanh mặt lại, trong ánh mắt có sát ý lạnh lùng.

Đứa bé cũng chẳng thèm nhúc nhích.

“Chỉ cần còn có người tin thiên cơ mà ta tiết lộ, ta sẽ không chết.”

Hiện giờ bên ngoài thiên tai đầy rẫy khắp nơi, có quá nhiều người sẵn lòng tin tưởng. Cho dù là trong số những tín đồ người thường hay là những tu sĩ tu luyện đã có được thành quả, cũng đều có người của Thiên Cơ Lâu.

Nam Cung Ly nghe đến đây, vừa đưa mắt ý bảo Thiệu Lưu Tiên nhấp trà đi, vừa cười nói: “Nhóc con, ngươi tên là gì?”

“Chúc Phụng Thiên.”

Khóe miệng Nam Cung Ly bỗng cứng đờ, rồi hắn nói: “Vậy lối thoát mà ngươi nói ở đâu?”

“Ta không nhìn thấy.” Nụ cười thường trực trên môi cuối cùng cũng biến mất, đứa bé lắc đầu nói: “Giữa một vùng hỗn loạn, ta không nhìn thấy được.”

“Chẳng qua ta nhìn thấy trên người các ngươi có tơ vương quấn quýt, chứng tỏ lối thoát có mối liên hệ nhân quả với các ngươi.”

“Cho nên, ta đã đến đây.”

Vốn dĩ nó cho rằng đến trước mặt bọn họ là có thể nhìn ra được thêm gì đó, nhưng không ngờ vẫn chỉ nhìn thấy sợi tơ nhân quả quấn quanh, quả là làm người ta hơi thất vọng.

“Có điều rồi sẽ có cách thôi. Thiên Cơ Lâu thờ phụng thiên đạo, giống như những tín đồ kia cầu nguyện để các người được trường sinh vậy, chúng ta cũng chúc phúc cho thiên đạo, dùng niệm lực để trì hoãn thậm chí là ngăn cản việc thiên đạo sụp đổ. Hành động này được gọi là vá trời.”

“Chúng ta còn muốn tìm kiếm vùng trời đất mới, nếu không trốn kịp thì ít ra vẫn có chỗ trú thân.”

Các tiểu thế giới, bí cảnh hay kết giới bình thường đều không làm được. Chỉ có vùng trời đất mới, quy tắc mới, mới có thể cứu được sinh linh trong thiên hạ.

Thiệu Lưu Tiên ồ lên rồi nói luôn: “Chẳng phải trước đây nhà Nam Cung các ngươi có một vùng trời đất nhỏ sao, nghe nói đã tìm lại được rồi.”

“Thế giới nhỏ ấy tuy ngũ hành cân bằng, nhưng bên trong lại không có bản nguyên ngũ hành thực sự, cứ lần lữa ở hạ giới quá lâu nên ngay cả linh khí bên trong cũng đã mai một, không khác với một bí cảnh là mấy.” Nam Cung Ly lắc đầu: “Nếu thiên đạo sụp xuống thật thì thế giới nhỏ ấy cũng chỉ có thể chống đỡ được nửa canh giờ, rồi cũng sẽ không thoát được kết cục bị vỡ tan.”

Thiệu Lưu Tiên trêu ghẹo hắn: “Ngươi giữ chắc như thế, kiểu gì cũng sống được lâu hơn chút, nhìn ngắm thêm.” Bà ta thì không giống vậy, lúc sống chỉ cầu được sống thoải mái, như vậy cho dù chết cũng không có gì hối tiếc. Chẳng qua tuy nói vậy, nhưng trong lòng có nghĩ như vậy thật không, thì chính bản thân bà ta cũng không dám nghĩ kỹ hơn.

Uống loại rượu mạnh nhất, che giấu đi nội tâm của mình, làm bà ta cảm thấy cả đời này sống thật sảng khoái, không có gì hối tiếc. Nhưng nếu thật sự làm được như vậy, sao bà ta có thể bị vây khốn ở cảnh giới này, nảy sinh tâm ma, không thể tiến thêm một bước? Cái gọi là lừa người lừa mình, chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi. Nhất thời, rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong óc Thiệu Lưu Tiên, đôi mắt màu hổ phách toát ra ánh sáng lạnh lẽo đầy máu tanh.

Nam Cung Ly vỗ bàn cái “bộp”, làm cho linh đài của bà ta bỗng chấn động, thoáng cái đã tỉnh táo lại.

“Hơn nữa, vùng đất trời nhỏ ấy đã nhận chủ.” Người đó cũng được coi là hậu bối của hắn, đã bị nội thương không nhẹ, cảnh giới tu vi có thể đạt được đến Địa Tiên đã là đỉnh điểm rồi, không có tiềm lực đáng kể. Trái lại, Nam Cung Ly vô cùng coi trọng đứa con trai có tên Khang Khang giờ chỉ là một bộ xương khô của nàng ta, ngày nào hắn ta cũng dẫn nó theo bên cạnh để dạy dỗ.

“Nói đi nói lại, suy cho cùng là cũng chẳng có cách nào.” Tính cách Thiệu Lưu Tiên âm trầm khó đoán. Giây trước bà ta còn cười nói bàn bạc với Nam Cung Ly, giây sau đã rót đầy chén rượu rồi ngửa cổ uống cạn, sau đó đập chén xuống đất, sầm mặt nói: “Nếu đã như vậy, tiệc cưới của ta càng nên làm to, vừa hay xung hỉ, không chừng ông trời vui mừng sẽ không sập nhanh thế nữa.”

Lúc nói chuyện, vẻ mặt bà ta sa sầm nặng trĩu, nhưng nói xong lại bật cười khanh khách như thể chính mình cũng bị chọc cười, hai má đỏ dần lên, ánh mắt mơ màng như đang say.

***

Trong thành Họa, nữ hầu gái tên là Tình Nhi nói với vẻ mặt gấp gáp: “Hôm nay nghi chủ đã đến Kiến Mộc theo hẹn, không ở trong thành. A Khanh...” Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại như không có xương túm chặt ống tay áo của Khương Chỉ Khanh, cắn răng nói: “Ta đưa chàng ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status