Ấn Công Đức

Chương 579 : Chương 579DIỄN KỊCH



Chương 579DIỄN KỊCH

“Không cần đâu.” Khương Chỉ Khanh ngồi khoanh chân trên nền đất, đặt kiếm trên hai đầu gối. Tay phải của hắn rũ xuống không còn sức lực, máu tươi thấm ướt hết tay áo. Tay trái của hắn thì ấn lên chuôi kiếm, bởi quá đau nên hắn dồn sức cả vào bàn tay, khiến gân xanh ở trên mu bàn tay nổi cả lên.

Hôm qua, Thiệu Lưu Tiên đã tới. Sau khi ép cho tu vi xuống còn ngang ngửa với hắn thì bà ta đã thi triển hết kiếm thuật của mình, một nhát kiếm đã phế đi cánh tay phải của hắn, ngay cả gân tay cũng bị đánh cho đứt đoạn.

Khi vui vẻ, bà ta sẽ chỉ bảo kiếm thuật cho hắn, mặc cho hắn đọc hết những sách bí truyền về kiếm ở trong phòng.

Khi tâm trạng bà ta không vui, kiếm khí chứa đầy sát ý sẽ phóng ra tùy ý. Nếu như hắn không có sức chống lại thì sẽ bị kiếm khí gây thương tích. Hôm qua rõ ràng tâm tình của bà ta rất tệ, kiếm khí còn đi kèm cả tử khí, đến mức hắn đã dùng linh đan, đắp cả dược thảo cũng không hề có tác dụng. Đến bây giờ, cánh tay phải vẫn không ngừng chảy máu, trên cánh tay chằng chịt những vết thương do kiếm gây ra. Tử khí khiến hắn đau thấu xương tủy, phần xương cốt lộ ra ở miệng vết thương đều bị tử khí xâm nhập, biến thành màu đen.

Hắn còn không có sức để kéo lại ống tay áo đang bị Tình Nhi túm lấy.

Nơi này là thành Họa, Thiệu Lưu Tiên là nghi chủ, hắn không muốn liên lụy tới người khác.

Mấy nghìn năm qua, có biết bao đàn ông đã bị Thiệu Lưu Tiên bắt tới thành thân? Rồi thì có bao nhiêu kẻ thoát ra được? Trong lòng Khương Chỉ Khanh hiểu rõ, hắn chỉ có thể đặt kỳ vọng vào việc Thiệu Lưu Tiên nói lời giữ lời, khi hắn so kiếm thắng được thì bà ta sẽ thả hắn đi.

Bà ta đã sống quá lâu, đã nghiên cứu hết kiếm pháp trong thiên hạ. Không chỉ như vậy, bà ta đã từng dùng hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm, đã hiểu được đặc tính của mỗi một thanh kiếm. Quả thực bà ta hiểu biết vô cùng sâu rộng về kiếm và kiếm đạo.

Trước đây còn có người từng gọi hắn là Kiếm Tiên, đến nay Khương Chỉ Khanh mới hiểu được mình có tiếng mà không có miếng tới mức nào.

Thiệu Lưu Tiên mới là Kiếm Tiên đích thực. Bà ta còn tự sáng tạo ra kiếm pháp Vạn Tàng, hợp nhất hàng ngàn hàng vạn kiếm quyết, một kiếm sinh ra ngàn vạn kiếm ý, phong hỏa lôi điện băng sương tuyết, linh khí, thậm chí là tử khí, dường như vạn vật trong thiên địa đều nằm trong kiếm của bà ta.

Ngày hôm qua, hắn chỉ hơi sơ ý đã bị tử ý trong kiếm ý làm bị thương, thuốc thang cũng khó mà chữa trị được, chỉ có thể dùng kiếm khí loại bỏ từng chút một, không biết cần bao lâu nữa mới có thể hồi phục.

“Nhưng, đây quả thật là cơ hội duy nhất rồi. Rạng sáng ngày mai, hoa tình ở cốc Lục Tâm sẽ tàn. Sau khi một mảng hoa tình lớn lụi tàn, trong sơn cốc sẽ có một kẽ nứt thông ra bên ngoài được mở ra nửa canh giờ. Bà ta nói những bông hoa đó tuy đẹp nhưng lại có mùi thối rữa, cần gió bên ngoài cốc thổi qua để xua tan mùi đi. Mỗi năm khi hoa tàn, kẽ nứt đều sẽ mở ra để gió thổi vào sơn cốc...”

Nói đến cốc Lục Tâm, Tình Nhi vô cùng hốt hoảng, sắc mặt cũng hết sức căng thẳng, bàn tay đang nắm lấy tay áo Khương Chỉ Khanh cũng hơi run lên, lời nói lại càng không được mạch lạc.

“Thành Họa có kết giới, không có sự cho phép của bà ta thì không ai ra được.”

“Khi bà ta ở thành Họa, tất cả đều bị bà ta nắm trong bàn tay.”

“Lần này thì khác, bà ta đã tới cây Kiến Mộc - đỉnh của thiên hạ để thương lượng chuyện quan trọng với một nghi chủ khác. Chàng...” Cô nhìn vào bàn tay mình đang nắm chặt lấy ống tay áo Khương Chỉ Khanh. Cô xòe tay ra, thấy trên đó dính đầy máu tươi của hắn. Tình Nhi hít một hơi thật sâu: “Chàng phải đi, bây giờ tính tình của bà ta ngày càng cổ quái, ta sợ chàng cũng không cầm cự nổi tới ngày thành thân.”

“Không thử thì sao biết được. Cốc Lục Tâm nối liền với kẽ nứt, mà kẽ nứt thì thiên biến vạn hóa, không ai biết được lần tới nó sẽ thông tới đâu.”

Nghi chủ có nhiều phu quân như vậy, nhưng Khương Chỉ Khanh chính là người chịu giày vò nhiều nhất.

Có lẽ là vì hắn giống người đó nhất.

“Ngươi chưa từng nói gì, ta cũng chưa từng nghe thấy gì.”

Ánh mắt Khương Chỉ Khanh có chút dịu dàng. Hắn có thể cảm nhận được ý tốt của đối phương, nhưng lại không thể đón nhận.

Nếu hắn rời đi thật, vậy hắn cũng có thể đoán được ra ngay kết cục của Tình Nhi.

Thứ mà những vị đại năng thượng giới này không thiếu, chính là thủ đoạn tra tấn người khác.

Năm xưa, phân thân của hắn đã bị hoang chủ Thu hoang tra tấn suốt ngàn năm. Một hoang chủ đã có thể như thế thì nghi chủ còn có thể làm những gì, Khương Chỉ Khanh cũng chẳng nghĩ ra nổi.

“Chàng lo lắng cho ta à?” Tình Nhi bình tĩnh nhìn Khương Chỉ Khanh mà hỏi.

“Rời khỏi thành Họa rồi thì có thể trốn đi đâu?” Khương Chỉ Khanh nhìn thấy vẻ lo âu và bi thương trong ánh mắt Tình Nhi. Hắn thoáng suy nghĩ, sau đó miễn cưỡng cong khóe miệng lên, nở nụ cười có vẻ hơi cứng ngắc.

Tình Nhi hơi ngẩn ra: “Chàng cười rồi.” Từ trước tới nay Khương Chỉ Khanh trước giờ luôn rất thờ ơ với mọi thứ, trên gương mặt ngoại trừ vẻ nghiêm túc thì dường như không có biểu cảm dư thừa nào. Đây là lần đầu cô nhìn thấy hắn cười. Nụ cười này không tự nhiên cho lắm nhưng vì quá hiếm thấy mà trở nên vô cùng chói mắt, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

Trong đầu Khương Chỉ Khanh đột nhiên vang lên một giọng nữ: “Ngươi xem mình đi, suốt ngày nghiêm mặt, sống mà cứ như có thù sâu tựa biển với đời vậy, chẳng thấy cười gì cả.” Nàng ngồi quơ chân ở trên cây. Bàn chân trần quơ qua quơ lại trên đỉnh đầu hắn, ngay cả móng chân cũng sơn màu đỏ, càng làm nổi bật nên da thịt trắng như tuyết.

Chiếc chuông nhỏ trên mắt cá chân vang lên leng keng. Âm thanh ấy giống như tiếng cục đá bị ném vào trong hồ nước, vang “tõm” một tiếng, khiến tim hắn cũng đập “thình thịch” theo.

Khi ở châu Vân Lai, nàng luôn cố ý dán sát vào người hắn, quyến rũ hắn với mục đích riêng. Rõ ràng biết trong lòng nàng có ý đồ xấu nhưng hắn lại luôn bị nàng hấp dẫn, dù có niệm Thanh Tâm Chú thì trong lòng hắn vẫn không thể tĩnh lặng hoàn toàn.

Có điều khi ấy hắn tỉnh táo, tự kiềm chế mình, biết được nữ ma đầu chỉ muốn tìm một người đàn ông để nương tựa, mà hắn chỉ xuất hiện đúng lúc, thân phận, địa vị và tu vi lại vừa hay phù hợp.

Sau đó ở trấn Thanh Thủy, nàng không cố ý quẩn quanh trong tầm mắt hắn nữa, hắn lại không nhịn được mà đuổi theo hình bóng nàng. Hắn nhìn nàng tu luyện ở trấn Thanh Thủy, nhìn nàng híp mắt cười chào hỏi những người trong trấn, nhìn nàng nhàn nhã ngồi ở nơi nào đó uống rượu mua vui.

Trong con mắt của Khương Chỉ Khanh, phân thân và bản tôn là một thể.

Mặc dù về sau người làm bạn với nàng là phân thân, nhưng họ vốn chỉ là một.

Hắn hiểu rõ lòng mình, vậy nên càng không thể tiếp nhận tấm lòng của Tình Nhi.

“Chàng...” Tình Nhi hơi chần chừ: “Chàng đang nhớ nàng ấy sao?”

Rõ ràng là Khương Chỉ Khanh đang thất thần. Nụ cười của hắn không tự chủ được mà rõ ràng hơn, nét lạnh lùng trong mắt dường như được nắng ấm hòa tan. Ánh mắt và nụ cười không còn cứng nhắc, khả năng cao là hắn đang nhớ tới người con gái kia.

“Nàng ấy là người như thế nào?” Tình Nhi cắn nhẹ môi, hơi không cam lòng mà hỏi.

“Như thế nào à?”

Đáp án mà cô thích nghe nhất vô cùng đơn giản, ngay cả kẻ không hiểu lòng phụ nữ như hắn cũng biết.

Khương Chỉ Khanh trả lời: “Rất xinh đẹp.”

Vẻ mặt Tình Nhi cứng đờ. Dường như cô không biết nói gì tiếp, ôm ấm sắc thuốc ngồi quay người lại, đợi thêm một khắc nữa rồi mới tiếp tục nói: “Nên bôi thuốc thôi.”

Mặc dù thuốc này không cầm máu được nhưng có thể khiến cho tử khí không khuếch tán ra nữa. Cứ cách mỗi nửa canh giờ là phải thoa một lần, bằng không, chẳng đợi tới khi kiếm khí của Khương Chỉ Khanh loại bỏ được tử khí, cánh tay của hắn đã bị phế hoàn toàn rồi.

Tình Nhi xắn tay áo lên cho Khương Chỉ Khanh một cách hết sức cẩn thận, Khương Chỉ Khanh lại nói: “Để ta tự làm được rồi.” Đáng tiếc Tình Nhi không chịu đưa thuốc cho hắn, nếu cô chịu đưa thì hắn đã không cần cô cứ phải canh chừng suốt thế.

Nhắc mấy lần, Tình Nhi chỉ nói Thiệu Lưu Tiên đã căn dặn không được đưa. Hắn không muốn làm khó Tình Nhi, chỉ đành cho qua.

Hắn không để Tình Nhi giúp, cô cũng không lên tiếng nữa. Cô cúi đầu cẩn thận mở miệng ấm sắc thuốc ra, dùng một nan trúc đặc biệt chấm thuốc rồi đưa cho Khương Chỉ Khanh. Sau khi dùng tay trái đón lấy, hắn cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương. Thuốc mỡ dính lên miệng vết thương thì tức khắc ngấm vào trong máu thịt. Phần xương cốt đã biến thành màu đen lập tức tỏa ra một thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt, có chút hơi lạnh truyền tới khiến cho nỗi đau đớn của hắn cũng giảm đi mấy phần.

Chỉ có điều lần này khác với bình thường. Sau khi thuốc mỡ được bôi khắp cánh tay, Khương Chỉ Khanh chợt thấy hơi choáng đầu, tư duy trì trệ hơn nhiều.

Tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, Tình Nhi ở trước mắt cũng xuất hiện thêm mấy ảo ảnh.

“Không có độc đâu, ta chỉ muốn để cho chàng ngủ ngon một lát thôi.” Gương mặt Tình Nhi càng lúc càng gần. Ngũ quan của cô gần trong gang tấc, chóp mũi dán sát vào mặt hắn. Hắn muốn tránh đi, nhưng mí mắt ngày càng nặng trĩu, cơ thể càng lúc càng mềm nhũn vô lực, không thể điều động linh khí trong người.

Cảm giác ướt át trên môi là thứ cuối cùng Khương Chỉ Khanh nhận biết được trước khi hôn mê.

“Ta nhất định sẽ đưa chàng ra ngoài.” Tình Nhi nói nhỏ.

***

Trong ngôi nhà treo trên Kiến Mộc, Thiện Lưu Tiên say khướt. Bà ta nghiêng đầu nhìn Nam Cung Ly: “Ta có đẹp không?”

Nam Cung Ly biết bà ta lại lên cơn nên chỉ liếc bà ta một cái, không thèm để ý.

Dưới vòm trời này, cũng chỉ có hắn dám không đếm xỉa đến Thiệu Lưu Tiên.

Thiện Lưu Tiên cũng biết mình không ức hiếp được Nam Cung Ly, thế nên lại quay sang hỏi Chúc Phụng Thiên: “Ta có đẹp không?”

Trong mắt Chúc Phụng Thiên có cảm xúc thoáng qua, nó nói: “Khi ngươi nói ra những lời này, ta đã thấy được chuỗi nhân quả từ trên mặt ngươi.”

“Người mà ngươi đang nhớ, có lẽ có liên quan tới cơ hội sống của chúng ta.”

Cho dù nó trả lời đẹp hay không thì cũng sẽ triệt để chọc giận Thiện Lưu Tiên. Nếu đẹp thì tại sao năm ấy bà ta lại bị vứt bỏ. Không đẹp? Thử dám nói chữ “không” này xem, quả thật là mắt chó đui mù.



Chúc Phụng Thiên quyết đoán chọn không trả lời, còn đưa ra một đề tài để kéo sự chú ý của Thiện Lưu Tiên đi.

Bà ta khẽ nhíu mày: “Thế sao?”

“Vậy ta càng phải chơi tới bến với hắn. Cũng không biết làm thế nào mới có thể khiến hắn thay lòng đổi dạ đây.”

“Đàn ông thay lòng đổi dạ, thích hợp để làm phân bón hoa nhất.” Bà ta quay đầu nhìn Nam Cung Ly: “Ngươi nói xem có phải không?”

Nam Cung Ly: “Ha hả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status